Tình yêu của anh tôi không dám nhận

Chương 263: Dự cảm chẳng lành



Chương 263: Dự cảm chẳng lành

Bình thường Kiều Phương Hạ sẽ uống một cốc vào buổi sáng và một cốc vào khoảng tám hoặc chín giờ tối.

“Hôm nay em đã đi thăm Đình Trung” Kiều Phương Hạ đáp lại ngay sau khi anh vừa dứt lời.

Lệ Đình Tuấn không khỏi giật giật khóe miệng, Kiều Phương Hạ chủ động đi thăm Đình Trung, vậy không biết đứa con trai ngốc nghếch kia của anh sẽ vui đến nhường nào nữa đây.

Khi anh vừa định trả lời lại Kiều Phương Hạ thì cô đã gửi thêm một tin nhắn nữa: “Hôm nay ông nội của anh đã đi đến trường mẫu giáo thăm Đình Trung. Ông ấy nói rất nhớ cậu bé và muốn đón cậu bé về nhà họ Lệ. Ông ngoại biết được đã rất tức giận.”

“Hay là hãy thả Kiều Diệp Ngọc ra đi. Ông nội của anh nói chỉ cần chúng ta không truy cứu chuyện này thì ông ấy sẽ không giành Đình Trung với nhà họ Phó nữa”

Lệ Đình Tuấn nhìn chắm chăm vào mấy câu nói đó của Kiều Phương Hạ một lúc lâu.

Cô phải rất thật lòng quan tâm đến Đình Trung nên mới có thể nhượng bộ như thế này.

Ban đầu, anh chỉ muốn dạy cho Kiều Diệp Ngọc và Lệ Kiến Đình một bài học. Việc phải xử lí Kiều Diệp Ngọc như thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào thái độ của Kiều Phương Hạ, cô nói như thế nào thì sẽ như thế ấy. Nếu cô muốn Kiều Diệp Ngọc ngồi tù thì anh sẽ để cô ta làm vua trong nhà tù.

Nếu cô vì con trai của họ mà đồng ý buông tha cho Kiều Diệp Ngọc, vậy thì anh sẽ tha cho cô ta.

“Anh hiểu rồi” Một lúc lâu sau, anh mới đáp lại ba chữ.

Sau khi suy nghĩ một lúc, anh lại gửi cho cô một tin nhắn khác: “Anh nhớ em”

Đặc biệt là khi anh nghĩ rắng vào ngày mốt Kiều Phương Hạ sẽ trở.

thành bà Lệ danh chính ngôn thuận thì ngay cả khi anh đã không nghỉ ngơi trong vòng mười mấy tiếng đồng hồ rồi nhưng anh vẫn không thể ngủ được khi nghĩ đến điều này.

Càng sắp đến ngày này thì anh càng không thể chợp mắt được.

Có thể là do anh đã đợi cô quá lâu, anh muốn lập tức nhìn thấy cô nên càng ngày càng háo hức.

“Em cũng vậy” Mãi một lúc lâu, Kiều Phương Hạ cũng trả lời được ba chữ đó.

Lệ Đình Tuấn không khỏi vui sướng, khóe miệng của anh lại cong lên. Anh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt vuốt lên ba chữ này.

“Ngủ sớm đi, bà Lệ” Anh thì thầm với cô.

Vì ngày hôm sau Kiều Phương Hạ phải dậy sớm để đến cục dân chính lấy giấy chứng nhận nên Kiều Phương Hạ đã bàn bạc với Tống Thịnh rằng muốn hoàn thành buổi quay phim của hai ngày tới trong ngày hôm nay và muốn xin nghỉ phép một ngày.

Tống Thịnh không nói gì mà lập tức đồng ý và sắp xếp cho buổi quay phim.

Kể từ ba bốn giờ chiều, Kiều Phương Hạ đã không thấy bóng dáng của Đường Nguyên Khiết Đan đâu. Đường Nguyên Khiết Đan nói rằng vì đến ngày kinh nguyệt nên cô ấy hơi đau bụng nên muốn về khách sạn nghỉ ngơi, vì Kiều Phương Hạ vội dàn dựng cho buổi quay phim nên cô ấy không kịp đến chào.

Cho đến tận buổi tối, Đường Nguyên Khiết Đan mới chủ động nhắn tin hỏi cô: “Sao chị vẫn chưa về nữa vậy?”

Kiều Phương Hạ trả lời: “Còn một đoạn cuối cùng nữa, trong vòng nửa tiếng đồng hồ nữa sẽ xong”

“Dạ” Đường Nguyên Khiết Đan lập tức trả lời.

Với tư cách là người đại diện của Kiều Phương Hạ nên đương nhiên cô ấy biết rằng ngày mai sẽ là sinh nhật của cô. Và Kiều Phương Hạ cũng đã nói với cô ấy rằng sáng mai cô sẽ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn với Lệ Đình Tuấn.

Khi hai sự kiện hạnh phúc gặp nhau thì dù thế nào Đường Nguyên Khiết Đan cũng phải thể hiện bản thân, cô ấy sẽ giúp cô ăn mừng trước và tạo cho cô một bất ngờ nho nhỏ.

Thật ra là chiều nay cô ấy đã giả bộ kiếm cớ để đi vào khu vực thành phố chọn cho Kiều Phương Hạ một món quà và đặt một chiếc bánh kem cho cô.

Cô ấy đã âm thầm tính toán thời gian, đợi một lúc rồi đến quầy lễ tân của khách sạn ở tầng dưới để lấy chiếc bánh kem mà cô ấy đã đặt cho Kiều Phương Hạ.

Đêm đã khuya.

Đường Nguyên Khiết Đan ngồi một mình trong khu nghỉ ngơi đến nỗi quá mức buồn chán, cô ấy ngồi nhìn cái bánh kem trước mặt, dự định đợi Kiều Phương Hạ về thì hai người sẽ cùng nhau thưởng thức.

Cô ấy đã mua một cặp quà cưới cho Kiều Phương Hạ, là một chiếc trâm cài áo và một chiếc khuy cài áo. Chiếc trâm cài áo là tặng cho.

Kiều Phương Hạ, còn chiếc khuy cài áo là tặng cho Lệ Đình Tuấn. Lúc này, chúng được đặt trong túi áo của cô ấy lâu đến mức đã nóng lên rồi.

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, Đường Nguyên Khiết Đan ngước mắt liếc nhìn đồng hồ trong đại sảnh, đã gần mười hai giờ đêm.

Rõ ràng Kiều Phương Hạ nói là trong vòng nửa tiếng nữa là cô sẽ về, thế mà giờ này đã một tiếng trôi qua rồi và chiếc bánh kem đã sắp tan chảy mà cô vẫn chưa về.

Không hiểu sao Đường Nguyên Khiết Đan lại có một dự cảm chẳng lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status