Tình yêu của anh tôi không dám nhận

Chương 276: Kiều Phương Hạ, anh không cho phép em chết



Chương 276: Kiều Phương Hạ, anh không cho phép em chết

Trò oẳn tù xì kéo dài khoảng một hai phút, hai người xếp cuối cùng có chút không cam tâm, dỏng miệng lên chửi bới rồichạm vào người Kiều Phương Hạ trước.

“Đừng có nói người phụ nữ này trông có vẻ gầy, nhưng thực ra cô ta là bảo bối đó!” Vừa nói, vừa bóp chặt khuôn mặt của Kiều Phương Hạ.

Tay còn chưa rút về đã cảm thấy đau nhói.

Khi ý thức được mới phát hiện ra Kiều Phương Hạ đã cần ngón tay cái của mình chảy máu!

“Nhả ra!” Người đàn ông đau đớn rít lên.

Kiều Phương Hạ cắn thật chặt không có ý định buông ra, người đàn ông đau đớn đến mức không thế chịu nối, anh ta quay người lại dùng tay kia tát Kiều Phương Hạ một cái thật mạnh.

Khuôn mặt của Kiều Phương Hạ bị sưng tấy, nhưng vẫn không buông tha.

Người đàn ông chỉ cảm thấy ngón tay của mình sắp bị Kiều Phương Hạ căn đứt mất rồi, anh ta phát điên lên vì đau đớn, lập tức kéo đầu Kiều Phương Hạ đập xuống giường, lúc này mới rút được ngón tay ra khỏi miệng cô.

Nhìn kỹ hơn, chỗ mà Kiều Phương Hạ vừa cần, vết thương sâu đến mức có thể thấy xương rồi!

“Đồ khốn kiếp! Cho mày mặt mũi mà còn không biết điều! Còn dám làm vậy!” Người đàn ông đau đớn vừa mắng vừa đá Kiều Phương Hạ vài cái, xé toạc quần áo của cô.

Mà những người đứng bên cạnh lại bật cười.

“Không ngờ tính tình của cô ả thật là hoang dã!”

“Chút nữa người đầu tiên phải cẩn thận đấy!”

Kiều Phương Hạ vừa ngã xuống đất, đầu óc ong ong, hầu như đã không thể nghe thấy họ đang nói cái gì, những thứ trước mặt cũng trở nên lờ mờ.

Cô chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập dữ dội trong lồng ngực.

Cho dù năm đó huấn luyện bắt buộc cho lính đánh thuê, tất cả mọi người cùng nhau loạn chiến, Kiều Phương Hạ hạ gục cả mười mấy người có thân thủ ngang ngửa với cô, lúc nằm trên mặt đất chỉ còn sót lại hơi thở cuối cùng, cô cũng chưa từng tưởng tượng đến tình cảnh như ngày hôm nay.

Miệng cô đầy máu tanh khiến người ta kinh tởm, mùi mồ hôi nồng nặc của đàn ông dần dần tiến lại gần cô.

Cô cảm nhận được có ai đó lật người cô đang nắm trên mặt đất lên.

Nhưng cô đã không còn sức để tiếp tục giấy giụa.

Trong ánh sáng lờ mờ, cô dường như nhìn thấy Cố Dương Hàn của ngày hôm đó, anh cởi áo khoác đắp lên người cô, đau lòng nói với cô: “Anh muốn em tự bảo vệ bản thân mình, không phải bắt em liều chết.

Đây là lần cuối cùng, sẽ không có lần sau nữa đâu Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ mỉm cười.

Cố Dương Hàn không bao giờ biết rằng điều cô muốn không phải là tự bảo vệ mình, cô chỉ không muốn trở nên hèn nhát như trước đây, bị người khác tùy ý bắt nạt.

Cô ở bên cạnh Cố Dương Hàn, không ai dám bắt nạt cô, nhưng khi rời xa Cố Dương Hàn, không còn cái danh Chu Tước nữa, vậy cô là cái gì đây?

Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn Cố Dương Hàn luôn quan tâm cô, bảo vệ cô.

Cô chưa bao giờ có tình yêu nam nữ với Cố Dương Hàn, thật ra ngay từ đầu đáp án đã rất rõ ràng: Cô muốn quay về bên cạnh Lệ Đình Tuấn.

“Kiều Phương Hạ” Cô nghe thấy có ai đó đang lo lắng gắn giọng gọi tên mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status