Toàn chức cao thủ

Chương 248: Chỉ bảo đôi chút

“Ai là gà mờ hả?” Trần Quả nghe thấy biệt danh Diệp Tu đặt cho mình, vô cùng không phục mà rống về một câu, quay người sờ phím bắt đầu trận đấu mới.

“Vô tình thật đấy! Nó không giúp được gì nên bà chị đập nó thế à?” Bên này Diệp Tu lẩm bẩm, nhưng giọng nói lại lớn đến mức Trần Quả có thể nghe thấy. Trong cơn tức giận, trận thứ ba lại đo đất.

Muốn đẩy bàn bỏ đi, nhưng sợ bị Diệp Tu khinh bỉ, đành cắn răng tiếp tục trận thứ tư.

Đường Nhu xách đồ vào phòng, thu dọn xong quay về, kết quả nhìn thấy Trần Quả nghiến răng gõ phím lạch cạch.

“Sao vậy?” Đường Nhu kinh ngạc. Tâm trạng của Trần Quả bữa nay rất tốt, sao chỉ thoáng chốc đã nổi giận rồi.

“Thua sáu trận.” Diệp Tu nói.

“Lo mà tính tiền đi. Tính sai chị đây vặn cổ chú mày.” Trần Quả quát. Diệp Tu lo thu tiền mà còn đếm được cô thua bao nhiêu trận.

“Lại bị anh chọc giận à!” Đường Nhu bó tay, lần này cô cũng cầm bàn phím và chuột xuống thử. Cả ngày hôm nay cứ nghe Trần Quả luyên thuyên về chuyện có bàn phím và chuột vừa tay sẽ đẳng cấp thế nào. Trần Quả trở về đã nhanh chóng đổi bàn phím và chuột mới, ai ngờ thua liền sáu trận, Đường Nhu cũng hiểu chị ấy sẽ khó chịu nhường nào.

Nhẹ nhàng đi đến máy tính bên cạnh Trần Quả, Đường Nhu vừa thay bàn phím vừa nhìn Trần Quả chấp nhận lời mời thứ bảy. Hiện tại kỹ thuật của Đường Nhu rất được, nhưng kinh nghiệm quan sát lại không bằng Trần Quả, nên cô ngồi xem cũng không nhìn được bao nhiêu trò. Nhưng chỉ với phương thức đơn giản nhìn thanh HP dài ngắn của hai bên để đoán, không thể nghi ngờ Trần Quả vẫn rơi vào thế yếu.

“Từ từ mà đánh, bà chị gấp gáp làm gì.” Giọng của Diệp Tu lại bay từ bên kia tới.

“Ôi cái thằng này sao cứ lảm nhảm kinh vậy, ồn chết được. Hai đứa mình kiếm chỗ nào yên tĩnh thôi.” Trần Quả nói với Đường Nhu.

“Bình thường không phải chị thích náo nhiệt sao?” Đường Nhu cười.

Nếu muốn yên tĩnh thật sự, lên lầu hai có sẵn phòng riêng trang nhã. Nhưng thân là chủ tiệm net, Trần Quả lại chưa từng hưởng thụ lầu hai, trước giờ đều chen chân dưới đại sảnh lầu một, bởi cô thích bầu không khí sôi nổi tụ tập chơi game, mà cô cũng lớn lên trong bầu không khí ấy từ thưở nhỏ. Là một chủ tiệm, chính cô lại không hiểu vì sao sẽ có người thích lên lầu hai chơi riêng. Đến đó thì có khác gì chơi máy ở nhà đâu?

“Ồn chết được ồn chết được ồn chết được.” Trần Quả lảm nhảm theo từng nhịp thao tác, quen thói dùng hết sức bấm chuột và phím, cứ như đang vặn đầu Diệp Tu. Với tâm trạng như vậy, cô phát huy vô cùng tốt, trông ván này như sắp hòa.

Đường Nhu đang đăng nhập vào trò chơi, chợt nghe Trần Quả “A” một tiếng, quay đầu nhìn, Trục Yên Hà của Trần Quả bị người ta đánh bay lên trời, đang bị giày xéo trên không.

“Thì dùng đại Phi Pháo bỏ chạy thôi.” Diệp Tu nói.

“Cần chú mày nói hử!” Trần Quả nói xong, trên không nã pháo. Kết quả góc độ lơ lửng lại quá loạn, không nắm giữ tốt, cuối cùng một pháo chĩa lên trời, lực phản đẩy xuống, Trục Yên Hà của Trần Quả tự đẩy mình nằm bẹp xuống đất.

“Chậc chậc, bà chị dùng đại có hơi quá.” Diệp Tu nói.

“Ê ê, thị lực của chú mày là cái quái gì thế? Xa vậy mà cũng thấy được à?” Trần Quả dứt khoát ngừng đánh đứng dậy, hầm hừ lao đến quầy thu ngân tìm Diệp Tu tính sổ.

Diệp Tu chăm sóc khách hàng xong, đang nhàn hạ, cười nói: “Ánh mắt không tốt thì làm sao làm cao thủ được!”

“Là cao thủ thì phải chỉ bảo đôi câu! Không phải ngồi đấy châm chọc!” Trần Quả nói.

“Sao lại không chỉ bảo cho chị chớ? Bảo chị đừng bấm bậy, là để chị bình tĩnh; bảo chị từ từ đánh, chị lại gấp gáp xông lên; bảo chị dùng Phi Pháo, chị chĩa luôn lên trời….” Diệp Tu nói.

“Thao tác sai tí không được à!” Trần Quả cắt ngang.

“Nhưng sai lầm ấy vốn có thể tránh khỏi, bà chị xem, tui đã sớm nhắc nhở “Kim loại nặng” thích hợp với bà chị hơn “Gió nhẹ 7.0” mà.” Diệp Tu nói.

“Chị…chị…..” Trần Quả không đáp trả được, ngẫm nghĩ thì những câu nói của Diệp Tu đều nhắc nhở cô, nhưng cô không hề để ý. Trần Quả cảm thấy mình không cần tên này nhắc nhở liên mồm, nếu nó đứng ra để cô đạp hai phát, có lẽ tâm trạng cô sẽ ổn định ngay, phát huy cũng tốt hơn.

“Đổi “Kim loại nặng” thử xem!” Diệp Tu lấy chuột “Kim loại nặng” trên quầy thu ngân đưa cho Trần Quả, vừa nãy Trần Quả ném nó qua bên, hiển nhiên không hề coi trọng.

“Thử xem?” Trần Quả nghi ngờ nhìn chăm chú vào con chuột cồng kềnh nọ, do dự một chút nhưng vẫn cầm lấy.

“Vừa mới đổi có thể không quen lắm, cứ từ từ đánh, đừng gấp gáp! Hơn nữa đối thủ gần đây của chị có thể hơi mạnh.” Diệp Tu nói.

“Vì sao?” Trần Quả hỏi.

“Chị nổi tiếng quá mà, ai nấy đều muốn khiêu chiến chị.” Diệp Tu nói.

Trần Quả lập tức hiểu ngay, lại bị tức gần chết: “ Còn không phải tại chú mày, lần sau không cho mượn acc nữa.”

Sau lần Diệp Tu dùng acc của cô giết Thùy Dương Quấn Bờ trong tíc tắc, Trục Yên Hà chợt nổi như cồn. Video đến giờ còn leo top chưa rớt đài. Không mấy người biết Diệp Tu mượn acc, chỉ coi acc này chính là cao thủ, nháo nhào đến chiêm ngưỡng. Chỉ chớp mắt có bao lời thỉnh giáo, bái sư, khiêu chiến, có bạn bè còn pm hỏi cô thâm tàng bất lộ à.

Trần Quả bực lắm, cô không hề có cảm giác “một trận làm nên thanh danh”, người nổi là tên Diệp Tu cơ. Trần Quả nghĩ rằng, tên nhóc này phủi mông nhanh chóng, để hậu quả cho cô thu dọn, cực kỳ quá đáng!

“Híc, do tui không nghĩ cẩn thận, tui nên đánh khiêm tốn chút, bà chị cũng sẽ không gặp nhiều phiền phức như thế.” Diệp Tu nói.

“Ài, không có gì đâu…” Diệp Tu hối hận mình không nghĩ cẩn thận, làm Trần Quả chưa kịp tiếp thu nổi.

“Có điều chị cứ chơi ở đấu trường nhiều vào, mọi người sẽ thấy được sự thực nhanh thôi.” Diệp Tu nói tiếp.

“Chú mày đi chết đi!” Trần Quả cầm chuột quay đầu đi. Ngây thơ, sao cô có thể nhầm tưởng nó biết ăn năn chứ!

“Tui tiếp tục chỉ đạo từ xa cho chị đây!” Diệp Tư hô sau lưng Trần Quả.

“Dong dài” Trần Quả nói.

Bên này Đường Nhu cười suốt, đợi Trần Quả tới, giúp cô thay chuột.

Trần Quả cầm “Kim loại nặng” quơ quơ hai cái, liên tục phàn nàn chuột nặng, trong lòng lại đầy mâu thuẫn.

Có điều, cô vẫn tiến vào trận một chọi một ngay. Hai bên đấu võ, Trần Quả mới đổi chuột nặng nên chưa kịp thích ứng. Nhưng tâm trạng lại rất bình tĩnh, cô vừa bị tạt gáo nước lạnh mà. Trần Quả bất chợt nhận ra một sự thật, trợ giúp từ bàn phím và chuột mới chỉ có giới hạn.

Trận đấu nghiêm túc này, Trần Quả không kém như trước nữa. Cũng không quá xuất sắc, ít ra đạt đủ tiêu chuẩn như bọn Điền Thất và Nguyệt Trung Miên, trình độ ngang ngang phần lớn game thủ. Thêm tài khoản được chăm chút nhiều năm của cô, trang bị khá ngon lành, đa phần vẫn chiếm ưu thế.

Trong suốt ván này, Trần Quả nhanh chóng phát hiện chỗ tốt của “Kim loại nặng”. Con chuột nặng nề này dễ khống chế hơn “Gió nhẹ 7.0”.

Mặc dù hơi nặng, nhưng nó là chuột chứ không phải gạch, nâng cổ tay thôi là di chuyển được, vừa chuyển chuột vừa than mệt, tất nhiên là làm quá để đỡ quê.

“Thằng này nói cũng đúng…” Trần Quả lẩm bẩm, trong lòng thầm so chuột, càng dùng càng thuận tay, thao tác ngày càng trôi chảy. Không gặp khó khăn gì, sau cùng trận đấu chiến thắng dễ dàng.

“Hừ, coi nó còn nói được gì.” Trần Quả cảm thấy hả hê, quay đầu thoáng nhìn về phía quầy, lập tức nổi giận.

Mãi mới thắng một trận, thằng cờ hó kia lại lo chơi không thèm nhìn.

Trần Quả bó tay rồi, cũng không thể bắt người ta xem mình chơi game được. Hậm hực vào thêm trận nữa, nhìn lướt qua màn hình của Đường Nhu, thấy cô nàng cũng vào game, đang ở Khe Núi Nhất Tuyến.

“Mọi người đang làm gì vậy?” Trần Quả hỏi.

“Ưm, ngày hôm qua đánh cả ngày, trang bị sắp hư nên em đi sửa.” Đường Nhu nói.

“Còn bị đuổi giết à?” Trần Quả hỏi, hai cô gái đi chung cả ngày, trò chuyện không ít về Vinh Quang.

“Hình như còn, Diệp Tu kêu em đợi một tiếng.” Đường Nhu nói

“Thằng đó đâu?” Trần Quả thuận miệng hỏi.

“Cũng mới lên ở Khe Núi Nhất Tuyến, có lẽ một chút sẽ đi phó bản chung.” Đường Nhu nói.

“À” Trần Quả lên tiếng, tiếp tục PK ở đấu trường bên mình.

Diệp Tu logout khoảng nửa tiếng, Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh và Bánh Bao Xâm Lấn sau khi lên đều không ở cạnh. Tình cảnh hiện tại của họ không tiện để lồ lộ chốn đông người.

“Giết BOSS kia chưa?” Diệp Tu vừa gởi tin hỏi, vừa mở bảng kỷ lục giết BOSS Viêm Nữ Vu.

“Chưa xong nữa.” Tô Mộc Tranh trả lời, Diệp Tu cũng thấy trên bảng kỷ lục vẫn là tên đội mình.

“Vất vả ghê!” Diệp Tu thở dài.

“Muốn quay lại xem ra sao quá.” Tô Mộc Tranh nói.

“Đừng hóng hớt nữa, tí phá bản xong thì nghỉ ngơi sớm chút.” Diệp Tu nói.

“Người đủ hết rồi!” Tô Mộc Tranh nhìn thấy Hàn Yên Nhu của Đường Yên và Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm login.

“Họ đi sửa đồ.” Diệp Tu đáp.

Trang bị sau một ngày chiến đấu đều phải sửa. Nếu không vì chuyện phiền phức đó, cả lũ có thể ru rú trong Khe Núi Nhất Tuyến. Việc trốn đông trốn tây trong mê cung này không tệ tí nào.

“Hy vọng có thể đến trước khi bọn chúng giết được BOSS.” Tô Mộc Tranh nói.

“Kịp, chúng giết BOSS xong còn cần thời gian chạy qua nữa.” Diệp Tu nói.

“Từ Rừng Rậm Bừng Cháy sang có xa lắm đâu?”

“Ầy, nhiều người từ thành Không Tích đến.” Diệp Tu nói.

“Bi kịch a!” Tộ Mộc Tranh cảm thán.

Ba người tùy tiện giết quái chờ phó bản tái lập lúc 12 giờ, sẵn tiện chờ Đường Nhu và Kiều Nhất Phàm sửa trang bị về. Rốt cuộc, tin tức hệ thống mà họ đợi hồi lâu đã xuất hiện, Viêm Nữ Vu Tạp Tu ở Rừng Rậm Bừng Cháy bị công hội Mưu Đồ Bá Đạo ăn mất.

“A, họ giết được kìa, được lắm.” Diệp Tu vừa khen vừa pm Dạ Độ Hàn Đàm hỏi: “Rớt gì đó?”

“Chi hả? Liên quan gì đến ông.” Dạ Độ Hàn Đàm trả lời.

“Căn cứ vào tiến độ của mấy ông, tui muốn đổi danh sách đánh cuộc mới.” Diệp Tu nói.

“Móe, đéo nha!”Dạ Độ Hàn Đàm trả lời dứt khoát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status