Toàn chức cao thủ

Chương 282: Ảm đạm

“323 rồi…” Trần Quả cứ trơ mắt nhìn Diệp Tu dắt thêm một kẻ trộm Noel nữa. Em trộm nọ nhanh chóng gia nhập đoàn tàu trộm Noel, thoáng cái mất bóng.

323 kẻ trộm Noel không gây nhiều phiền phức cho Diệp Tu như đám người chơi hằng tưởng. Diệp Tu điều khiển Quân Mạc Tiếu chạy trốn có kế hoạch, số kẻ trộm phải đối mặt thật ra không nhiều đến thế. Trên màn hình của Diệp Tu, nếu không phải quan sát cả quá trình, Trần Quả sẽ không nghĩ tới con số kinh khủng ấy.

Sau khi dắt theo 323 kẻ trộm Noel, số lượng tổng thể giảm bớt, đến cả Diệp Tu cũng khó khăn trong việc tìm em mới. Nhưng hắn không hề ngừng lại, tiếp tục để Quân Mạc Tiếu chạy bon bon. Trò chơi mở dưới dạng cửa sổ, bên cạnh cũng mở bản đồ thành Tội Ác như Kiếm Phong Sở Chỉ.

“Cậu định dụ bao em nữa hả?” Trần Quả nhịn không được hỏi.

Diệp Tu im lặng như không nghe thấy. Dắt trộm chạy rông không khó với Diệp Tu. Nhưng vì hắn tính được chuyện các công hội lớn sẽ nhúng tay vào, đó mới là cục diện mang tính kế hoạch lúc bấy giờ. Đi đôi với chuyện trộm tăng, Diệp Tu phải dự tính ngày càng nhiều. Sự chú ý của hắn không ở yên một mức mà tăng mạnh dần đều. Hoàn toàn không nghe thấy tiếng nói của Trần Quả bên cạnh lúc này.

Trần Quả nhìn, không hỏi nữa mà chỉ im lặng dõi theo.

Kẻ trộm Noel chạy đầy đường, cả đám chỉ có thể cô đơn nhìn chúng xẹt qua trước mặt một cách công khai, giết thì phí công. Bọn họ tiếp tục đuổi theo Quân Mạc Tiếu, xem có kẻ trộm Noel nào lọt lưới không.

Cách giải quyết này có hơi nhầm nhọt.

Họ cứ bám đuôi Quân Mạc Tiếu như vậy, nơi đi qua chủ yếu là những khu vực mà Quân Mạc Tiếu đã càn quét. Mà nơi Quân Mạc Tiếu lướt qua, kẻ trộm Noel đang rửng mỡ cũng bị hắn dụ mất, làm gì còn em nào lọt lưới.

Tất cả nhiệm vụ săn giết của các công hội ngày càng tiến triển trong ảm đạm, lại chỉ đành bó tay hết cách. Cả đám bận rộn suốt mấy tiếng, Quân Mạc Tiếu vẫn sống tốt như cũ. Người gặp qua hắn không ít, lại không một ai có thể ngăn cản hắn.

Đương nhiên cũng có thể đánh trộm, nhưng bởi vì đặc điểm một phát chung tình mà đánh chết cũng không được điểm, không đoạt được quà từ tay kẻ trộm Noel, chẳng khác gì làm không công cho Diệp Tu.

“Nếu tụi mình giết chúng, ít ra sẽ có kẻ trộm mới xuất hiện, tụi mình cũng không đến mức đách có gì làm như bây giờ.” Bên Lam Khê Các, người chơi Đăng Hoa Dạ bàn bạc với đám Lam Hà. Hắn chẳng thu hoạch được gì suốt một tiếng, quá vô lý với thành Tội Ác này. Mà người cùng cảnh cảnh ngộ không phải chỉ mình hắn, ai ai trong công hội cũng thu hoạch ảm đạm cả.

“Giết thì được gì? Chẳng lẽ Quân Mạc Tiếu không dùng cách lùa quái ấy với mấy đứa mới xuất hiện sao? Hắn có thể làm một lần, cũng có thể làm lần hai…” Hệ Châu của Lam Khê Các nói.

“Giết Quân Mạc Tiếu?” Đăng Hoa Dạ quả là một tên nóng tính.

“Ông nghĩ không ai muốn sao? Kết quả thì sao?” Hệ Châu lại nói.

Lam Hà thở dài, hiển nhiên cậu ta ủng hộ cách nói của Hệ Châu, đành chịu cho nên thở dài.

“Vậy làm sao bây giờ? Trơ mắt ra mà nhìn à?” Đăng Hoa Dạ nói.

“Tui nghĩ… hắn làm vậy, không chừng tính cả tình huống chúng ta hết cách mà bắt tay giết kẻ trộm Noel. Nhưng nếu ta vững lòng, hắn đành đâm lao phải theo lao. Hắn sẽ giết đống trộm khủng lồ ấy thế nào? Không bàn kỹ thuật, chỉ nói riêng việc thuốc hỗ trợ đã thấy không thể đủ.” Hệ Châu nói. Vì biết thân phận thật của Quân Mạc Tiếu, hắn không dám nghi ngờ kỹ thuật, chỉ nghi ngờ điều kiện tiếp tế làm sao đủ để giết sạch nhiều kẻ trộm Noel đến thế.

“Ừ thì…” Đăng Hoa Dạ nóng tính mấy cũng cảm thấy Hệ Châu nói có lý.

Mà người xoắn xuýt không chỉ mình Lam Khê Các, các công hội Trung Thảo Đường, Mưu Đồ Bá Đạo, Luân Hồi và Yên Vũ Lâu không phải cũng rối đến mức bó tay cào tường sao? Cuối cùng các công hội bàn bạc rồi ra kết luận chẳng khác mấy lời Hệ Châu nói.

Nếu bàn về cảm tình, các công hội không chịu đánh không công, trong số đó đặc biệt nhất là Gia Vương Triều. Họ không thống kê Quân Mạc Tiếu lùa được mấy thằng trộm, nhưng từ nãy đến giờ họ kiếm được rất ít, số trộm ở thành Tội Ác như bị Quân Mạc Tiếu gom hết cả rồi. Nếu giúp thằng chả giết toàn bộ, Trần Dạ Huy dám chắc Quân Mạc Tiếu sẽ nhảy lên đầu bảng, giẫm lên mười lăm thằng Gia Vương Gia phe họ.

Trần Dạ Huy không muốn thấy cảnh ấy còn hơn cả chuyện không giết được kẻ trộm Noel nào. Ít nhất hiện tại Gia Vương Triều vẫn đứng vững ngôi đầu bảng, Trần Dạ Huy làm sao có thể tự đẩy hạng của nhà mình xuống chứ?

Tất cả công hội đều tiến vào trạng thái lo trước lo sau. Họ tiếp tục vây giết Quân Mạc Tiếu, nhưng diện tích thành Tội Ác lớn, nhân số của các công hội có hạn, đám trộm cứ ngỡ sẽ chỉ đường kia lại chạy như chạy giặc. Nếu có thể thành công, cả lũ đã sớm ngăn chặn, còn nhây đến cục diện bó tay bó chân này ư?

Đăng Hoa Dạ vẫn không thu hoạch được gì trong suốt một tiếng.

Diệp Tu tìm kiếm có kế hoạch có khoa học, không nhắm mắt chạy bừa như họ, nhưng cũng bắt đầu chậm dần lại.

341..

Hai tiếng, khó lắm mớt đạt được số lượng này. Lại qua nửa tiếng, Diệp Tu vẫn không kiếm thêm được em nào.

Đếm rõ tổng số trộm Noel trong thành Tội Ác? Nói chơi thôi mà, một người sao có thể làm được chứ? Tuy thu hoạch ảm đạm nhưng các công hội vẫn tìm được cá lọt lưới. Những kẻ trộm bị giết lại xuất hiện ngẫu nhiên trong thành với số lượng rất ít, nói đơn giản là mật độ của chúng đã giảm mạnh xuống, không phải dạo quanh là tìm thấy nữa.

“341 kẻ trộm Noel.” Trần Quả không dám quấy rầy Diệp Tu, đành túm Đường Nhu kích động, cứ như đống trộm Noel đấy sẽ hóa thành phần thưởng của cô vậy.

“Bị anh ấy cướp hết rồi, nãy giờ chẳng giết được tên nào.” Đường Nhu cũng thuộc phần tử dốc hết sức mình trong thành Tội Ác, bị hoàn cảnh ảnh hưởng, thu hoạch càng ngày càng thảm.

“Sắp đủ rồi.” Diêp Tu luôn im ỉm, đột nhiên lên tiếng vào lúc này.

“Làm gì tiếp đây?” Trần Quả kích động hỏi, đây là vấn đề mà cô muốn biết.

“Chậc, cứ tưởng các công hội sẽ ra tay, coi bộ lần này chúng nhịn được thật.” Diệp Tu cảm thán. Đúng như đám người Hệ Châu đoán, Diệp Tu tính cả tình huống ấy, tình huống mà hắn mong chờ nhất. Nhưng lần này các công hội đều nhận ra điểm lợi và hại, đuổi giết hắn mà chẳng hề đụng tới đám trộm Noel bám đuôi.

“Chẳng chịu ra tay gì cả, đành tự mình vất vả thôi.” Diệp Tu thở dài.

“Cậu ….cậu tính làm gì?”Trần Quả hỏi, cảm giác như sắp biết được kết quả sau khoảng thời gian dài hồi hộp.

“Nhìn là biết ngay.” Diệp Tu cười.

Còn câu giờ nữa, nếu không phải thấy chú mày đang bận, chị đánh chết chú mày từ lâu rồi! Trần Quả bực bội, lại không đành nổi cáu. Một mặt nhàm chán giơ pháo bắn quái, một mặt nhìn trộm màn hình Diệp Tu. Nhiệm vụ hôm nay của cô coi như hủy sạch, tầm mắt đa số liếc về phía này. Nhất là những khi có người đến phá, Trần Quả hồi hộp muốn chết. Ai ngờ chẳng có gì xảy ra.

Trên màn hình Quân Mạc Tiếu chỉnh hướng, Phi Súng bay ngược xong, bèn xoay người lao thẳng.

Hướng hắn đang lao đến có một tháp chuông cao vút, trông nó cực kỳ u ám và khủng bố dưới phông nền sấm sét thỉnh thoảng xé đôi bầu trời, lúc này Quân Mạc Tiếu cũng chạy thẳng đến đấy, càng ngày càng gần.

“Này chị!” Đường Nhu chợt gọi Trần Quả.

“Hả?” Trần Quả quay đầu, Đường Nhu gõ gõ màn hình của cô.

“Ấy” Trần Quả nhìn mới hoàn hồn lại, mãi mê xem Diệp Tu mà bỏ mặc Trục Yên Hà bị quái gặm bên kia.

Trần Quả vội đối phó tiểu quái, đến khi nhìn về phía Diệp Tu, Quân Mạc Tiếu đã chạy tới dưới chân tháp.

“Cậu muốn…”

Chưa nói xong đã thấy Quân Mạc Tiếu nhảy lên, nổ súng. Tia lửa xẹt ra, Quân Mạc Tiếu bay nghiêng rồi đáp xuống một góc nhô ra của tháp chuông.

“Nhảy lên.” Diệp Tu cười nói.

“Móa, cậu cho mình là Tô Mộc Tranh hả?” Trần Quả kêu lên.

Vinh Quang có nhiều tòa nhà cao tầng, cây cối lạ kỳ hoặc vách núi sừng sững, không thể đi lên bình thường được, người chơi phải dựa vào kỹ thuật và quá trình nghiên cứu của mình, không ngừng khiêu chiến những chuyện tưởng chừng không thực ấy. Đôi khi, họ còn làm được cả chuyện mà các nhà thiết kế game không lường trước được.

Tháp chuông trong thành Tội Ác chính là một trong số đó. Trong tháp chuông không có cầu thang, muốn lên đỉnh chỉ có thể tự nhảy. Nhưng cho tới nay, người chơi có thể nhảy thành công lên đỉnh rất hiếm. Thao tác Phi Pháo đỉnh cao mà Tô Mộc Tranh dùng để nhảy lên đỉnh tháp ở thành Tội Ác trong video tự thuở nào còn đang được người chơi sùng bái kia kìa. Mà hiện giờ, Diệp Tu bâng quơ bảo mình sẽ nhảy lên từ đây, sao Trần Quả không sốt sắng cho được.

“À! Chị xem video rồi à, nhảy giống vậy đó.” Diệp Tu gật đầu, khẳng định với Trần Quả.

“Để chị coi chú mày nhảy sao.” Trần Quả vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, Trần Quả từng thử nhảy lên tháp chuông ở thành Tội Ác nhiều lần và biết rõ nó khó nhường nào. Điểm dừng chân của nó không phải tạo ra để người đạp lên, có khi chẳng qua chỉ là chỗ nhấp nhô trên tường mà thôi. Muốn đứng vững trên đấy phải cần thao tác cực kỳ chính xác, Trần Quả thử qua nhiều lần, tự nhận không có bản lĩnh này. Mà Tô Mộc Tranh có thể làm được, cô đương nhiên càng hâm mộ người ta hơn.

Nhưng hiện tại, cái tên Diệp Tu kia cũng làm được ư?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status