Toàn chức cao thủ

Chương 284: Còn chút khát khao

Thương tổn bởi ngã khỏi tháp chuông vượt xa hẳn những thương tổn khác. NPC sẽ chịu bao nhiêu thương tổn, người chơi không rõ lắm, nhưng ở độ cao này, các cao thủ đều tin chắc rằng, dốc đầu xuống tất sẽ bị tiễn vong về thành Không Tích ngay và luôn.

Giờ nghe thấy tiếng kêu thê lương đâm thủng trời cao của lũ trộm bị té, ai nấy đều đau quặn con tim, lần ngã xuống này sẽ không chết ngay chứ? Quân Mạc Tiếu giết quái dễ quá thì phải?

Đang nghĩ vậy, chợt thấy một vệt sáng bắn thẳng xuống từ đỉnh tháp, nối thẳng mặt đất, cũng chính là Pháo Laser của Phong Sơ Yên Mộc – Tô Mộc Tranh.

Phát pháo vô cùng khủng bố, song dù sao cũng là game, sát thương kỹ năng không hoành tráng như bề ngoài. Con bò lên đầu tiên trúng phải pháo laser bị đẩy ra, tức thì ngã khỏi đỉnh tháp, lực sát thương liền từ từ giảm dần. Sau khi đẩy xuống được ba con, lũ còn lại vẫn vững vàng vịn vách tháp.

Muốn đẩy hết đám quái đang leo tường không phải dễ. Phải xét về hiệu quả kỹ năng. Kỹ năng có hiệu quả thổi bay là tốt nhất. Hiệu quả đẩy lùi mạnh mẽ như Pháo Laser nén lực chỉ có thể làm chúng va chạm rồi ngã xuống vài con. Lực giảm xuống, lũ trộm Noel chỉ sụt sụt người, sống chết nằm úp trên vách không thấy rớt.

Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đương nhiên biết rõ mười mươi. Trong một lúc, đủ loại kỹ năng hữu hiệu của hai người xoay vòng từ đỉnh tháp, từng bầy quái liên tục ngã xuống. Nối gót mỗi con là một tiếng thét bi thảm. Xém té, té được nửa, té một phần ba, mới bắt đầu té, tiếng thét dần hòa vào nhau như dàn hợp xướng, phối với sắc thái âm u của thành Tội Ác, nghe rợn cả tóc gáy.

Hội trưởng các công hội bận hay không bận đều tụ lại một chỗ. Có người bất đắc dĩ, có người thở dài, có người vẫn ngẩn ngơ nhìn trời, hồi lâu, không một ai mở miệng lên tiếng.

Người thấp thỏm không yên nhất không ai khác ngoài Trần Dạ Huy.

Bởi vì bảng thành tích hiện do hắn thống trị, các công hội khác cũng dần phát hiện chuyện Gia Vương Triều dốc hết vốn liếng vào khu 10.

Cao thủ Gia Vương Triều bên Thần Chi Lĩnh Vực bỗng nhiên ít lên mạng, ngay cả Trần Quả còn nhận ra, nói chi đến các công hội nằm vùng nơi nơi? Hành động của Gia Vương Triều đã rõ đến mức trẻ ranh cũng hiểu.

Dĩ nhiên, công hội nào chẳng muốn phát triển, nhưng không ai lập tức vung tay làm lớn như Gia Vương Triều. Lần hoạt động giáng sinh này, Gia Vương Triều quả là nở mày nở mặt, độc chiếm cả bảng thành tích ở khu 10. Công hội khác biết tình huống khác thường, tự biết mình đú không lại Gia Vương Triều, thành thử cũng không quá xoắn xuýt. Xét theo mặt trái ngược, Gia Vương Triều quả thật rất nổi ở khu 10, nhưng ở Thần Chi Lĩnh Vực thì sao? Không cao thủ tọa trấn, công hội trở nên thua thiệt giữa hàng đông công hội khác, thậm chí còn bị công hội người chơi thường giẫm xuống.

Vì thế, tuy mọi người đều vây xem Quân Mạc Tiếu diễu võ dương oai, nhưng tâm tình lại kẻ bắc người nam. Không ai sốt ruột bằng Trần Dạ Huy. Các công hội khác chỉ bị Diệp Tu ăn bớt một phần bánh, không như Trần Dạ Duy trực tiếp bị chén sạch thứ mình cần.

“Nên ra tay không? Ít ra có thể làm trộm Noel nhanh hiện con mới, kiểu giết của thằng chả chẳng biết giết tới đời nào mới xong. Tao vừa phái người nhìn thử, lũ quái té xuống không chết ngay, còn tiếp tục bò lên, chẳng biết phải té thêm bao nhiêu lần nữa.”

Bên đám hội trưởng đã có người bắt đầu thảo luận “giết hay không giết”. Khi thấy không giết cũng chẳng làm được gì Quân Mạc Tiếu, không ít người nảy lên ý định rút ngắn thời gian chờ.

“Giết để tặng không điểm cho Quân Mạc Tiếu hả? Xong nó lại lùa thêm một lần để chúng ta giết tiếp? Đéo, mơ đi nhé!” Cũng có không ít người phản đối, ví dụ như hội trưởng Cô Ẩm siêu ghét Quân Mạc Tiếu.

Trần Dạ Huy rất bận, hắn phải đi khích thêm liên minh đối kháng Quân Mạc Tiếu. Nhưng vô dụng, các hội trường chỉ cười ha hả bẻ ngoặt đề tài của hắn. Trần Dạ Huy cũng hai năm rõ mười, hoạt động giáng sinh này, Gia Vương Triều được lợi nhất, cho nên gặp phải cục diện này, người tổn thất nhất chính là họ. Mà nếu cuộc kháng chiến chống Quân Mạc Tiếu diễn ra thành công, Gia Vương Triều vẫn chiếm nhiều lợi thế, công hội nào nguyện ý tham gia chứ.

Trần Dạ Huy bó tay, hắn chẳng thể làm gì Quân Mạc Tiếu đang ở tuốt đỉnh tháp cả. Dưới trướng xem như cao thủ như mây, nhưng không một ai dám chắc rằng mình sẽ nhảy lên được tháp chuông. Dù có đi, Quân Mạc Tiếu đang cắm chốt trên đỉnh, nhảy lên rồi, kết cục có khác gì lũ trộm Noel?

Trần Dạ Huy nghiến răng nghiến lợi nửa ngày, vẫn vô kế khả thi, chỉ đành tức giận phái cấp dưới đi tìm trộm khắp nơi, Quân Mạc Tiếu ở đây giết quái, nơi khác trong thành Tội Ác tất nhiên sẽ xuất hiện con mới.

Các công hội lớn cũng bắt đầu hành động, không ít người dần tản đi.

Xuống tay với đám quái thuộc về Quân Mạc Tiếu để tăng tốc độ tái lập? Sau cùng vẫn không công hội nào làm vậy. Thoạt nhìn đó là thủ đoạn thích hợp nhất, nhưng bọn Trần Gia Huy và Cô Ẩm thì ghét cay ghét đắng, chả muốn xuống tay.

Công hội khác không xuống tay, vậy các công hội muốn xuống tay chỉ đành từ bỏ. Vì sao? Vì nếu bạn ra tay, người của bạn sẽ thủ tại đây, còn công hội không ra tay có thể phân tán người khắp thành đuổi theo con mới. Giúp Quân Mạc Tiếu làm không công thì thôi, còn phải giết trộm Noel để mấy công hội rảnh tay chiếm lợi, đây mới là điều các công hội không thể nhịn nhất.

“Tui bảo mấy ông không giết thì thôi, nhưng hẳn nên tìm cách khống chế Quân Mạc Tiếu chứ nhỉ? Chẳng lẽ cả lũ cứ đứng đây ngó hắn giết xong, đi lùa quái trong thành về tiếp? Chi bằng thừa lúc hắn đang bị vây trên đỉnh, chúng ta bố trí sẵn người, đợi hắn nhảy xuống, rồi băm thẳng hắn luôn.” Hội trưởng Bối Đăng Đạn của Bách Hoa Cốc nói, đây cũng là đội ngũ từng bị Diệp Tu cho ăn hành, thầm ghi hận trong lòng.

“Băm? Ông băm kiểu gì? Chốc nữa người ta lại chạy từ thành Không Tích tới, ông có thể khóa chặt cửa thành Tội Ác sao?” Yên Vũ Thương Thương bên Yên Vũ Lâu lên tiếng.

Mọi người nghĩ ngợi, quả là không có cách nào. Cũng không thể đuổi giết và chia bầy chặn đường như hồi trước được. Hoạt động giáng sinh kéo dài 36 tiếng, trưa 12 giờ hôm nay tới 0 giờ rạng sáng mai, trước mắt cũng đã qua hơn nửa, còn ai rỗi lãng phí nhân lực vào lúc này.

“Đệt, nghe theo ý trời vậy.” Kẻ đầu têu Bối Đăng Đạn thấy chẳng còn cách nào, đành dẫn người rút lui.

Đám hội trưởng thở dài, từ từ rời đi.

Quảng trường dưới tháp chuông, người chơi từ các công hội lớn gần như tản hết. Nhưng lúc này, quanh ngã tư đường có vài công hội đi được nửa bước thì ngừng lại, tiếp tục quay đầu quan sát.

“Đợi một lát rồi xông lên nữa.” Lam Khê Các chưa rời khỏi hẳn, Hệ Châu nhìn về phía tháp chuông, nói với Lam Hà đối diện.

Lam Hà chẳng ừ chẳng hử, nhân vật ngẩng đầu, hiển nhiên là đang cẩn thận quan sát, chốc sau mới nói: “Đúng.”

“Nói như vậy, Quân Mạc Tiếu rất có thể không chống tới cùng được?” Đăng Hoa Dạ vừa nói vừa nuốt nước miếng.

Mà trong đội ngũ của họ, nhóm Lam Khê Các, biểu tình chảy nước dãi, biểu tình mắt sáng rỡ nháo nhào cả lên.

Quân Mạc Tiếu chống không được, có nghĩa là cả ối thằng trộm Noel kia sẽ mất đi điểm quy túc.

Lam Khê Các đương nhiên không ngại thu hết về túi mình.

“Nhận ra điểm này, e rằng không chỉ mình chúng ta.” Hệ Châu cúi thấp đầu, nhìn quanh ngã tư đường. Trong thành Tội Ác, nhìn cách phố cũng chỉ thấy mưa phùn và một màu tối om, có người hay không cũng không biết.

“Nhưng rủ nhau rút êm như vậy, nếu chúng không để ý, sợ cũng không phản ứng kịp đâu.” Lam Hà nói.

“Nhiều thế này, một mình chúng ta cũng ăn không hết, dù chia cho mấy nhà khác, nó vẫn là một miếng bánh to.” Hệ Châu nói.

Biểu tình nước miếng, mắt sáng lại nhảy liên hồi.

Lam Hà cười khổ: “Cả hội chúng ta ăn không hết, tên kia lại muốn nuốt riêng mình.”

“Phình bụng chết mịe luôn đi.” Đăng Hoa Dạ ngẩng đầu, độc miệng xỉ một câu. Chỉ thấy lũ trộm Noel đang nhanh chóng bao trùm cả đỉnh tháp.

“Thế nào, trụ được không?” Trần Quả ngồi cạnh lo lắng hỏi. Từ lúc bắt đầu ngăn chặn trộm bò lên, thao tác của Diệp Tu chợt trở nên cực nhanh, nhân vật đứng trên đỉnh tháp cỏn con di chuyển không ngừng như một con thoi. Có điều, dòm biểu tình của Diệp Tu lại chả căng thẳng gì, Trần Quả không nén được đành quấy rầy hắn.

“Chắc sắp xong rồi.” Diệp Tu cười nói.

Hắn và Tô Mộc Tranh quả thật không thể ngừng tay một khắc. Lũ trộm Noel vây thành vòng bò lên không phải mỗi lần một con. May mà đỉnh tháp càng lên cao càng nhọn, tới đoạn đỉnh nhọn nhất, một vòng chen lắm cũng chỉ được năm. Nếu vây thành vòng to như cái bệ tháp, vậy ắt hẳn phải đầu hàng trước bình minh rồi.

Với vòng năm con này, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh chia đỉnh tháp thành năm khu, A B C D E.

“Khu B.” Tô Mộc Tranh nói.

Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu vội chạy tới, một con sắp sửa lên tận đây, Quân Mạc Tiếu vung ngang mâu, Lạc Hoa Chưởng bay ra.

“Khu D.” Tô Mộc Tranh hô tiếp.

Quân Mạc Tiếu xoay người chạy về. Con trộm Noel này là một tay thiện xạ, mới thấy Quân Mạc Tiếu thò đầu ra, vừa bò vừa rút súng cho hắn một viên đạn.

Diệp Tu vội điều khiển Quân Mạc Tiếu rụt đầu tránh, tay vươn ra, buông thõng, một trái lựu đạn rơi vào ngực nó, bùm.

“Khu A.” Tô Mộc Tranh lại nói.

“Nhanh nhanh nhanh…” Dưới tháp chuông, trên vô số ngã tư đường, từng người chơi thuộc nhiều công hội khác nhau ngồi xổm trong bóng đêm ngẩng đầu, hồi hộp ước mong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status