Toàn chức pháp sư

Chương 371: Thiên phú xếp thứ năm


Dịch: Lê Hoàng

Điện giật!

Liễu Nhất Lâm còn chưa kịp gọi ra ma cụ phòng ngự của mình, luồng sức mạnh sấm sét mãnh liệt điên cuồng xuyên vào trong thân thể của hắn, giống như là có vô số con cá chình điện dưới biển sâu bò khắp toàn thân, thậm chí còn từ miệng của hắn tiến vào yết hầu, tiến vào thân thể, lục phũ ngũ tạng đều nếm được mùi vị bị điện giật.

Liễu Nhất Lâm ngay cả hét một tiếng thê thảm cũng không phát ra được, cả người trắng xám tái nhợt, khuôn mặt co giật nghiêm trọng.

Hắn nhìn Mạc Phàm, trong đôi mắt ngoại trừ bên ngoài hiện ra vẻ thống khổ, phần khác vẫn là như trước mang theo mấy phần nghi hoặc khó hiểu. Tại sao hắn có thể lặng yên không một tiếng động đến phía sau mình, tại sao trên người hắn bao phủ một tầng bóng tối, vì sao Đông Phương Minh thực lực có thể nói là vô địch ở trung cấp lại bị hắn giải quyết trong vòng không đến 15 phút.

“Ngươi thấy chưa, ta đã thực hiện đúng lời hứa của ta, gặp ngươi lần nào thì đánh ngươi lần đó!” Mạc Phàm nhìn Liễu Nhất Lâm đã ngã xuống, thuận thế đá hắn một cước.

Thân thể Liễu Nhất Lâm không cách nào nhúc nhích, một cước kia đá vào gò má của hắn, in lên một cái dấu giày, giày lại đặc biệt hôi, để ở trên mặt không khác nào để cạnh hố phân...

Nhục nhã!!

Thật vô cùng nhục nhã!!

Liễu Nhất Lâm hận Mạc Phàm thấu xương, ngay cả lột da rút gân đều không đủ để hắn hả giận.

Mạc Phàm xưa nay vốn không sợ đắc tội người khác, cẩu tạp chủng như Hắc giáo đình mà hắn còn không để ở trong mắt, làm sao có thể sợ một tên sinh viên đại học Liễu Nhất Lâm này.

“Nếu như ngươi cảm thấy đây là sự nhục nhã to lớn nhất trong đời ngươi, vậy ngươi có thể yên tâm. Chỉ cần ngươi dám đến tìm ta báo thù, ngươi sẽ cảm thấy lần này thật sự chẳng đáng là gì. Kỳ thực ta cũng không biết đế giày của ta giẫm phải cái gì, phía dưới tường kết giới của Bạch trấn là một cái trại chăn nuôi gia cầm, trong lúc vội trốn ra, ta còn chưa kịp tìm được đồ tốt để lau giày, mà mặt của ngươi lại trắng trẻo, vừa đủ dùng!” Làm xong chuyện phát rồ như vậy, Mạc Phàm vén tay áo lên rời khỏi.

Giải quyết xong Liễu Nhất Lâm, bên kia Đường Nguyệt đã bắt đầu phản công.

Cao cấp pháp sư chung quy vẫn là cao cấp pháp sư, tốc độ phác họa tinh đồ của nàng nhanh hơn bọn họ quá nhiều.

Ngọn lửa màu đỏ thẫm ở xung quanh lão sư Đường Nguyệt biến thành một cái vòng lửa liệt diễm, vòng lửa đột nhiên co lại, toàn bộ ngưng tụ ở trên cánh tay phải của lão sư Đường Nguyệt

“Liệt Quyền – Cửu Cung!”

Cấp thứ ba liệt quyền cực nhanh hoàn thành vô cùng thành thạo, dung nham cuồn cuộn ở bên dưới cú đấm kia đột ngột phun trào.

Trong đêm tối, cột lửa cực kỳ chói mắt, tổng cộng chín đạo hiện ra một cái hình cửu cung, cột lửa cùng cột lửa trong lúc đó đều bị từng đoàn liệt diễm tràn ngập, dung nham như mưa rơi xuống xung quanh vùng thảo nguyên này, một khu vực thảo nguyên sau khi Liệt Quyền Cửu Cung vừa hạ xuống trong thoáng chốc hóa thành một mảnh đất khô cằn màu đen.

Ở bên trong vùng đất khô cằn, Liễu Chung Minh cùng đồng bọn của hắn bị thiêu thống khổ không thể tả, ma cụ phòng ngự của bọn họ căn bản không thể chống đỡ được nhiệt độ cao của liệt diễm cùng cột lửa dâng trào bá đạo, nếu không phải Đường Nguyệt hạ thủ lưu tình, hai người rất có thể có thể bị thiêu sống đến chết ở bên trong cửu cung.

Tóc Đường Nguyệt dựng lên, trên gương mặt trắng nõn kia như in hình ánh lửa, nhưng có mấy phần tiều tụy. Nàng thu hồi sức mạnh của hỏa diễm cửu cung, rất nhanh chóng khu thảo nguyên này trở về yên tĩnh, bốn tên Thẩm Phán Viên thực tập, Thẩm Phán Viên dự bị toàn bộ đã giải quyết, nhưng làm cho nàng e ngại nhất vẫn là thị vệ Cung đình.

“Chúng ta đi thôi, bọn họ cách chúng ta rất gần rồi.” Đường Nguyệt liếc mắt nhìn vào trong túi chứa đồ đằng châu, nói với Mạc Phàm.

“Vâng.”

Tật Tinh Lang đã bị thương, bọn họ chỉ có thể sử dụng Độn Ảnh tiến vào núi.

Bạch Sơn gần trong gang tấc, bọn họ lợi dụng bóng đêm, hóa thành hai cái bóng màu đen hướng về nơi xa thẳm của ngọn đồi trọc bỏ chạy.

...

Cũng không lâu lắm, các thị vệ cung đình điều khiển một con quái điểu màu xanh lam với sải cánh có thể dài đến mười mét đã tới hiện trường phạm tội.

Vũ Bình Cảnh nhìn bốn tên Thẩm Phán viên đang nằm trên mặt đất kêu rên, sắc mặt lập tức âm trầm.

“Không phải đã bảo các ngươi chỉ kiềm chế bọn họ là được rồi hay sao!” Một người trong đám thị vệ cung đình tức giận quát.

“Ta... Ta thấy thực lực của bọn hắn cũng thường...” Đông Phương Minh cố nhịn đau đứng lên, vẻ mặt thất bại nói.

“Đông Phương Minh, ngươi vẫn tự cho mình là nhân vật chính sao. Đường Nguyệt là cao cấp pháp sư, ngươi cho rằng ngươi có thể là đối thủ của cô ta sao?” Thẩm Phán Viên Lý Cẩm quát lớn nói.

Đông Phương Minh là thủ hạ của Lý Cẩm, bốn người này đều là Lý Cẩm gọi tới, nguyên lai bọn họ phát hiện tung tích của Đường Nguyệt và Mạc Phàm liền muốn lập công đầu, vậy mà hiện tại chỉ còn có thể trở về Thẩm Phán Hội chịu phạt!

“Hắn là bị một tên tiểu tử khác đánh bại.” Liễu Chung Minh hừ lạnh một tiếng.

Nỗi oan ức này, Liễu Chung Minh sẽ không chịu trách nhiệm, hắn là nghiêm chỉnh làm theo chỉ thị của cấp trên, còn Đông Phương Minh tự phụ đối kháng chính diện cùng đối phương mà rơi vào kết cục này.

“Tiểu tử kia không phải là trung cấp pháp sư sao?” Lý Cẩm chất vấn.

Câu chất vấn này để Đông Phương Minh càng thêm lúng túng, không biết nên trả lời như thế nào.

Vũ Bình Cảnh liếc mắt nhìn mấy tên thực tập Thẩm Phán Viên, dự bị Thẩm Phán Viên chật vật, cười lạnh một tiếng nói: “Các ngươi cho rằng người thanh niên bên cạnh Đường Nguyệt kia là tiểu nhân vật hay sao?”

Vũ Bình Cảnh đương nhiên đã điều tra tư liệu về Mạc Phàm, bất kể là tai họa ở Bác thành hay là tàn sát Hắc Giáo Đình ở Ma Đô đều có liên hệ rất lớn với hắn, người như vậy làm sao có khả năng sẽ là hạng người bình thường.

“Hắn là kẻ có thiên phú xếp hàng thứ năm – Trời sinh song hệ, một trong những tân sinh mạnh nhất của học phủ Minh Châu. Kế hoạch của Hắc giáo đình hai lần bị phá vỡ cũng có liên hệ rất lớn với hắn. Luận thiên phú, người khác mạnh hơn ngươi không chỉ một cấp độ, luận bối cảnh, ngươi cảm thấy học phủ Minh Châu thua học phủ Chiết Giang các ngươi sao, luận thực lực... tên phế vật như ngươi đứng trước mặt người khác còn không trụ nổi 15 phút. Cái gì gọi là Hỏa hệ thế gia – Đông Phương, nếu như chỉ có kiêu căng tự mãn, mãi mãi cũng đừng nghĩ tới bước chân vào Thẩm Phán Hội!” Thẩm Phán Viên Lý Cẩm tức giận vô cùng.

Đông Phương Minh nếu là bị Đường Nguyệt giải quyết, còn có thể thông cảm được, kết quả là hắn bị đánh bại bởi trung cấp pháp sư Mạc Phàm.

Lý Cẩm không phải lần đầu nói với Đông Phương Minh, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, Đông Phương Minh tự phụ không nghe, lần này đã tạo thành sai lầm lớn, cho dù Lý Cẩm là lão tiền bối của Thẩm Phán Viên cũng không cách nào bảo vệ hắn.

“Mấy người các ngươi quay về dưỡng thương đi, sau này đừng tự xưng là thẩm phán viên nữa.” Thị vệ trưởng Cung đình Vũ Bình Cảnh lạnh lùng nói với bốn người.

Bốn người cũng không dám thở mạnh, lão Thẩm Phán Viên Lý Cẩm lại không dám cầu xin cho bọn hắn.

Đắc tội Thị vệ trưởng cung đình cũng chỉ là việc nhỏ, nếu nghị viên Chúc Mông lại trách tội xuống, bọn hắn sau này muốn lăn lộn ở Hiệp hội ma pháp cũng vô phương!

...

“Lần sau gặp lại hắn ta sẽ đòi lại gấp mười lần!” Đông Phương Minh nghiến răng nghiến lợi nói.

Thứ Đông Phương Minh bận tâm cũng không phải sự tình của nghị viên Chúc Mông, hắn để tâm chính là bản thân bị đánh bại bởi kẻ đồng dạng là người trẻ tuổi như Mạc Phàm.

Mà Liễu Nhất Lâm trước đó cũng dự định trả thù, nhưng sau khi biết Đông Phương Minh cũng bị tên kia vùi dập, trong lòng Liễu Nhất Lâm dâng lên sợ hãi một hồi.

Liễu Nhất Lâm hắn so với cọng lông của Đông Phương Minh cũng không bằng, mà Đông Phương Minh thảm bại như vậy, bản thân mình còn có tư cách gì mà tìm tên kia trả thù?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status