Toàn chức pháp sư

Chương 571: Bạn học tụ họp


Dịch: Hoangforever

Trong một phòng ăn của nhà hàng đồ ăn Thiểm Tây, Mạc Phàm, Mục Bạch, Triệu Khôn Tam, Vương Tam Bàn, Chu Mẫn, 5 người đang ngồi nói chuyện với nhau. Đây có lẽ là lần đầu tiên từ sự kiện tai họa Bắc Thành, 5 người bạn thời cấp 2 mới được gặp gỡ, ngồi nói chuyện, ăn uống với nhau vui vẻ như thế này. Mạc Phàm nhìn một vòng những gương mặt thân quen đang ở trước mặt mình lúc này, không khỏi cảm thấy được an ủi rất nhiều ở trong lòng.

“Mạc Phàm! Bạn gái ngươi không tới đây cùng với ngươi sao?”

Triệu Khôn Tam cố tình hỏi một câu.

“A! Nàng về trước có việc.”

Mạc Phàm biết người Triệu Khôn Tam nhắc tới chính là Liễu Như, nên trả lời hắn một câu như vậy.

Thật ra, Liễu Như cũng không có thân quen gì mấy người bạn của hắn. Với lại cho dù nàng có tới nơi này thì mọi người ở đây nói chuyện cũng chủ yếu về vấn đề thời cấp 2. Cho nên, tới cũng không cần thiết. Ngược lại, nàng tới chỗ của Tô Tiểu Lạc, nàng muốn xem xem tình hình sắp xếp, bố trí nơi ở cho người dân thôn Nguy Cơ như thế nào rồi.

“Người có bạn gái à?”

Chu Mẫn nháy nháy hai con mắt trong suốt nhìn Mạc Phàm, hỏi một câu.

“Cũng không hẳn là bạn gái. À! Ta thấy Chu Mẫn nhà chúng ta càng lớn càng nẩy nở, càng xinh đẹp đó nha! Mấy người các ngươi, tại sao không có hạ thủ, ra tay đối với nàng vậy?”

Mạc Phàm nhịn không được hỏi một câu.

Vương Tam Bàn, Triệu Khôn Tam nghe thấy Mạc Phàm hỏi như vậy chỉ khô khốc cười trừ một tiếng. Bọn họ cũng nghĩ tới chuyện hạ thủ này rồi chứ bộ. Thế nhưng, hai người bọn họ làm sao cũng không thể nào bước vào nổi cảnh giới ma pháp sư Trung cấp được. Thậm chí, rất có thể cả cuộc đời này, bọn họ còn không có hi vọng tiến vào cảnh giới này. Mà Chu Mẫn hiện tại, nàng chắc chắn đã được xem là một sinh viên giỏi của học phủ Cố Đô.

“Người tu luyện trong Nhạn Tháp thế nào rồi?”

Ngược lại, Mục Bạch hỏi Chu Mẫn một câu.

Ngày hôm nay, Chu Mẫn mặc một bộ đồ màu trắng. Mặc dù, hai đôi mắt phượng vẫn còn mang theo sự kiêu ngạo, quật cường của thời thanh xuân thiếu nữ ngày trước như cũ. Nhưng, Mạc Phàm cũng nhìn ra được, nàng đã không còn sự hồn nhiên, tung tăng, không còn nắm tay Mạc Phàm hỏi cái này cái nọ như lúc trước nữa.

“Ở trước mặt Đại Mạc Phàm của chúng ta, ta sao dám nhắc tới tu vi của mình được chứ.”

Chu Mẫn nhìn Mục Bạch xem thường, cao giọng, chậm rãi nói.

“Làm gì có, làm gì có…Ta tu nhiều hệ, tu vi rất là phức tạp.”

Mạc Phàm khiêm tốn nói.

“Tốt! Vậy ngươi cho ta xem tu vi hiện tại của ngươi đang ở đẳng cấp nào đi??”

Chu Mẫn cảm giác Mạc Phàm cố tình giả bộ, liền thuận thế đẩy thuyền theo, nói.

Sau khi nói xong, nàng cũng không có khách khí, trực tiếp đem ý niệm của mình tiến hành thăm dò Mạc Phàm.

Mạc Phàm bị Chu Mẫn hỏi như vậy liền cảm thấy bất ngờ. Hắn cũng chưa có chuẩn bị tâm lý cho câu hỏi này, cũng cảm nhận được ý niệm của Chu Mẫn đang chạy loạn trong thế giới tinh thần của mình. Thật ra, loại ý niệm thăm dò này cũng không có gây ra bất kỳ thương tổn nào. Chỉ cần không phải là ma pháp sư Tâm Linh hệ, đối với người khác mà nói, nó cũng không có tạo ra bất kỳ uy hiếp gì.

“Hả?? Cũng mới chỉ là Tinh Vân bậc 2!”

Chu Mẫn hét to lên một tiếng, nói. Thật ra, Tinh Vân mà Chu Mẫn thăm dò trúng là do Mạc Phàm cố tình đem cái Tinh Vân thấp nhất của mình ra để trêu đùa nàng, khiến cho Chu Mẫn mất cả hứng, chu môi ra.

“Hắc hắc, ta cũng đâu có nói là ta mạnh.”

Mạc Phàm cười cười, khiêm tốn nói.

“Ta ngất! Tinh Vân bậc 2 mà còn nói là không có mạnh nữa!”

Vương Tam Bàn oán giận kêu lên. Hắn hoàn toàn bị sự đả kích này làm cho đỏ mặt tía tai.

“Chu Mẫn! Nói như vậy, ngươi tới bậc 3 rồi à?”

Mục Bạch nhếch lông mày lên hỏi.

“Còn chưa có tới! Nếu như ta học xong được Liệt Quyền – Cửu Cung, ta đã có thể đối phó được với Thi Tướng rồi. Như vậy, xếp hạng của ta có lẽ sẽ cao hơn một chút.”

Chu Mẫn nói.

Mạc Phàm nghe thấy Chu Mẫn nói như vậy, nhất thời tò mò hỏi:

“Là sao? Chẳng lẽ thứ hạng của trường ngươi, dựa vào việc đối phó với Thi Tướng à?”

“Nói chính xác hơn chính là đối phó với vong linh.”

Mục Bạch sửa lại lời nói của Mạc Phàm cho chính xác. Nhìn thấy bộ dạng Mạc Phàm vẫn còn nghi ngờ lời nói của mình, hắn nói tiếp:

“Trường chúng ta thay vì để cho sinh viên tham gia vào những trận tỷ thí vô nghĩa, còn không bằng để tinh lực đó đặt vào trong vong linh. Ngươi cũng biết vùng đất này có rất nhiều vong linh mà, giết mãi còn không hết. Học phủ chúng ta dựa vào số lượng vong linh bị giết chết làm điểm số học phần. Điểm số càng cao thứ hạng càng cao. Cái đám người muốn tranh giành vị trí đề cử kia, cứ mỗi đêm xuống, bọn họ đều hăng tiết lên giống như hút thuốc phiện vậy. Toàn bộ đều ra bên ngoài thành chờ đợi.”

Mạc Phàm nghe thấy vậy liền gật đầu đồng ý. Thì ra trường khác nhau thì dùng những phương pháp khác nhau để lựa chọn. Phương pháp bên học phủ Cố Đô này cũng thật có ý nghĩa. Trường này thế mà lại để cho học sinh tiêu diệt vong linh làm điểm số phân chia xếp hạng cơ đấy.

“Ngoài trừ lấy điểm số bằng cách này ra, trường chúng ta còn cách một đoạn thời gian sẽ để cho sinh viên ra ngoài thành thay phiên nhau trực. Hôm nay tới phiên ta trực. Nhưng không ngờ Mạc Phàm ngươi lại tới. Vì vậy ta cố tình bỏ trực từ ngoài thành lẩn vào đây gặp ngươi…”

Vẻ mặt Chu Mẫn u oán nói.

“Vậy không phải ta được yêu quá mà cảm thấy lo sợ hay sao, ha ha ha….”

Mạc Phàm cười cười, nói.

“Vậy xem như ngươi hỏng mất học phần rồi? Nếu như không đủ điểm số học phần, tài nguyên sẽ không được phân phối tới đâu.”

Mục Bạch nhìn Chu Mẫn nói.

“Cũng chỉ là một tháng tư chất nguyên mà thôi. Cũng không có bao nhiêu quan trọng. Thật vất vả lắm mọi người mới được gặp nhau ở đây. Thật ra, ta cũng rất nhớ các ngươi.”

Chu Mẫn nói.

Chu Mẫn vừa nói xong, mọi người liền lâm vào trầm mặc. Nhưng ở trong lòng bất kỳ ai ở đây cũng đồng ý với lời nói này của Chu Mẫn.

Thời kỳ cấp 2, mọi người cùng nhau ở trên sân tập Thức tỉnh, cùng nhau học ma pháp. Vì thành tích mà cùng nhau cố gắng, cùng nhau rèn luyện dã ngoại với nhau. Ấy vậy mà, chỉ trong thoáng chốc, đã trôi qua nhiều năm như vậy, ai ở đây cũng đều trở thành ma pháp sư hết rồi. Nhất là có người còn trở thành ma pháp sư có cảnh giới rất cao nữa. Thật ra, không phải lúc nào mọi người ở đây đều được không âu không lo như vậy. Nhiều lúc mọi người còn phải đối mặt với sống chết nữa.

Ma pháp sư vốn là vậy. Ngay ngày đầu tiên bước chân vào trường Thiên Lan ma pháp cao trung, Chu Hiệu trưởng đã từng hỏi rằng, chức trách của ma pháp sư là gì??

Người bình thường có thể sống một cuộc sống bình thường, yên ổn. Nhưng ma pháp sư thì khác, họ không thể nào như vậy được.

Những năm qua, số lượng người chết trước mặt Mạc Phàm nhiều tới mức đếm không xuể. Chẳng hạn như mới ngày hôm qua thôi, mười mấy người dân Nguy Cư thôn đang còn cười nói vui vẻ. Nhưng hôm nay họ còn quay về được nữa không?

“Đúng rồi! Hứa Chiêu Đình không phải học cùng trường với ngươi sao?”

Triệu Khôn Tam như nhớ ra điều gì, liền lên tiếng hỏi, phá vỡ chủ đề bàn luận của Chu Mẫn.

Mục Bạch đương nhiên biết chuyện của Hứa Chiêu Đình. Hắn hung hăng trợn mắt nhìn Triệu Khôn Tam.

Cái tên này, không phải là tự vạch áo cho người xem lưng sao! (1)

(1) Vạch áo cho người xem lưng: Hành động tự tiết lộ cái không hay, không tốt của mình cho người ngoài biết.

Vương Tam Bàn và Hứa Chiêu Đình là những huynh đệ hoạn nạn có nhau. Triệu Khôn Tam vừa nhắc tới Hứa Chiêu Đình, gương mặt béo núc ních thịt của Vương Tam Bàn liền run lên.

Sau khi thở ra một hơi, Vương Tam Bàn mới nghiêm túc hỏi Mạc Phàm:

“Chuyện cũng qua lâu rồi. Nhưng ta vẫn chưa biết huynh đệ tốt của ta đến tột cùng chết như thế nào. Mạc Phàm! Ta đoán người biết nguyên nhân Hứa Chiêu Đình chết đúng không? Không sao đâu! Cứ nói ta nghe, ta thật sự muốn nghe lý do vì sao hắn chết.”

Nhắc tới Hứa Chiêu Đình, tâm tình Mạc Phàm liền trầm xuống. Sau khi cố gắng bình tĩnh, Mạc Phàm nói:

“Ta đã đem hắn hỏa thiêu.”

“Người….Người hỏa thiên hắn?”

Tất cả mọi người mở to hai con mắt ra nhìn Mạc Phàm.

Mạc Phàm đem tình huống khi đó giải thích cho mọi người ở đây nghe một lần. Mọi người sau khi nghe xong, thật lâu, thật lâu sau không có lên tiếng.

“Ai! Không nhắc tới chuyện này nữa! Cho dù cho hắn cơ hội lựa chọn thêm một lần nữa, có lẽ hắn vẫn lựa chọn làm như vậy. Ta quá hiểu tính tình của hắn mà.”

Vương Tam Bàn thở dài nói.

“Hắc Ám Giáo Đình thật quá ghê tởm. Nếu như ta có cơ hội, ta chắc chắn sẽ đem bọn chúng tiêu diệt sạch sẽ.”

Chu Mẫn cắn răng nói.

Nhắc tới Hắc Ám Giáo Đình, cả căn phòng liền tràn ngập sự tức giận và căm thù. Nhưng mọi người ở đây cũng rõ ràng một điều, thực lực của bọn họ lúc này căn bản không có cách nào chính diện chống lại Hắc Ám Giáo Đình đáng sợ kia được. Nhân lúc mình đang còn trẻ chỉ có thể cố gắng tu luyện, tương lại nếu như Hắc Ám Giáo Đình có làm loạn nữa, bọn họ chắc chắn sẽ hăng hái xông lên diệt trừ bọn chúng!

“Mẹ kiếp! Càng nói càng tức! Chu Mẫn! Không phải tối nay tới phiên trực của ngươi sao? Hay là mấy người chúng ta dứt khoát đi theo ngươi, ra bên ngoài thành, đem đám vong linh kia giết chết cho hả giận? Coi như là vì Cố Đô, vì quốc gia làm chút cống hiến.”

Vương Tam Bàn là người đầu tiên đưa ra đề nghị.

“Không phải sau khi ăn xong chúng ta sẽ đi hát sao?”

Triệu Khôn Tam hỏi lại.

“Còn hát hò cái gì nữa?? Bạn học tụ họp toàn là ăn cơm, đi hát, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Đánh quái thăng cấp mới kích thích. Người phải biết, chúng ta đều là ma pháp sư hết đấy.”

Vương Tam Bàn hào khí ngất trời nói.

“Ta không có ý kiến.”

“Ta cũng vậy, có chút ngứa ngáy tay chân.”

Mạc Phàm nở một nụ cười, nói.

Vừa khéo chuyện thôn Nguy Cơ lúc trước khiến cho Mạc Phàm đang còn tức giận đầy bụng. Giết vong linh như thế này có thể khiến cho hắn hả giận, có thể giết một cách thống khoái rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status