Tôi có khả năng giao tiếp đặc biệt

Chương 120: Hậu quả xấu

Edit+ Beta: Winnie

Cư nhiên trơ mắt nhìn hung thủ chạy ngay trước tầm mắt mình, Dương Miên Miên cảm thấy thật sự quá mất mặt, không còn lời nào tả nổi, cô kéo vội cửa xe, nhảy xuống đường. Thấy mấy nhân viên y tế nâng cái cáng từ trên lầu xuống, Tiết Thiệu theo sát ngay phía sau, cô vội vàng hỏi: “Hắn thế nào?”

“Tôi không biết.” Áo sơmi trên người Tiết Thiệu nhiễm đầy máu đỏ, hai tay hắn không thể khống chế mà run rẩy nhè nhẹ.

Dương Miên Miên bước lên xe cứu thương, thuận tiện đem Tiết Thiệu kéo lên cùng: “Còn đứng đó ngây ra làm gì, đi thôi.”

Tiết Thiệu như người vừa tỉnh mộng, đi theo xe cứu thương, cả người đần độn, cũng không biết làm thế nào đến được bệnh viện, cũng quên mất bản thân là người của công chúng, cứ ngây người ở phòng giải phẫu, không biết lại nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên gục mặt trong lòng bàn tay khóc lớn.

Nam nhi cũng có nước mắt, nhưng họ không dễ dàng để nó xuất hiện, trừ phi đó là chuyện quá đau lòng.

Giờ này khắc này, hắn hối hận tại sao không bày tỏ tâm ý của mình sớm hơn?

Kinh Sở bọn họ rất nhanh đã tới, thấy cô cũng không nhiều lời vô nghĩa:: “Có chuyện gì xảy ra?”

“Tôi đã nhìn thấy hung thủ, hắn giả dạng làm người chuyển phát nhanh, chiều cao khoảng chừng một mét bảy, cân nặng trong không vượt qua một trăm năm mươi cân*, một tên tiểu bạch kiểm, còn trẻ, biển số xe máy là xxx.” Dương Miên Miên tin tưởng vào trí nhớ trước sau như một của bản thân cung cấp manh mối.

*tính theo cân Trung Quốc

Kinh Sở gật gật đầu: “Người thế nào rồi?”

Vừa dứt lời, cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ mổ chính nói: “Giải phẫu thành công, người bệnh đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn cần tịnh dưỡng thêm.”

Kinh Sở nhẹ nhàng thở ra: “Cảm ơn.”

Bên kia Tiết Thiệu đã phác gục bên người Trâu Dịch, gắt gao mím chặt môi đi theo vào phòng bệnh, Liễu Ngọc thấy một màn này, lấy kinh nghiệm đọc qua hơn ba ngàn tiểu thuyết nhận ra ẩn tình: “Cái kia có phải hay không……”

Dương Miên Miên chu chu môi, không phủ nhận, Liễu Ngọc ngầm hiểu, vứt cho một ánh mắt, hai người nhanh chóng trong nháy mắt đạt thành tâm hữu linh tê cảm ứng.

Trâu Dịch tuy rằng tạm thời không nguy đến tính mạng nhưng vẫn trong trạng thái hôn mê.

Tiết Thiệu vẫn còn công việc dang dở chưa hoàn thành, mỗi ngày bị gọi đi, Dương Miên Miên nhìn đều cảm thấy hắn vất vả, trợ lý khuyên hắn rất nhiều lần, hắn vẫn là sét đánh không thể lay chuyển, ngày ngày đều đặn đến bệnh viện chờ tin tốt.

Điều đáng để cao hứng chính là hung thủ kia mới không bao lâu đã bị bắt được, hắn một tên gay, làm việc tại cửa hàng tiện lợi đối diện, mỗi ngày giá trị vãn ban, nhưng có một ngày vào buỏi tối, xuất hiện một cô gái cùng người khác cãi nhau trước cửa cãi nhau, tên con trai kia bỏ đi, để lại cô gái ngồi xổm ven đường khóc đến thương tâm.

Hắn liền đi qua đưa cho cô gái ấy một túi khăn giấy, cô gái kể cho hắn nghe chuyện cũ, nam chính trong câu chuyện đó chính là DJ người bị hại đầu tiên.

Kỳ thật đây cũng chỉ là một câu chuyện cũ đã phủ đầy bụi, DJ đó cãi nhau với bạn trai, trong lúc tức giận đi tìm một cô gái vẫn luôn yêu thầm hắn, thông báo hai người đang yêu đương, nhưng chẳng được bao lâu, tên bạn trai kia lại bắt đầu dây dưa cùng DJ, hai người quay lại, vứt bỏ cô gái vô tội, cô gái này hôm nay đến tìm hắn nói chuyện.

Nói bọn họ đều đã chuẩn bị kết hôn tốt như vậy, cũng gặp qua cha mẹ đối phương, nếu hắn ta làm vậy chính là không có công đạo với người nhà.

DJ liền bày tỏ: “Tôi là một tên gay, thật sự cong không chút thẳng, tôi không thích nữ nhân, tôi ở bên cô đơn thuần là muốn chọc tức hắn mà thôi.”

Vốn tưởng rằng khi mình nói như vậy cô gái kia sẽ hiểu ra mà từ bỏ.

Dương Miên Miên nghe đến đó, nhịn không được phát biểu ý kiến: “Hắn đây là tinh thần trọng nghĩa bạo lều sao, chỉ vì điều này mà đi giết người?”

Đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy, này chỉ là một cái □□ mà thôi, trên thực tế nguyên nhân chính dẫn đến việc phạm tội của hắn là do tuổi thơ bất hạnh.

"Vị" hung thủ này sinh trưởng ở một gia đình vặn vẹo, phụ thân hắn chính là gay, ở thời đại đó, điều này là một sự cấm kị, sợ người khá biết mình thích nam nhân, cha hắn quyết định kết hôn cùng một phụ nữ khác, miễn cưỡng sinh hạ hài tử, sau đó, hắn ta cho là sứ mệnh đã hoàn thành, liền cùng vợ chia phòng ngủ, không bao giờ chịu nằm cùng.

Theo lý thuyết trong thiên hạ vợ chồng không yêu rất nhiều đi, con cái cũng chưa chắc sẽ gặp đánh sâu vào như vậy, nhưng là có một ngày tên hung thủ cùng mẫu thân đi sau khi đi công viên giải trí về, thấy cha mình cùng một tên nam nhân dây dưa trong phòng ngủ.

Một màn kia đối với đứa trẻ như hắn lúc ấy ảnh hưởng rất lớn, hắn ói ra cả mật xanh mật vàng.

Mẹ hắn chạy đến đánh tên kia, đánh cả cha hắn, nháo lớn đến mức hàng xón xung quanh đều tới vây xem, chỉ trỏ, bàn tán, cha hắn cảm thấy mất hết mặt mũi. Cùng mẹ hắn cãi nhau một trận rồi bỏ đi, không trở về nữa.

Chỉ còn lại hắn với mẹ đối mặt với đống lời đồn vớ vẩn, cuối cùng mẹ hắn không chịu nổi áp lực dư luận, cắt cổ tay tự sát.

Ông bà hắn cũng vì chuyện này mà thấy mất mặt, sợ hắn di truyền "bệnh" của cha, nên đối xử với hắn cũng lãnh đạm vô cùng.

Hắn hận cha mình, hận có một người cha gay, hận cha không có trách nhiệm với gia đình, rồi dần dần nỗi hận ấy trở thành cừu hận, từ một hạt giống nhỏ gieo rắc vào lòng đã biến thành cây đại thụ, hắn hận, rất hận.

Và khi hắn bắt gặp cô gái ấy, hoàn cảnh giống với mẹ mình, bóng ma ẩn sâu trong lòng bao nay với cha lại nổi lên, khống chế hắn bước lên con đường trả thù đến cùng.

“Hắn ta cảm thấy đồng tính luyến ái chính là tội ác, là cội nguồn của gia đình không hạnh phúc, ngay từ đầu vốn chỉ muốn phát tiết sự hận thù với cha mình, nhưng sau khi giết người lần đầu, hấn liền thấy bản thân đã nhận được một loại sứ mệnh, sứ mệnh làm sạch xã hội này.”

Kinh Sở đối với kẻ phạm tội như vậy cũng không xa lạ, nhưng phía trước như trường hợp của Kẻ sát nhân sông Green đều nhắm vào kỹ nữ, những người không thuần khiết, còn chuyện nhắm vào đồng tính lại cực kì hiếm thấy.

Dương Miên Miên sau khi nghe xong, có điểm thổn thức: “ Bỗng dưng thấy những người này thật bất hạnh vì đã trải qua tuổi thơ như vậy.”

“Quá trình lớn lên, tuổi thơ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cách ống sau này. Thông thường những người có tuổi thơ bất hạnh sẽ rất cực đoan...” Kinh Sở xoa đầu cô, không nói rõ nhưng Miên Miên đã hiểu ý tứ của anh, nhìn, nói: “Chú cảnh sát à, tôi là một công dân tốt, tuân thủ luật pháp nha.”

Kinh Sở hôn lên trán cô: “Thật ngoan.”

Dương Miên Miên hừ hừ hai tiếng, dời đi đề tài: “Bất quá lại nói tiếp chuyện này, mẹ hắn cũng thật vô tội, cùng thê a, anh nói cha của hắn ta có thể xem là hành động lừa hôn không?”

“Có thể, nếu ở niên đại kia…… Là cá nhân sai, cũng là xã hội sai.” Kinh Sở khe khẽ thở dài, cha mẹ hắn cũng không phải vì tình yêu mà kết hôn, thậm chí cả hai đều yêu người khác, nhưng hai bên đều thẳng thắn thành khẩn tôn trọng, gia đình hắn tuy rằng không giống người thường, lại không thể nói là không có hạnh phúc.

Dương Miên Miên tràn đầy đồng cảm, luvs quay đầu lại đi bệnh viện thăm Trâu Dịch đem ngọn nguồn cùng hắn thuật lại một lần, cuối cùng bổ sung một câu: “Hiện tại cậu còn muốn tìm nữ nhân kết hôn không?”

Trâu Dịch đau đến nghiến răng nghiến lợi, động nhẹ là trên trán đã túa ra mồ hôi lạnh, nhưng nghe thấy lời này vẫn là chửi ầm lên: “Mẹ nó thích nam nhân có sai sao? Chúng ta trời sinh chính là đồng tính luyến ái không được sao! Dựa vào cái gì phải bị nói như vậy! Tôi thật là [ *beep* ——] chó má.”

Trọng điểm hoàn toàn không đối…… Dương Miên Miên từ đến tủ lạnh nhỏ lấy quả vải ăn, hình như là Tiết Thiệu đưa tới, nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu nhưng cô chỉ nghĩ đến ngày đạm quả vải ba trăm viên, dù sao Trâu Dịch cũng không thể ăn mà, cô một bên lột một bên hướng trong miệng tắc lưỡi, mơ hồ không rõ mà nói: “Hiện tại thật nhiều điều rối, nhưng tôi nói, mặc kệ thế nào, nếu cậu chỉ thích nam nhân, phải kiên cường, cùng nữ nhân kết hôn cũng không hạnh phúc nổi, lại còn kéo theo một gia đình không hạnh phúc, cậu nghĩ xem?”

Trâu Dịch trầm mặc trong chốc lát, không tình nguyện gật đầu: “Tôi đây mới sẽ không để con tôi biến thành như vậy đâu, quá thảm, nam nhân kia thật là đủ tra.”

Hắn thiếu chút nữa cũng tra như vậy có được không? Dương Miên Miên chửi thầm một tiếng, rốt cuộc chưa nói ra tới, chỉ là bình tĩnh mà nói: “Cậu nếu cùng nam nhân ở bên nhau, làm sao sinh hài tử đây, cậu sinh được chắc?”

Trâu Dịch khinh bỉ liếc một cái: “ Thụ tinh ống nghiệm hay tìm một đứa trẻ mồ côi nuôi dạy không được sao, ngu ngốc.”

“Ồ, nếu không phải có tôi, làm sao dễ tìm ra hung thủ như vậy, cậu nên hảo hảo cảm tạ tôi đi.”

“Phi, rõ ràng là a Thiệu tới cứu tôi.” Trâu Dịch bản tính độc miệng không thay đổi, “Thiếu điều dát vàng lên mặt, cô chuyện đóng phim hoàn thành chưa?”

“Tôi vừa đóng máy ngày hôm qua.” Dương Miên Miên ngày hôm qua đóng máy, hiện tại là không có việc làm, điều duy nhất khiến cô lo lắng là: “Tôi cảm thấy tôi hẳn là sẽ bị hắc thực thảm.”

Trâu Dịch vui sướng khi thấy người gặp họa: “Sao rồi, đắc tội mấy người phụ nhân kia hả? Ha hả, chơi tâm nhãn, một trăm cô cũng đấu không lại nhân gia, được rồi, tôi nói a Thiệu một tiếng, để hắn che chở cô một chút.”

Dương Miên Miên nhìn hắn, vẫn cảm thấy có điểm quái lạ, nhưng các bạn nhỏ không phải đang bàn tán sao thuốc vẫn chưa đến thì là nói về thời tiết sao lại nóng vậy, một chút đều không phối hợp.

Trâu Dịch xoay đầu, tránh đi ánh mắt cô.

Dương Miên Miên: “…… Chúc mừng.”

“Cái gì?”

“Tìm được đứa nhóc gọi cậu là cha.”

Trâu Dịch mất tự nhiên ho khan hai tiếng, kết quả thiếu chút nữa xé rách miệng vết thương, Dương Miên Miên thay hắn ấn linh, thuận tiện đem vỏ quả vải ném vào thùng rác: “Ngày mai tôi phải khai giảng, không rảnh tới thăm đâu.”

“Mau cút đi!” Trâu Dịch thật đúng là sợ cô truy vấn đêm qua đã xảy ra cái gì.

Kỳ thật loại chuyện này ai cần nói ra miệng đâu, dùng đầu ngón chân cũng đoán được đã xảy ra cái gì, nếu là cô, thích người bên ngoài quỷ môn quan dạo một vòng, chính mình cũng sẽ nhịn không được thông báo.

Có cái gì hiếm lạ, (ˉ▽ ̄~) hứ ~~!

Dương Miên Miên đi rồi, Tiết Thiệu mặc võ trang lén lút vào phòng bệnh, nhỏ giọng kêu: “Tiểu Dịch.”

“Đã bảo đừng có tới rồi!” Trâu Dịch mở mắt ra, pha tức giận: “Cậu không để ý, nếu có người thây được lại nói cậu chơi chiêu! Có bao nhiêu người muốn cọ nhiệt cậu, muốn hắc cậu không biết sao, còn có vạn nhất bị phóng viên phát hiện cậu tới bệnh viện lẽ nào không có lời đồn đãi? Nói cậu xảy ra sự cố vẫn thủ hạ lưu tình sao, không chừng là nói cậu đưa bồ tới phá thai!”

Tiết Thiệu bình tĩnh mà cởi xuống khẩu trang: “Lại không có gì ghê gớm, không lăng xê không đề tài, chờ phiến tử bá trước có xào, chúng ta không đều quen.”

Vừa nói đến chuyện này Trâu Dịch liền nghĩ tới: “Dương Miên Miên cái nha đầu ngốc kia ~ ngốc nghếch, cậu chiếu cố cô ấy, đừng để cô bị người ta hắc đến thảm quá.”

“Ừ” Tiết Thiệu đoan đến là vững vàng bình tĩnh, còn rót cho hắn ly nước ấm: “Tới, uống nước, miệng vết thương còn có đau hay không?”

“Ta muốn ăn BBQ, ân tôm hùm nướng,uống bia, thật là nghẹn khuất chết ta!” Trâu Dịch muốn động không thể động nằm trên giường, cảm thấy cả người khó chịu.

Tiết Thiệu hoàn toàn không để ý tới hắn vô nghĩa, thẳng đến chủ đề: “Chờ đến lúc thân thể cậu, chúng ta liền xuất ngoại.”

“Có đạo diễn tìm cậu à, Hollywood phải không? Tôi đã nói nói cậu đã đến lúc tiến quân ra quốc tế mà, lúc đó sẽ không giống bây giờ nữa! Lúc đó không tiếp người không có danh tiếng, trừ phi kịch bản hay, tuyệt đối không thể tùy tiện chụp lạn phiến, về sau phiên không được thân!” Trâu Dịch bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về kế hoạch sau này, hiển nhiên đối với xông việc hắn xử lí, đối với tương lai phát triển của Tiết Thiệu sớm có ý tưởng.

Tiết Thiệu đặc biệt bình tĩnh mà đánh gãy hắn: “Kết hôn.”

Trâu Dịch: “…… Hả?”

16:05-120519
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status