Tôi có khả năng giao tiếp đặc biệt

Chương 125-2

Edit: Graycat2411 Winnie

Có thể sinh ra một đứa con gái như cô, Bạch Nguyệt Bình đương nhiên cũng không kém, nhan sắc rạng rỡ, hôm ấy bà mặc một chiếc váy mới, xách theo túi ra khỏi nhà, lúc đó Dương Miên Miên còn rất nhỏ giữ chặt góc váy bà: “Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”

“Tiểu Dương ngoan, mẹ chỉ đi một chút là về rồi."

Đi chỉ một chút này kéo dài từ giữa trưa đến tận đêm khuya, trong nhà chỉ còn chén cháo lạnh, cô tìm mấy muỗng đường cho vào trộn đều để ăn, rồi leo lên chiếc ghế cao cạnh cửa sổ chờ bà ấy về.

Cuối cùng là bà cũng về, nhưng lại đưa về thêm một người đàn ông, ông ta không phải cha cô.

“Bà ta không cam lòng, nhưng người ta cũng chẳng xem trọng bà ấy.” Dương Miên Miên bây giờ nhắc tới vố ngữ khí thập phần phức tạp, nghe không hiểu rốt cuộc là đang trách cứ hay ảo não: “Hắn ta chỉ lừa bà ấy thôi, bà ấy xinh đẹp nhưng lại ngốc, không lừa thì còn lừa á đây chứ.”

Bạch Nguyệt Bình hy vọng nam nhân kia có thể mang bà rời khỏi cái gia đình này, tìm về hạnh phúc thuộc về chính mình, nhưng lại không nghĩ đến lúc bị cha Dương Miên Miên phụ thân phát hiện, cha mẹ cãi nhau một trận, cha cô trỉ trích bà: "Chỉ biết ra đường tìm đàn ông", Bạch Nguyệt Bình liền đáp trả rằng ông ta cùng người đàn bà khác có mối quan hệ không minh bạch.

Dương Miên Miên lúc ấy yên lặng ngồi trong một gíc nhìn hai người mặt đỏ tía tai đấu khẩu.

“Sau khi mẹ em mất, cha em rất nhanh đã cưới người khác, em biết bà ta muốn đuổi em khỏi nhà, bà ta sợ em sẽ chiếm mất căn nhà đó." Dương Miên Miên nhếch khóe môi, cười lạnh:“Em đã đem bọn họ đuổi ra đi, đây là nhà em, em đã khiến bọn họ lăn.”

Kinh Sở xoa mặt cô: “Đều qua hết rồi.”

Dương Miên Miên gật gật đầu: “Đúng vậy, đều đã qua, hiện tại nơi này là nhà em, em cho phép anh biến nơi này thành nhà của chúng ta.”

Kinh Sở trong lòng vừa cảm động lại vừa chua xót, ôm cô: “Bé ngốc, bây giờ mới xem anh là người nhà của em à.”

“Kỳ thật còn muốn đợi thêm hai naqm đó, em còn chưa tới tuổi kết hôn đâu.” Dương Miên Miên có chút ủ rũ.

Kinh Sở xoa xoa mặt cô: “Không chờ nổi muốn gả cho anh rồi sao hử?"

“Anh không muốn?” Dương Miên Miên vô tâm thọc anh một đao, “Bao tuổi rồi còn chưa có vợ, nhưng không sao, em sẽ không không cần anh." Cô còn đứng lên ép hai má anh hôn một cái.

Kinh Sở không biết nên khóc hay cười, vỗ vỗ cô: “Thật là biết ơn em nha.”

“Không cần khách khí, rốt cuộc em vẫn thật tinh mắt.” Dương Miên Miên muốn nhảy nhót lên giường, nhưng bị Kinh Sở ôm xuống: “Đánh răng, ăn đồ ngọt không đánh răng không sợ bị sâu răng à?"

Đánh raqng xong, chuẩn bị ngủ, Dương Miên Miên đang bò lên trên giường lại nghĩ ra ý xấu, đột nhiên hỏi anh: "Anh cảm thấy em bây giờ so với đường trứng kia có lớn một chút nào không?”

Kinh Sở dừng một chút, nghiêm túc hỏi: “Để anh cảm thụ một chút?”

Dương Miên Miên rất hào phóng: “Được.”

Cẩn thận cảm nhận kích cỡ cùng xýc cảm, cuối cùng Kinh Sở đưa ra một cái kết luận: “Em nên đổi nội y.”

May mắn hiện tại kiện nội y thiếu nữ hồng phấn kia đã bị giặt sạch đem ra ngoài phơi, nếu không nhất định nó sẽ lên án anh rằng: " Là anh, chính anh đó! Đồ đầu sỏ gây tội! Là anh khiến tôi phải "nghỉ việc" sớm."

Hai người nị nị oai oai, vốn dĩ liền phải thuận lý thành chương không hài hòa một chút, nhưng Dương Miên Miên đột nhiên ôm anh bất động, cứ như vậy dựa vào lòng anh hỏi: “Chúng ta cứ như vậy trò chuyện được không?”

Kinh Sở có điểm ngoài ý muốn: “Muốn nói gì sao?”

“Ừm, bỗng dưng muốn ôm anh nói chuyện vậy thôi.” Cô dựa vào trên vai anh, kề sát tai anh thì thào, “Được không?”

“Ừ,” Kinh Sở đơ một giây đồng hồ mới trả lời lại, “Vậy lấy tay ra đi.”

“Không.” Cô cự tuyệt rất nhanh, rất sảng khoái, “Cứ như vậy!”

Kinh Sở không có cách nào: “Em cứ nghịch ngợm.”

Dương Miên Miên thích anh nhân nhượng, bởi vì trên thế giới này chỉ có người yêu thương mình mới có thể vô điều kiện mà nhân nhượng một người, anh dung túng làm cô cảm thấy bản thân như được nâng niu trong lòng bàn tay.

“Giữa trưa hôm nay em không có ăn cơm.” Cô đem sự bi thảm trưa nay phóng đại lên mười ngàn lần rồi nói cho anh nghe, vốn cũng không cảm thấy ủy khuất, chỉ thấy xui xẻo, nhưng ở trước mặt anh cô rất mau nước mắt, ủy khuất phóng đại một trăm lần.

Kinh Sở hôn cô, lại xoa đầu: “Thật đáng thương.

Hai vali: “Miên Miên, chị định phóng đại nữa sao?! Nói đến đáng thương như vậy, giống như chị không ăn được tẹo nào!"

Dương Miên Miên ban đầu chỉ muốn nói gì đó, không định nói điều gì liên quan đến vụ án, nhưng mà cô cầm lòng không được, rốt cuộc vẫn nói ra, nói với Kinh sở vê nội dung cuộc đối thoại của cô với Khương Trinh, sau đó liền phát hiện anh nguyên bản còn đối với cô ngo ngoe rục rịch nghe xong liền hành quân lặng lẽ.

Không vui, tuy rằng là cô nói không làm trước nhưng người ta bị vụ án thu hút vẫn khiến cô thấy bản thân không có mị mực.

Dương Miên Miên ủ rũ cụp đuôi nghĩ, trên mặt liền hiện ra mười hai vạn phần không cao hứng.

Kinh Sở dở khóc dở cười, hôn nhẹ lên khóe môi cô: “Tiểu Dương, là em nói vụ án với anh, nhưng em xem, miệng em bây giờ có thể treo được chai dầu lên rồi kia.”*

*~ 🙁giống vầy nè

“Trước kia cảm thấy tình địch lớn nhất là bạn gái cũ, nhưng bây giờ em mới biếtn rõ ràng là vụ án……” Dương Miên Miên đem chân gác lên đùi anh.

Kinh Sở chân duỗi ra, trực tiếp đem chân cô trói lại, sau đó xoay người một cái đem cô đè ở dưới thân: “Tiểu Dương, anh kỳ thật là thực không muốn cùng em nói án, ban ngày anh thảo luận về nó cùng nhiều người như vậy, tại sao buổi tối còn phải nói đến làm gì?”

“Vậy ang muốn thế nào?” Cô mở to hai mắt nhìn.

“Chúng ta tới nói chuyện tình yêu”

Cô đặc biệt thiên chân vô tà mà tới một câu: “Chúng ta hiện tại không phải đang nói tình yêu sao?”

“Chúng ta vừa mới nói xong về "tình", hiện tại nên nói một chút "yêu" ” Rồi anh đưa tay tắt chiếc đèn sáng bên cạnh.

Trong bóng tối, truyền đến tiếng sột sột soạt soạt, Dương Miên Miên rầm rì rầm rì không hài lòng: “Nói tốt nói chuyện phiếm đâu.”

“Anh hiện tại cũng có thể cùng em nói chuyện phiếm mà.” Anh khí định thần nhàn, hoàn toàn không có một chút ngượng ngùng, hiện tại ở tuổi này, trai đơn gái chiếc, lại chung một phòng, thêm ôn hương nhuyễn ngọc, vụ án gì chứ.

Tâm sự nhân sinh mới là tốt.

Trên ban công, Hải Tặc cụp hai lỗ tai sát vào đầu, hy vọng có thể ngăn tiếng động không hài hòa kia, aizz thật tốt, cứ như vậy, ngủ thôi~zz.

Vừa mới mơ màng ngủ, tai Hải Tặc liền động, mở mắt ra thì thấy Kinh Sở nhẹ nhàng lấy điện thoại nhận cuộc gộ, nhìn thấy nó thức còn đưa tay vuốt ve, ý bảo không có việc gì.

Hải Tặc cũng liền thuận thế một lần nữa bò trở về, nhưng lỗ tai vẫn dựng lên nghe ngóng.

“Chuyện gì?”

“Khương Trinh mất tích.”

13:36-300619
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status