Tối cường nam thần

Quyển 6 - Chương 253: Gian kế của Tiểu Lộc


Đội tuyển Đồng Tước là một đội ngũ trẻ tuổi, cũng tràn đầy sức sống, bắt đầu thành lập từ mùa giải thứ năm, được dẫn dắt bởi đội trưởng Thiệu Trạch Hàng, một người con lai cá tính lạnh lùng. Cũng từ năm đó, thiếu niên thiênbao tài Lộc Tường cũng từ Hoa Hạ chuyển tới, tạo nên tổ hợp hai người Thiệu Lộc, trở thành cặp đôi đẹp nhất liên minh chuyên nghiệp.

Bởi vì có Lộc Tường, đấu pháp của đội tuyển Đồng Tước vô cùng nhiệt huyết, dù Đồng Tước có thua trận cũng sẽ khiến khán giả xem thi đấu vẫn cảm thấy đã ghiền. Rất nhiều lần Đồng Tước đứng đầu trên bảng tổng sắp tại vòng bảng, nhưng đến vòng trong lại bỏ lỡ quán quân, chỉ lấy được huy chương đồng, nhưng Lộc Tường vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói: Không sao cả, mùa giải sau đánh tiếp.

– bởi vì trong lòng vẫn ngập tràn hy vọng, bọn họ chẳng sợ thất bại.

– đây chính là sức sống mà Lộc Tường mang tới cho đội tuyển Đồng Tước.

Dù Thiệu Trạch Hàng là đội trưởng của Đồng Tước, nhưng phong cách chỉnh thể của Đồng Tước lại ảnh hưởng rất lớn từ Lộc Tường, đôi khi bọn họ sẽ giống như Lộc Tường phạm phải sai lầm nào đó mà thua trận, nhưng phần lớn thời gian, mọi người trong đội tuyển Đồng Tước khi thi đấu vẫn khá bạo lực – “Đấu pháp gà bay chó sủa” là cụm từ tốt nhất để miêu tả về Đồng Tước, đương nhiên gà bay chó sủa là đối thủ. Nói cách khác, chỉ cần Lộc Tường xuất hiện trước mặt đối thủ, dù đối thủ đánh đội hình gì cũng sẽ bị gậy của cậu đánh cho loạn thành một đoàn, vũ khí của Lộc Tường cũng vì vậy mà bị gọi đùa là “Giảo Thi Côn”.

Trên màn hình lớn hiện ra thông tin của chín tuyển thủ của đội tuyển Đồng Tước tại mùa giải thứ 13 này, Lưu Xuyên giới thiệu theo thứ tự: “Thiệu Trạch Hàng, đội trưởng đội tuyển Đồng Tước, ID Huyễn Chi Phong Cảnh, Minh Giáo lưu phái Song đao, là người quyết định chiến thuật của cả đội và chỉ huy cao nhất khi thi đấu, cũng được coi là Minh Giáo đệ nhất liên minh chuyên nghiệp. Tuy người này còn trẻ, tính cách lại tương đối bình tĩnh, cách xử lý vô cùng quyết đoán, khả năng chiến thuật rất cao.”

“Lộc Tường, ID Lộc Đại Hiệp Phi Tường (Lộc đại hiệp bay lượn), Cái Bang Côn, là thiếu niên thiên tài hiếm có của liên minh chuyên nghiệp, mọi người ở đây không ít người đã từng giao thủ với cậu ấy trong game, có biệt danh “Thần Cái”, trình độ thế nào tôi sẽ không nhiều lời nữa.”

“Chu Tân Truyền, nhỏ hơn Lộc Tường một tuổi, là buff mới được đề bạt của Đồng Tước, trải qua mùa một mùa giải, hiện nay cũng đã đuổi kịp được nhịp đấu của đồng đội.”

“Quách Dịch An, Cái Bang Chưởng, là tuyển thủ chuyên đấu võ đài, ưu điểm ổn định…”

Lưu Xuyên giới thiệu lần lượt từng thành viên của Đồng Tước, sau đó lại chỉ vào hai người đứng cùng một chỗ trên ảnh nói: “Đinh Vinh, Phùng Siêu, đây là hai tuyển thủ chuyển từ Trường An sang, Tần Dạ cậu nói đi?”

Tần Dạ mở miệng nói: “Phùng Siêu đánh phụ trợ, chơi Võ Đang Thái cực, tính cách tương đối trầm ổn, đấu pháp cũng thiên về phong cách ổn định; Đinh Vinh là điển hình của kiểu tuyển thủ phái cấp tiến, đánh vị trí thích khách, cũng có thể đấu võ đài, năng lực cá nhân tương đối mạnh, am hiểu cách giết người trong nháy mắt, khuyết điểm là dễ tách rời cùng đoàn đội.”

Lưu Xuyên gật đầu nói: “Chín tuyển thủ của Đồng Tước, có hai người mới dự bị chỉ khi đấu với đội yếu mới lên sân luyện tập, năm nay mới 16 tuổi, rõ ràng là lực lượng mà Thiệu Trạch Hàng bồi dưỡng về sau. Đấu với Long Ngâm chúng ta, tôi nghĩ đội trưởng Thiệu sẽ không đưa người mới ra sân – nói cách khác, đấu lôi đài chắc chắn sẽ có một trong hai cao thủ Lộc Tường hoặc Thiệu Trạch Hàng, thậm chí có thể là cả hai cùng lên. Giờ chúng ta sẽ sắp xếp người thi đấu, mọi người có đề nghị gì thử nói xem?”

Từ Sách nghĩ nghĩ nói: “Tôi đánh đầu tiên đi.”

Trong chín vòng đấu luân phiên của Long Ngâm, phần lớn Từ Sách đều đánh đầu tiên, Lưu Xuyên gật đầu nói: “Vậy Từ Sách mở màn, Lâm Đồng đánh thứ hai.”

Lâm Đồng: “Không thành vấn đề.”

Lưu Xuyên lại nhìn sang người bên cạnh: “Trạch Văn, cậu đánh thứ ba được không?”

Ngô Trạch Văn không do dự gật đầu nói: “Được.”

Lưu Xuyên mỉm cười nói tiếp: “Về phần đoàn chiến… Theo tôi thì, đối phương cũng đánh Võ Đang Thái cực, Thiếu Khuynh lên sẽ không tạo được ưu thế quá lớn khi đoàn chiến, vì vậy lần này Tứ Lam đánh phụ trợ đoàn chiến, tôi muốn tạo cửa đột phá từ phụ trợ đối phương.”

Giang Thiếu Khuynh tỏ vẻ không có ý kiến, cậu đánh nhiều như vậy rồi mà Lam Vị Nhiên vẫn chưa ra sân, cậu đã sớm muốn quan sát đội phó đánh như thế nào.

Lam Vị Nhiên biết không lười được nữa, đành cười cười nói: “Cậu muốn dùng phụ trợ làm cửa đột phá, là muốn tôi khống chế phụ trợ đối diện?”

Lưu Xuyên nói: “Không sai, Tiểu Lộc và Thiệu đội phối hợp lẫn nhau ở hàng trước, còn có Thiếu Lâm bảo hộ, không thể giết được ngay. Tôi nghĩ không bằng để Tần Dạ phá vây xông vào, nhân cơ hội giết phụ trợ đứng sau, dùng phụ trợ làm cửa đột phá, sau đó lợi dụng Tứ Lam đánh trận khống chế, chúng ta thử chọn một bản đồ tương đối có lợi xem sao.”

Đội trưởng đưa ra sách lược, hành động như thế nào còn phải nghiên cứu từ từ, Lưu Xuyên mở kho bản đồ trên màn hình lớn, mọi người cùng nhau xem xét, cuối cùng cũng chọn được bản đồ.



Cả buổi sáng chỉ ngồi phân tích chiến thuật, buổi trưa ngắn ngủi trôi qua, hai giờ chiều mọi người lại tập trung khẩn trương huấn luyện.

Lần này Giang Thiếu Khuynh không lên, cũng ở bên cạnh chăm chú xem mọi người phối hợp, Từ Sách, Lâm Đồng cùng đi PK lôi đài cho quen với bản đồ. Ngô Trạch Văn vừa đánh lôi đài vừa đánh đoàn chiến, nhất thời bận rộn đến mức xoay mòng mòng…

Sau khi huấn luyện xong, Lưu Xuyên lại tới phòng cậu để phụ đạo thêm.

Ngô Trạch Văn nghiêm túc hỏi: “Anh nắm được bao nhiêu phần thắng trong trận này?”

Lưu Xuyên mỉm cười vuốt tóc cậu nói: “Không cần phải căng thẳng, cứ đánh đúng với trình độ của mình là được rồi.”

Thấy hắn tránh trả lời trực tiếp, Ngô Trạch Văn lập tức hiểu ý Lưu Xuyên, đấu với một đội mạnh như Đồng Tước, dù có ưu thế sân nhà cũng không chắc có thể lấy được nhiều điểm, giai đoạn vòng đấu thường này, lấy được hai điểm cũng là lấy, mọi người tận lực là tốt rồi.

Ngô Trạch Văn trầm mặc một lát, lại hỏi: “Tôi ra sân thứ ba, sẽ đấu với Tiểu Lộc hay Thiệu đội? Đối thủ không giống nhau, tôi muốn nghĩ xem đánh thế nào cho ổn.”

Nhìn đôi mắt nghiêm túc của cậu, Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Thường thì ở Đồng Tước Thiệu Trạch Hàng vẫn đánh cuối, Lộc Tường xung phong, Lộc Tường lên sân đầu tiên sẽ tạo được ưu thế, Quách Dịch An lại là tuyển thủ khá ổn định, có thể đánh vững vàng qua trận thứ hai, đến khi Thiệu Trạch Hàng lên có thể mở rộng ưu thế, thuận lợi lấy cờ.”

Ngô Trạch Văn nghĩ nghĩ nói: “Vậy anh nghĩ… Nếu Từ Sách lên đầu đánh Lộc Tường sẽ có bao nhiêu phần thắng?”

Lưu Xuyên cười nói: “Chó điên đấu với hươu điên không biết thế nào, cả hai đều điên cả. Nếu tính tốc độ tay, Từ Sách đấu không lại Lộc Tường, hơn nữa Lộc Tường đã thi đấu nhiều năm như vậy, kinh nghiệm đương nhiên nhiều hơn Từ Sách. Nhưng thi đấu không nói trước được gì, còn tùy vào phát huy khi ra sân, chúng ta có ưu thế lựa chọn bản đồ, nếu Từ Sách đánh một cách tỉnh táo, tỉ lệ thắng có lẽ cũng được 40%…”

Đang nói thì điện thoại Lưu Xuyên vang lên, mở ra liền thấy tin nhắn từ Lộc Tường: “Sư phụ, mọi người chọn bản đồ gì thế?”

Tên nhóc này thế mà lại dám mở miệng hỏi, đương nhiên Lưu Xuyên sẽ không để lộ, tiện tay nhắn lại: “Quảng trường Thành Đô:)”

Lộc Tường thấy hắn không chịu nói thật, lại chuyển sang chuyện khác: “Sư phụ, ở Trường Sa có đồ ăn gì ngon? Đừng quên sư phụ còn nợ đệ tử một bữa cơm nha.”

Lưu Xuyên nói: “Thế trước khi thi đấu đi ăn lẩu đi?”

Lộc Tường lập tức nói: “Không không không! Đấu xong rồi ăn đi! Đệ tử không muốn tiêu chảy như Trương Thư Bình!”

Phương Chi Diên mời Trương Thư Bình ăn một bữa lẩu, cảm ơn vì Trương Thư Bình đã đặt biệt danh “Người đàn ông trụ được lâu nhất” cho hắn, Trương Thư Bình khoái trá theo đội trưởng Phương vừa uống rượu vừa ăn thịt dê, về bị đau bụng ba ngày. Trần miệng rộng đem chuyện này đi rêu rao khắp nơi, cả liên minh đều biết, từ ngày đó cái cụm “mời cậu ăn lẩu” trở thành từ cấm kị đối với tuyển thủ chuyên nghiệp, nhất là Phương Chi Diên, mỗi lần mời khách ăn cơm chẳng có ai dám đi.

Lưu Xuyên thấy tin nhắn lại, cười cười nói: “Vậy cũng được, cậu đánh cố tình thua sư phụ thì sư phụ bao ăn mười bữa đại tiệc nhé?”

Lộc Tường nói: “Không được, đệ tử là người rất có nguyên tắc.”

Lưu Xuyên nói: “Kỳ nghỉ thi đấu cậu thoải mái chọn lựa đồ ngon trên khắp đất nước, sư phụ bao trọn một tháng luôn.”

Lộc Tường lập tức mất giá sửa miệng nói: “Vậy để đệ tử suy nghĩ một chút.”

Lưu Xuyên: “…”

Tại câu lạc bộ Đồng Tước, Lộc Tường cầm điện thoại đặt trên bàn cơm, một tay gõ chữ tay còn lại không ngừng nhét đồ ăn vặt vào miệng, bộ dạng như chú sóc con đói bụng.

Thiệu Trạch Hàng tắm xong đi ra, thấy cảnh quen thuộc này, đáy lòng vừa bất đắc dĩ vừa không nhịn được mà nổi lên nhu tình.

Nhóc tham ăn dù ăn bao nhiêu cũng không đủ, vậy mà vẫn chẳng cao lên, người cũng rất gầy, chẳng biết ăn vào rồi đi đâu hết. Lưu Xuyên nói dạ dày Lộc Tường không đáy, thực sự cũng chẳng sai.

Thấy khí tức quen thuộc ở gần, Lộc Tường ngẩng đầu lên, lại thấy ánh mắt thâm thúy của Thiệu Trạch Hàng, người con trai này trên người có ¼ huyết thống châu Âu, dung mạo vừa cường tráng lại anh tuấn, đôi mắt hẹp dài, khi bị ánh mắt ấy nhìn vào sẽ có cảm giác khiến người ta lạnh sống lưng.

Hồi Lộc Tường vừa đến Đồng Tước, ngày nào cũng lén lút trốn tránh Thiệu đội, vì cậu cảm thấy hơi sợ vị đội trưởng này…

Nhưng ở chung với nhau một thời gian, Lộc Tường dần phát hiện, bề ngoài Thiệu đội tuy lãnh đạm, nhưng nội tâm lại rất săn sóc ôn nhu. Vì vậy Lộc Tường lớn gan, không khách khí trèo lên đầu đội trưởng nhà mình.

Thiệu Trạch Hàng hỏi: “Lại nhắn tin với sư phụ à?”

Lộc Tường gật đầu: “Ừm. Sư phụ bảo nếu em cố ý thua thì anh ấy sẽ bao em đồ ăn khắp đất nước trong cả tháng nghỉ thi đấu.”

Cậu nhóc nói xong liền đưa điện thoại cho Thiệu Trạch Hàng xem, Thiệu Trạch Hàng thấy nội dung trong tin nhắn điện thoại, lại còn thấy câu: “Vậy để con suy nghĩ một chút”, khóe miệng giật giật nói: “Anh ta bao em một tháng đúng không? Tôi bao em hai tháng, không được phép thua.”

Lộc Tường lập tức vui vẻ cười rộ lên: “Được luôn!”

Thấy tên nhóc này vì đạt được gian kế mà khoái trá tươi cười, còn hé miệng lộ ra hai chiếc răng nanh dễ thương, đáy lòng Thiệu Trạch Hàng mềm nhũn, vươn tay vuốt tóc cậu nhóc.

Một khắc ấy, hắn rất muốn nói: Tiểu Lộc, nếu tôi bao em ăn cả đời, em có nguyện ý mãi ở bên tôi không?

Nhưng nhìn thấy đôi mắt trong veo đơn thuần của thiếu niên, Thiệu Trạch Hàng đành nuốt lại những lời này.

– hiện tại còn chưa đến lúc, Lộc Tường tuổi còn nhỏ, đội tuyển Đồng Tước cũng còn con đường rất dài phía trước, đợi Tiểu Lộc lớn hơn một chút, trưởng thành hơn một chút, hiểu được chuyện tình cảm rồi nói tiếp vậy.

Lộc Tường lại cúi đầu nhắn tin: “Sư phụ, Thiệu đội đồng ý bao đệ tử hai tháng đại tiệc, nên đệ tử nghĩ vẫn là nên đánh thắng sư phụ thôi:)”

Lưu Xuyên nói: “Ngươi đã bị trục xuất sư môn, gặp lại sau.”

Lộc Tường lập tức nhắn lại: “Tốt quá! Cảm ơn đại ơn đại đức của anh, cuối cùng em cũng không cần phải gọi anh là sư phụ nữa!”

Lưu Xuyên nói: “Tin nhắn vừa rồi là nhị đệ của đệ tử gửi, không liên quan tới sư phụ. Đồ đệ ngoan, chờ sư phụ đến cho ăn hành ha:)”

Lộc Tường: “…”

Thiệu Trạch Hàng đứng bên cạnh nhìn bộ dạng gửi tin nhắn vui vẻ của Lộc Tường, ánh mắt liền trở nên ôn nhu.

Đối thủ trận đấu tiếp theo là đội tuyển Long Ngâm do Lưu Xuyên dẫn dắt, dù thắng hay thua, có thể giao thủ cùng sư phụ, chắc chắn Tiểu Lộc sẽ rất vui.

Cậu nhóc này, nhìn qua thì mơ mơ màng màng, lại còn suốt ngày lạc đường, nhưng lại có một trái tim vô cùng thuần khiết.

Trong liên minh chuyên nghiệp phức tạp xô bồ này, Lộc Tường vẫn không quên mục đích ban đầu, cậu chỉ thích thi đấu mà thôi, vì vậy một khi lên sân tinh thần sẽ nâng cao gấp trăm lần, còn chuyện kết quả như thế nào…

Liên tục thua trận quan trọng ở vòng trong, bốn lần chỉ lấy được giải ba lại vẫn có thể vui vẻ như vậy, chẳng nhẽ lại bận lòng chuyện thắng thua một trận hay sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status