Tối cường nam thần

Quyển 6 - Chương 293: Long Ngâm vs Thất Tinh Thảo (2)



Ba ngày sau, toàn bộ thành viên Thất Tinh Thảo dưới sự dẫn dắt của Tiêu Tư Kính cùng đi tới Trường Sa.

Đây là lần đầu bọn họ tới Trường Sa, trước đây ở Trường Sa không có đội tuyển nào đăng ký với liên minh, sau khi đội tuyển Long Ngâm tới thành phố này cũng kéo theo bầu không khí eSports, sân bay đã có phóng viên chờ sẵn, điều này khiến Tiêu Tư Kính rất bất ngờ.

Nhưng tính tình Tiêu Tư Kính luôn là kiểu nói một thì không có hai, hắn rất ghét nhận phỏng vấn của phóng viên bên ngoài, đối mặt với sự bao vây của phóng viên, Tiêu Tư Kính nho nhã lễ độ nói: “Xin lỗi, chúng tôi muốn tới khách sạn còn chuẩn bị cho trận đấu, chuyện phỏng vấn xin đợi đến sau khi thi đấu xong.”

Người con trai này là đội trưởng khó phỏng vấn nhất liên minh, khi mà hắn vừa mỉm cười vừa nhìn bạn bằng ánh mắt thẳng thừng, bạn sẽ vô thức bị khí thế của hắn áp đảo, vô thức nhấc chân nhường đường cho hắn, thậm chí thiếu mỗi nước khom lưng cúi đầu nói: “Thần quỳ ở đây, cung tiễn bệ hạ.”

Khí thế của Tiêu đội mạnh mẽ như vậy, trong liên minh nhiều người nói đùa gọi hắn là Tiêu hoàng bệ hạ cũng không phải không có lý do.

Phóng viên tại Trường Sa đang hưng phấn được gặp Tiêu đội tại sân bay, cuối cùng chưa hỏi được câu nào đã bị ánh mắt Tiêu Tư Kính giết sạch. Một đám người nhìn cả đội Thất Tinh Thảo biến mất dạng trong nháy mắt, khóc không ra nước mắt nghĩ: Vẫn là Xuyên đội nhà mình thân thiện hơn nha! Xuyên đội chưa bao giờ dùng ánh mắt giết người, vẫn luôn cười tủm tỉm thân thiện với mọi người – chỉ có điều lời hắn nói chẳng đáng tin một chữ.

Mọi người Thất Tinh Thảo tới Trường Sa vừa lúc vào giờ cơm tối, quản lý đã sắp xếp cho mọi người tới nhà hàng ăn cơm, sau đó mới về khách sạn. Trần Tiểu Bắc thèm ăn, muốn nếm thử món chao của Trường Sa trong truyền thuyết, lại sợ sư phụ không cho phép liền lén chạy tới tìm Tô Thế Luân xin phép: “Đội phó, em chạy ra ngay đây mua mấy thứ đồ ăn vặt được không?”

Tô Thế Luân thấy ánh mắt mở to chờ mong của thiếu niên, cười cười nói: “Muốn mua chao à?”

Trần Tiểu Bắc đỏ mặt gật đầu: “Dạ vâng, em chưa ăn bao giờ, muốn nếm thử.”

Dù sao cũng chỉ là thiếu niên chưa tròn 18, nhìn qua Trần Tiểu Bắc rất ngượng ngùng thẹn thùng, tính phàm ăn còn kém xa Lộc Tường, nhưng tính tò mò lại có thừa, nghe nói chao Trường Sa ăn rất ngon nên mới muốn đi nếm thử.

Tô Thế Luân nhỏ giọng nói: “Được, vậy cậu đi nhanh về nhanh, tôi không nói cho sư phụ cậu.”

“Cảm ơn đội phó!” Trần Tiểu Bắc lập tức xoay người chạy.

Tô Thế Luân vội nói: “Đợi đã, gọi Tiết Khắc đi cùng cậu đi, một người đi tôi không an tâm.”

Vì thế Tô Thế Luân lại gọi điện gọi đồ đệ của mình tới, Tiết Khắc vừa dỡ hành lý trong phòng xong, thấy điện thoại sư phụ liền ra khỏi phòng hỏi: “Chuyện gì thế sư phụ?”

Tô Thế Luân cười nói: “Tiểu Bắc muốn đi mua đồ ăn, cậu đi cùng cậu ta đi, đi nhanh về nhanh, chú ý an toàn.”

Tiết Khắc liếc nhìn Trần Tiểu Bắc nói: “Vâng, đi thôi.”

Hai thiếu niên ra khỏi khách sạn, tìm thấy một cửa hàng bán chao gần đó liền vào ngồi, Tiết Khắc ngửi thấy mùi này đã nhăn mặt, Trần Tiểu Bắc lại gọi cả một bàn chao ăn đến là ngon miệng.

Sau khi ăn xong, ngẩng đầu thấy sắc mặt khó coi của Tiết Khắc, Trần Tiểu Bắc sợ hãi nói: “Cậu ghét mùi vị này à?”

Tiết Khắc sắc mặc cương ngạnh: “Ăn ngon không?”

Trần Tiểu Bắc ngóng chờ nói: “Tôi còn muốn gọi thêm ăn tiếp nè.”

Tiết Khắc: “… Tùy cậu.”

Thấy người này làm mặt như sắp nôn, Trần Tiểu Bắc cười trộm trong lòng, gọi thêm một bàn nữa.

Mùi chao rất thối, hình thức cũng không đẹp mắt, có người ăn được, còn thấy nó rất ngon, có người mới ngửi đã muốn ọe, rõ ràng Tiết Khắc là loại thứ hai, đợi trong tiệm vài phút đã hít thở không thông, sắc mặt căng thẳng vô cùng. Thấy Trần Tiểu Bắc ăn mấy thứ đen đen đó như thể ngon lắm, cảm giác như bị tra tấn cả thị giác lẫn khứu giác.

Vất vả mãi mới chờ cậu ta ăn xong, Tiết Khắc lập tức đứng lên nói: “Đi về thôi.”

Lúc này Trần Tiểu Bắc mới đứng dậy đuổi theo.

Nhìn tên nhóc biểu tình đầy thỏa mãn, trong lòng Tiết Khắc có chút khó xử – sư phụ cũng thật là, Trần Tiểu Bắc lớn như thế rồi, mua đồ ăn vặt còn không yên tâm, còn bảo hắn đi theo làm bảo tiêu cả đường, rõ ràng hắn chỉ hơn Trần Tiểu Bắc có mấy tháng tuổi thôi mà… Nhưng Trần Tiểu Bắc thực sự rất ngây thơ, nói thế nào thì hắn cảm thấy mình đúng là thành thục hơn nhiều.

Thực ra cũng có nhiều người trong Thất Tinh Thảo bàn luận xem người nối nghiệp đội trưởng là ai, Trần Tiểu Bắc là đồ đệ của Tiêu đội, không ít người cho rằng sau khi Tiêu đội giải nghệ sẽ truyền chức đội trưởng cho cậu ta. Nhưng Tiết Khắc cảm giác bản thân mình mới có tư cách làm đội trưởng tiếp theo của Thất Tinh Thảo, tính cách Trần Tiểu Bắc hay ngượng lại ngây thơ như vậy làm sao có thể gánh vác trọng trách của đội trưởng?

Hai người họ là tuyển thủ thanh mai trúc mã cùng nhau trưởng thành, trình độ thực sự chênh lệch không lớn, nhưng nếu đề cập đến tương lai của đội tuyển, Tiết Khắc còn có tham vọng hơn Trần Tiểu Bắc rất nhiều. Nếu Tiêu đội thật sự muốn truyền chức đội trưởng cho Tiểu Bắc, hắn cũng sẽ không nói gì thêm. Nhưng trong lòng lại vẫn hi vọng bản thân mình có thể trở thành đội trưởng, đội trưởng một đội tuyển phải gồng gánh biết bao trách nhiệm và áp lực, Tiết Khắc tình nguyện.

Trần Tiểu Bắc còn rất non nớt, chắc chắn sẽ không chịu nổi áp lực, cậu ấy chỉ cần an tâm mà thi đấu cho tốt là được rồi.

Trần Tiểu Bắc còn đang hồi tưởng hương vị đậu hủ, hoàn toàn không hề biết thiếu niên chỉ hơn cậu hai tháng tuổi đi bên cạnh lại đang tính chuyện lâu dài như vậy.

Trong khách sạn, Tiêu Tư Kính sau khi bàn bạc vài chuyện với quản lý đội, trở về thì thấy Tô Thế Luân đã tắm rửa xong ngồi bên giường sấy tóc, nhịn không được cười cười nói: “Vừa rồi tôi đi qua sảnh khách sạn thì thấy hai đứa Tiểu Tiết và Tiểu Bắc đang lén lút trốn tôi, có chuyện gì thế?”

Tô Thế Luân: “…”

Hai đứa này sao có thể ngu ngốc đến mức đi ra đúng lúc lão Tiêu trở về? Lại còn ngu ngốc để Tiêu đội phát hiện?

Thấy không gạt được người này, Tô Thế Luân đành phải nói: “Cũng không có chuyện gì to tát, Tiểu Bắc muốn đi ăn đặc sản Trường Sa nên tôi bảo Tiết Khắc đi cùng. Nó không dám xin phép cậu nên tới tìm tôi.”

Tiêu Tư Kính biết chuyện liền nói: “Hóa ra là thế, hình như Tiểu Bắc rất sợ tôi à?”

Tô Thế Luân cười nói: “Anh nghiêm khắc lại yêu cầu cao với nó như thế, nó không sợ anh mới là lạ.”

Tiêu Tư Kính nói: “Thầy nghiêm mới đào tạo được đồ đệ giỏi, tương lai nó còn trở thành đội trưởng, hiện tại không nghiêm khắc thì sau này phải làm thế nào?”

Tô Thế Luân trầm mặc một lát, lúc này mới bỏ máy sấy xuống, đi tới trước mặt Tiêu Tư Kính nhẹ giọng nói: “Về chuyện chọn đội trưởng kế vị, anh thực sự muốn giao cho Trần Tiểu Bắc sao?”

Tiêu Tư Kính nói: “Sao thế? Cậu có ý kiến khác à?”

Tô Thế Luân nói: “Xét về phương diện cá tính, tôi cảm giác Tiết Khắc thích hợp hơn. Tính cách Trần Tiểu Bắc hướng nội lại ngại ngùng, trong tương lai phải đối mặt với phóng viên truyền thông, còn có fan của Thất Tinh Thảo, tôi sợ thằng bé không gánh nổi trách nhiệm này. Ngược lại, Tiểu Tiết lại thành thục bình tĩnh, gần đây tôi quan sát biểu hiện của cậu ấy cũng phát hiện ra nhóc này rất có trách nhiệm đảm đương việc lớn. Tuy cậu ấy là đồ đệ của tôi, nhưng cá tính lại giống anh.”

Tiêu Tư Kính đăm chiêu sờ cằm, Tô Thế Luân nói tiếp: “Không phải tôi thiên vị gì đồ đệ của mình đâu, anh cũng biết là tôi đối xử với hai đứa nó rất bình đẳng. Chỉ là suy xét vì tương lai của đội, chuyện chọn đội trưởng nối nghiệp phải suy nghĩ thật kỹ. Có lẽ Tiểu Bắc có thiên phú hơn Tiểu Tiết, nhưng cá tính lại đơn thuần, để nó quản lý cả một đội tuyển chắc chắn sẽ luống cuống tay chân, thà cứ để nó thi đấu đơn thuần còn hơn.”

Tiêu Tư Kính tán đồng gật đầu nói: “Cậu nói đúng. Thực ra tôi cũng cảm giác Tiểu Bắc không thích hợp kế vị tôi, nhưng tham vọng của Tiết Khắc lại rất thấp, tôi không hề phát hiện tài năng của cậu ta về phương diện này, vẫn là cậu cẩn thận hơn tôi.” Tiêu Tư Kính dừng một chút rồi nói tiếp: “Không cần phải vội, cứ để xem sao, hai đứa hiện tại tuổi còn nhỏ, trong tương lai một đứa làm đội trưởng, một đứa làm đội phó, vừa vặn tiếp nhận chức vị của chúng ta.”

Tô Thế Luân mỉm cười nói: “Ừ, hai đứa đều đang rất cố gắng, cũng rất có năng khiếu. Có hai đứa nó ít nhất thì tôi khá yên tâm về tương lai của Thất Tinh Thảo.”

“Đúng vậy.” Tiêu Tư Kính nói: “Thấy Tiểu Tiết và Tiểu Trần, tôi lại nhớ tới chúng ta ngày trước. Khi đó khi tôi tới Thanh Đảo cũng mới 18 tuổi, mỗi ngày cùng huấn luyện với cậu, tôi không hợp thời tiết, cậu lại thường xuyên mời tôi ăn cua, ăn nhiều tới mức tiêu chảy cả ngày.”

“…” Tô Thế Luân nghiêm mắt nhìn hắn, “Không ngờ anh thù dai như vậy đấy? Chuyện bảy năm trước vẫn chưa quên à?”

Tiêu Tư Kính mỉm cười không đáp lại.

– trên thực tế, từ khi quen biết cậu tới giờ, mỗi kỷ niệm tôi đều khắc ghi trong tâm khảm.

Năm đó cự tuyệt lời mời của Lưu Xuyên tới đội tuyển hoa Hạ, một mình một người mang hành lý tới Thanh Đảo xa xôi, đảm nhiệm chức vị đội trưởng của Thất Tinh Thảo theo lời thỉnh cầu của Tô Thế Luân. Lúc ấy Thất Tinh Thảo chỉ có hắn và Tô Thế Luân là tuyển thủ có trình độ cao, những người còn lại đều là bọn họ đào ra từ trong game. Hai người bắt đầu từ con số không, đi từng bước một đến giờ đã qua được bảy năm.

Vì quyết định trước kia, hắn tự tay xây dựng nên một đội tuyển đứng đầu, cũng gặp được người bạn mà hắn quý trọng nhất.

– quyết định năm đó, Tiêu Tư Kính chưa bao giờ hối hận.

Nhìn ánh mắt luôn mang theo nét cười của người bạn nối khố Tô Thế Luân, Tiêu Tư Kính cũng không nhịn được mà nở nụ cười, vỗ vỗ vai anh thấp giọng nói: “Nghỉ sớm đi, sáng mai còn thi đấu.”

Tô Thế Luân xoay người về bên giường ngồi, lấy notebook qua nói: “Hiện tại còn quá sớm để ngủ, dù sao cũng nhàn rỗi, cùng xem video không?”

Tiêu Tư Kính nói: “Được, cậu muốn xem gì?”

Tô Thế Luân nói: “Xem lại trận của Long Ngâm với Lạc Hoa Từ đi, lâu không thấy Tứ Lam ra tay, tôi muốn xem lại một chút.”

Hai người đang nói, di động Tiêu Tư Kính bỗng đổ chuông, là tin nhắn của Lưu Xuyên: “Tới Trường Sa chưa?”

Tiêu Tư Kính trả lời: “Rồi.”

Lưu Xuyên nói: “Ngày mai xin hãy hạ thủ lưu tình nha, đấu xong tôi mời cậu ăn chao và cổ vịt.”

Tiêu Tư Kính nói: “Ngươi nghĩ ta sẽ nương tay với ngươi sao?”

Lưu Xuyên nói: “Mời thêm mười cân tôm càng cay cho cậu ăn đã nghiền luôn, thêm 20 cân đóng gói mang về:)”

Tô Thế Luân nhịn không được cầm lấy điện thoại Tiêu Tư Kính trả lời: “Xuyên thần xin hãy nhặt liêm sỉ lại, cậu nghĩ ai cũng phàm ăn như Tiểu Lộc à? Muốn dùng đồ ăn mua chuộc bọn tôi, tôi nói cho cậu biết: Không có cửa đâu ^ _ ^”

“…” Lưu Xuyên gửi lại một loạt dấu chấm im lặng, sau đó nói: “Dùng chung điện thoại à? Tiêu Tư Kính cậu để Luân thần tự tung tự tác như thế mà được à?”

Tô Thế Luân nói: “Tôi thấy rất được, có thể tiết kiệm tiền điện thoại ^ _ ^”

Tiêu Tư Kính nói: “Ngươi đừng có xen vào.”

Lưu Xuyên: “…”

1 vs 2, không gửi tin nữa!

Lưu Xuyên bất đắc dĩ cất điện thoại, nhìn học bá nhà mình đang chăm chú nghiên cứu bản đồ trên máy tính, nhịn không được nói: “Trạch Văn em không giúp tôi.”

Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Tôi đang xác nhận diện tích điểm mù tại bản đồ.”

“…” Lưu Xuyên không nói gì, cười nói: “Không nói chuyện này nữa được không, tôi đột nhiên nghĩ tới, đã lâu tôi không…”

Ngô Trạch Văn nghi hoặc quay đầu lại: “Không cái gì?”

Lưu Xuyên đột nhiên sáp lại, nhẹ nhàng hôn cậu, Ngô Trạch Văn ngẩn người, tai bỗng đỏ lên.

Hóa ra là nói chuyện này….

Gần đây quá bận, đúng là hai người bọn họ đã lâu không hôn nhau. Lúc này Lưu Xuyên tìm được thời gian nhàn nhã, ôm lấy Ngô Trạch Văn, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào trong miệng cậu, như là bù cho cả mấy ngày nay, nhiệt tình vừa hôn vừa liếm.

“Ư… Này…” Ngô Trạch Văn bị hắn hôn đến đỏ mặt, nhưng tay lại vô thức ôm chặt hắn.

Hai người đang thân thiết, đột nhiên nghe thấy bên chân vang lên tiếng chó sủa “gâu gâu gâu”.

Ngô Trạch Văn cúi đầu liền thấy Giang Jojo vẫy đuôi tò mò nhìn hai người bọn họ, Ngô Trạch Văn lập tức xấu hổ đẩy Lưu Xuyên ra, lùi về sau một bước, bảo trì cự ly một mét với Lưu Xuyên.

Lưu Xuyên trừng mắt với chú chó quấy rối, nhịn không được lớn tiếng nói: “Giang Thiếu Khuynh có biết quản con hay không! Sao lại tự nhiên chạy tới đây hả?”

Giang Thiếu Khuynh đang giặt quần áo trong nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng đội trưởng gọi liền cuống cuồng chạy tới dắt Jojo đi, mặt đầy hối lỗi nói: “Xin lỗi nha Xuyên đội, tôi vừa tắm cho nó xong, để nó ở ngoài cửa chờ, vậy mà nó lại không nghe lời chạy tới đây…”

Jojo vô tội ngẩng đầu nhìn Giang Thiếu Khuynh: “Gâu gâu! Gâu!”

“…” Lưu Xuyên khoát tay nói: “Quên đi, dắt nó đi đi.”

Đợi Giang Thiếu Khuynh dắt chú chó đi mất, Lưu Xuyên mới tiến lại gần nói: “Vừa rồi tôi quên khóa cửa, chúng ta khóa cửa tiếp tục đi?”

Ngô Trạch Văn đỏ mặt đuổi hắn: “Về phòng ngay, đi ngủ sớm một chút!”

Đội trưởng bị đuổi ra, nhìn Giang Jojo đang sủa không ngừng với mình, càng nhìn càng không vừa mắt, nhịn không được vỗ đầu nó nói: “Lần sau còn xông vào phòng Trạch Văn, ta sẽ cạo sạch lông mi.”

Đội trưởng nói mấy lời này liền xoay người rời đi. Giang Jojo ủy khuất về trong ổ của mình yên lặng nằm xuống.

Thân là linh vật của đội, mấy hôm trước vừa bị chủ nhân sửa thành họ Giang, hôm nay đội trưởng lại muốn cạo lông nó. Giang Jojo cảm thấy mình ở Long Ngâm không có một tí tôn nghiêm nào.
Hết chương 293.

Gia đình Thất Tinh Thảo là gia đình kiểu mẫu huhu, con trai bé sợ bố bèn làm nũng mẹ, mẹ thương lại gọi con trai lớn ra chăm em, rồi bàn về chuyện tương lai với bố. Để xem sau này thằng nào được thừa kế ô tô, thằng nào được căn nhà…

Với cả có cảm giác Lưu Xuyên chính là pháo hôi trong câu chuyện của Tiêu Tô, mỗi lần chọc vào nhà này là không có tí tiện nghi nào =))



Chao: là đậu phụ thối, riêng ở Trường Sa thì được chế biến đặc biệt nên có màu đen.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status