Tôi đến từ thế giới song song

Quyển 1 - Chương 60: Đứa nhỏ thích nói dối

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Cao Nhiên không chút nghĩ ngợi chạy về phía hành lang, chạy một mạch năm tầng.

Cửa nhà 506 đóng chặt, cửa nhà 505 lại mở, Tôn Cương đang dọn vệ sinh, buộc túi rác ném ra cửa, nhìn thấy người chạy đến, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Cao Nhiên chạy vội quá, thở hổn hển.

Tôn Cương quay người về lại nhà, lúc đi ra cầm chai nước khoáng trong tay, còn rất có lòng mở nắp ra, “Uống hai ngụm nước hoãn lại đã.”

Cao Nhiên nói cảm ơn.

Cậu ngửi thấy mùi mì bò, đoán chừng là người này mới vừa ăn mì cách đây không lâu, lúc đi vứt túi gia vị bị dính vào tay quên không chùi đi, rồi sau đó chạm vào chai nước.

“Cậu bạn nhỏ, em không ở tòa nhà này đúng không?”

Tôn Cương bỗng “A” một tiếng, “Anh nhớ ra rồi, hôm đó xảy ra án mạng, em cũng ở đây, bên cạnh còn có một anh cao to, các em quen đội trưởng Thạch.”

Cao Nhiên bị sặc, “Khụ khụ.”

Tôn Cương cười nói, “Có muốn vào nhà anh ngồi một chút không?”

Cao Nhiên vẫn không nhúc nhích, “Không cần đâu ạ.”

Tôn Cương đá túi rác ra, “Đừng sợ, anh không phải là người xấu, hồi sáng đội trưởng Thạch còn ghé chỗ anh, mượn sách của anh, còn nói chuyện với anh nữa, cậu bạn nhỏ vào đây, anh ở một mình, không sao đâu.”

Cao Nhiên gấp gáp đi nhìn bóng người trên ban công nhà 506, định nhanh chóng cắt đuôi người này, lại không chịu bỏ qua, “Không cần đâu ạ, em tưởng đội trưởng Thạch ở đây, nên chạy tới xem.”

Cậu kiếm đại cái cớ bỏ đi.

Tôn Cương kéo người lại, “Cậu bạn nhỏ, chờ chút đã, em ở tiểu khu này sao? Tòa nhà nào? Anh đưa em về.”

Cao Nhiên bật thốt lên, “Đã bảo là không cần rồi, sao anh này lại phiền thế nhỉ?”

Tôn Cương rụt tay về, mặt cười đầy lúng túng, “Thật ngại quá, anh trông em còn nhỏ quá, không yên tâm để em đi một mình lúc muộn thế này…”

Ngay khi Cao Nhiên bó tay toàn tập, có tiếng bước chân vọng lên từ phía hành lang, người đến là Thạch Kiều.

Tôn Cương vội vã khom lưng khách sáo chào hỏi, “Đội trưởng Thạch.”

Cao Nhiên nhìn Tôn Cương gập người góc chín mươi độ, há hốc miệng, thế này cũng quá khách sáo rồi ấy?

Ánh mắt Thạch Kiều quét về phía thiếu niên.

Cao Nhiên hiểu ý ghé vào tai anh nói, “Vừa nãy lúc em đi dạo dưới tòa nhà này, hình như thấy một người đứng trên ban công nhà 506.”

Thạch Kiều trầm mặc lấy chìa khóa ra mở cửa, Cao Nhiên theo sau anh tiến vào.

Tôn Cương không vào, chỉ đứng ở cửa, “Đội trưởng Thạch, có chuyện gì thế?”

Không ai đáp lại.

Ánh sáng đột nhiên xuất hiện, Cao Nhiên nhắm tịt mắt lại.

Căn phòng tĩnh lặng, dưới nền cửa có một hình vẽ dáng người, là chỗ nạn nhân từng nằm, vị trí đồ dùng trong nhà sau khi chụp ảnh xong đều không có ai động vào nữa.

Thạch Kiều để Cao Nhiên đứng yên tại chỗ, anh đi thẳng ra phía ban công, cửa sổ không đóng, gió đêm ùa vào trong, chỉ có vài món quần áo được thu vào treo trên cột bị gió thổi đung đưa.

Đừng nói người, ngay cả bóng ma cũng chẳng có.

Cao Nhiên nhỏ giọng gọi, “Chị Hồ? Có phải là chị không? Nếu chị muốn tìm em, thì… thì…”

Thì làm sao, cậu cũng chẳng biết phải nói thế nào nữa, cảm giác mình hơi thần kinh, ở trong căn nhà từng có án mạng gọi tên của người chết, khỏi phải bàn quỷ quái đến nhường nào.

Cao Nhiên nuốt nước bọt đánh ực, vai bỗng nhiên bị vỗ một cái, tiếng hét của cậu kẹt nơi cuống họng, quay đầu trợn mắt nhìn người đằng sau, đm, ông anh kia, người dọa người có thể chết người đó hiểu không?

Tôn Cương cười gượng, “Lá gan em nhỏ thật đấy.”

Cao Nhiên đảo trắng mắt.

Tôn Cương đứng một lát thì về, cửa không khóa, vẫn còn mở.

Cao Nhiên nhìn Thạch Kiều mặt vô cảm tìm trong các gian phòng một lượt, kết quả có thể tưởng tượng được.

Thạch Kiều lại gần, “Anh cho người giám sát ở quanh đây.”

Ý là, nếu như trên ban công có người, hẳn sẽ bị phát hiện ra, anh sở dĩ tiến vào, là để đề phòng lỡ như mà thôi.

Cao Nhiên gãi đầu, ngượng ngùng nói, “Có thể là em hoa mắt rồi.”

Thạch Kiều được người anh em nhờ chăm sóc đứa bé này, mặc dù anh không hi vọng anh em mình rẽ nhầm lối, nhưng vẫn buông thêm một câu, “Tối đừng đi ra ngoài lung tung.”

Cao Nhiên nói, “Em đi dạo với em họ em.”

Thạch Kiều cúi đầu nhìn cậu, dường như đang hỏi, em họ em đâu?

Cao Nhiên sờ mũi một cái, “Nó chạy, em đi bộ, hai đứa em không đi chung.”

Thạch Kiều tiến về phía cửa, Cao Nhiên bám theo sau, lúc cậu đóng cửa lại sực nghĩ ra, động tác khựng lại, một giây sau liền dí đầu vào chốt phía sau cánh cửa, có mùi mì ăn liền thoang thoảng nơi đó.

Tôn Cường vừa mới qua.

Cánh cửa này nếu mở từ bên ngoài, chỉ cần cho chìa vào trong ổ xoay một cái là được, mở từ bên trong thì cần phải nắm chốt mở cửa ra.

Cao Nhiên đoán người trên ban công là Tôn Cương, tạm thời không rõ vì mục đích gì, liệu có phải hung thủ hay không.

Đi xuống lầu, Cao Nhiên liếc mắt nhìn Thạch Kiều ở bên cạnh, cậu phát hiện một chuyện, nếu không phải là anh Tiểu Bắc, thì mình cũng chẳng có cảm giác gấp gáp muốn chia sẻ suy luận của mình cho người đó nghe, một chút cũng không.

Quá nửa là vì không đủ quen biết, không đủ lòng tin.

Thạch Kiều sang một bên nhận điện thoại.

Suy nghĩ của Cao Nhiên bay loạn tùng phèo, anh Tiểu Bắc hình như không bao giờ tránh cậu nghe điện thoại, đều nhận ngay trước mặt cậu, không chỉ không giấu diếm cậu vụ án, mà còn có thể phân tích cho cậu nghe, chẳng mảy may lo lắng cậu sẽ kể ra bên ngoài.

Thu lại cảm xúc khó hiểu, Cao Nhiên nhìn xung quanh một chút, anh Thạch nếu sắp xếp người quanh đây, vậy phỏng chừng đã đưa Tôn Cường vào diện tình nghi rồi, có người của anh ấy ở đây, nếu Tôn Cường thực sự là hung thủ, vụ án sẽ nhanh chóng được phơi bày thôi.

Bởi vì thời điểm này Tôn Cường sang nhà 506 là một hành động cực kì thiếu sáng suốt, dễ dàng bại lộ, không phải là một tên tội phạm có IQ cao.

Một bóng người chạy đến trước mắt, Cao Nhiên sợ đâm vào nên né sang một bên.

Cao Hưng dừng chân, tay chống đầu gối thở hổn hà hổn hển, sắc mặt đỏ au, “Mày… mày…” Mày nửa ngày cũng chẳng nói nổi một câu.

Thạch Kiều nghe điện thoại xong, giương mắt ý hỏi.

Cao Nhiên chỉ vào đứa nhóc còn đang thở dốc, “Đội trưởng Thạch, đây là em họ em.”

Thạch Kiều đột nhiên hỏi, “Cao Kiến Quốc là ba em à?”

Cao Hưng làm ngơ.

Cao Nhiên thay cậu nhóc trả lời trong bầu không khí lúng túng, “Đúng vậy, là ba của em ấy.”

Cao Hưng liếc mắt lườm Cao Nhiên, chê cậu lo việc bao đồng.

Cao Nhiên nhếch miệng cười với cậu chàng.

Cao Nhiên ngớ ra hai giây, lạnh lùng nhả ra hai từ từ trong kẽ răng, gằn từng chữ, “Đồ, đần.”

Cao Nhiên vỗ đầu cậu chàng, cũng chả dùng đến bao nhiêu lực, chậc chậc hai tiếng, “Không biết lớn nhỏ, tao là anh mày đấy.”

Chắc là chưa bị ai xoa đầu bao giờ, nên ánh mắt của Cao Hưng nom như thể muốn ăn thịt người ấy.

Cao Nhiên cứ ngỡ là Cao Hưng sắp đem hết tinh túy chân truyền ở võ quán Tae Kwon Do dùng lên người cậu, kết quả chỉ là hất tay cậu ra, cũng chẳng thèm ngoái lại đi mất hút.

“À, anh Thạch, anh biết chú em ạ?”

“Từng gặp một lần.”

Cao Nhiên “À” lên một tiếng, cũng không hỏi nhiều, lấy quan hệ giữa cậu và người này cũng không tiện cho lắm.

Thạch Kiều nói, “Em về thì gọi cho cậu ta.”

Cao Nhiên đồng ý, vẫy tay nói, “Hẹn gặp lại anh Thạch.”

Thạch Kiều đi một đoạn đường ngắn thì ngoái lại nhìn, thiếu niên vẫn còn ở đó, cánh tay giơ cao, khuôn mặt non nớt, đôi mắt đen láy, anh thu tầm mắt lại, lo lắng cho tương lai của người anh em.

Cao Hưng về đến nhà đi ngay vào phòng vệ sinh tắm lại.

Cao Nhiên gõ cửa phòng làm việc, xin phép chú rồi mới dùng điện thoại bàn ở phòng khách, dù sao cũng không phải nhà mình, có nhiều cái bất tiện, không thể nào muốn làm gì thì làm được.

Trước tiên cậu gọi về nhà, hỏi tình hình của bà nội.

Điện thoại là Cao Kiến Quân tiếp, chú vừa mới đi lắp điện về, chưa ăn cơm, nước cũng chưa uống, gương mặt toát lên vẻ mệt mỏi, “Đội trưởng Phong nói cho con à?”

Cao Nhiên vâng dạ, nói là cậu gọi điện hỏi, “Bà vẫn đang ở viện ạ?”

Cao Kiến Quân nói đã về rồi, “Mẹ đang ở trong phòng lau mặt cho bà.”

“Biết chú con mười lăm đến đón bà, mừng muốn chết, cảm thấy ngủ cũng không cần, thu dọn hết đồ đạc rồi, hồi trưa ba không ở nhà, mẹ đang ngủ một giấc, bà trộm chạy ra ngoài, nếu không nhờ đội trưởng Phong, thật chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”

Sống mũi Cao Nhiên cay cay, “Ba ơi, con thấy nhà mình tốt hơn nhà chú nhiều.”

Cao Kiến Quân cũng đồng tình, “Ổ vàng ổ bạc, cũng chẳng sánh được ổ chó nhà mình.”

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng của Lưu Tú, hỏi con trai ăn cơm chưa, ở bên đó thế nào, có gây phiền hà gì cho chú không.

Cao Nhiên trả lời từng câu một.

Cao Kiến Quân nói vài câu với Lưu Tú, đặng thở dài, “Tiểu Nhiên, cậu con bảo ba vào làm trong xưởng của cậu.”

Cao Nhiên nghe ra, ba cậu không muốn đi.

Cậu mợ là giàu nhất bên họ ngoại, cảm giác ưu việt rất cao, ăn bữa cơm ở nhà ai cũng thế, đến muộn bao lâu, mọi người phải chờ bấy lâu, không ai được ăn trước hết.

Cao Nhiên không hiểu lắm tình cảm giữa vợ chồng, phức tạp quá đỗi.

Cậu cảm thấy quan hệ giữa cậu mợ tốt, kết quả thì sao? Có lần mặt mợ sưng hết cả lên, hỏi mẹ cậu mới biết mợ bị cậu đánh.

Chẳng bao lâu sau, hai người lại khôi phục như thường, chẳng có gì khác lạ hết, lại không bao lâu sau nữa, trên cánh tay mợ có vết bầm, lại bị cậu đánh.

Cậu bình thường rất tốt với mọi người, nhưng vừa uống say sẽ bắt đầu bốc phét, ở trên bàn rượu nói cái gì mà cháu thi được bao nhiêu điểm, cậu sẽ tặng cháu cái máy ảnh kĩ thuật số, câu này Cao Nhiên nghe được cũng trên dưới mười lần rồi.

Đến khi thật sự thi được điểm đấy ấy à, chả có cái đếch gì đâu.

Cao Nhiên quen rồi, không riêng gì cậu, những người khác nghe được cũng sẽ làm như không nghe, không coi là nghiêm túc.

Chuyện cậu nói khoác chỉ là chuyện nhỏ thôi, nhưng mượn rượu đánh người thì thật sự không tốt.

Mẹ Cao Nhiên nói tất cả mọi người đều nhìn thấy, nhưng không tiện khuyên, hai người đóng cửa lại, một người muốn đánh, một người chịu bị đánh, có thể làm thế nào đây?

Mẹ đi làm trong xưởng là nhờ cậu, ngoài mẹ ra, còn những người thân khác nữa.

Cậu mở xưởng, có nhiều phương pháp, người thân bạn bè có chuyện gì tìm cậu giúp đỡ, cơ bản đều có thể xong việc, cậu tự nhiên hình thành thói quen mình là người bề trên.

Chú là người có bản lĩnh nhất trong họ nội, cả cách làm việc và làm người đều kín đáo hơn cậu nhiều, cũng càng sâu sắc hơn, không nhìn thấu, luôn phát triển trong thành phố, không thể nào giao tiếp với cậu được.

Cao Nhiên biết trong lòng ba, anh em ruột vẫn cứ là anh em ruột, em của vợ thì không giống thế, cách một mối liên hệ, cho nên không muốn vào xưởng, nếu đi chắc chắn sẽ thấy bị coi thường.

“Mẹ bảo sao ạ?”

“Cậu con là em ruột của mẹ, mẹ đứng về phe cậu, bảo ba đi.”

Cao Kiến Quân nói, “Ba với chú con thương lượng rồi, chờ con tốt nghiệp trung học thi lên đại học, ba với mẹ con vào thành phố tìm việc, chờ ổn định rồi thì bán nhà đi ở trong thành phố mua cái nhà thương phẩm.”

Cao Nhiên bĩu môi, “Nhà thương phẩm ở không thoải mái bằng nhà lầu, nhỏ lắm.”

“Không cùng một dạng không thể so sánh được, chú con nói đúng, cứ ở mãi trong huyện có ít cơ hội lắm, vẫn phải vào trong thành phố, tranh thủ lúc còn nhúc nhích được mà xông pha một phen.” Cao Kiến Quân dừng lại một chút, “Tiểu Nhiên, chú con với ba tuy là anh em ruột, nhưng dù sao cũng không phải ba con, nhà chú cũng không phải nhà con, đừng tùy hứng.”

Cao Nhiên cọ mũi chân xuống sàn nhà, “Con biết rồi.”

Cao Kiến Quân nói, “Chú của con nói chuyện Cao Hưng rồi, nó không thích học.”

Cao Nhiên thầm nghĩ, con cũng không thích, nhưng vẫn phải học, nếu không thích thì thôi không làm, ấy nào phải cuộc sống đâu, sống trên đời hầu như đều phải kìm nén một chút, đặc biệt là sau khi tiến vào xã hội rồi.

“Người không thích học cũng nhiều lắm, không có việc gì.”

Cao Kiến Quân nói không thích học chỉ là phần phụ, chủ yếu là kì phản nghịch của Cao Hưng đến rồi chưa đi, “Chú con nói để con ở lại dạy kèm cho Cao Hưng chỉ là thuận miệng thôi, kỳ thực chú con muốn con chơi với Cao Hưng.”

Cao Nhiên sửng sốt, “Dạ?”

“Đứa bé đó mấy năm nay càng ngày càng cực đoan, cái gì cũng nhịn vào trong lòng, không trải thật lòng mình, dù với bất kì ai.” Cao Kiến Quân nói, “Một loại gạo nuôi trăm loại người, tính cách bất đồng, chuyện này cũng hết cách rồi.”

Cao Nhiên chép miệng, “May mà tính con giống mẹ, nếu giống ba, chắc cũng chả khác gì Cao Hưng đâu.”

Cao Kiến Quân, “…”

Cao Nhiên gọi điện thoại cho ba cậu xong thì gọi cho anh Tiểu Bắc, “A lô? A lô! Em là Cao Nhiên đây!”

Đầu kia truyền đến giọng khá là miễn cưỡng, “Cao Nhiên là ai thế? Không quen.”

Khóe miệng Cao Nhiên giật giật, “Làm gì thế?”

Phong Bắc giận quá hỏi, “Em nói anh làm gì á? Cả chiều không biết đường gọi điện cho anh.”

Trong lòng anh lo cho thiếu niên, không thể không gọi cho Thạch Kiều, hỏi xem người có khỏe không.

“Cơn giận này của anh, thật là…” Cao Nhiên bất đắc dĩ, “Em không có điện thoại di động, gọi điện bất tiện lắm.”

Phong Bắc tự biết mình đuối lý, giọng thấp xuống một chút, trong họng phát ra vài tiếng thở dốc, “Thế cái người hồi sáng kia có làm gì em không?”

Cao Nhiên hỏi, “Anh bảo hồ ly á?”

Câu này cực kì kích thích đội trưởng Phong, mặt anh tái mét, răng nghiến chặt, “Hồ ly? Sao em cho cậu ta cái biệt danh đáng yêu thế làm gì?”

Cao Nhiên câm nín, đáng yêu á? Nào có đâu, thật chả hiểu nổi logic của đàn ông nữa.

Nửa ngày sau Phong Bắc mới nói, “Anh còn chẳng có.”

Cao Nhiên trợn tròn mắt, “Anh Tiểu Bắc, anh đang làm nũng đó hả?”

Phong Bắc đỏ mặt, “Đếch phải!”

Cao Nhiên đây là không thấy người, nếu người ở trước mặt cậu, khéo cậu đu cả hai cánh tay lên rồi, “Ôi giời, em chẳng phải gọi anh là anh đấy thôi.”

Phong Bắc hừ nói, “Em cũng gọi Thạch Kiều là anh mà.”

Cao Nhiên liếc mắt nhìn trần nhà, người đàn ông vô cớ gây sự, cậu thật không đỡ nổi, “Đừng quậy nữa.”

Chẳng hề hay đang nhẹ giọng dỗ dành.

Vành tai Phong Bắc nóng lên, anh vội vàng quơ lấy bao thuốc châm lửa, dùng mùi nicotin để khiến mình tỉnh táo một chút, “Em vẫn chưa trả lời anh.”

Cao Nhiên không nghe thấy gì khác lạ hết, “Có làm gì đâu, ảnh có việc, bận lắm.”

Phong Bắc nói với Cao Nhiên, tên họ Tào chính là lấy việc công làm việc riêng, cực kì vô liêm sỉ.

Cao Nhiên bỗng nói, “Anh Tiểu Bắc, em nghe giọng điệu này kì lắm, ảnh là tình địch của anh hả?”

Phong Bắc nhất thời im bặt, ngay cả tiếng thở cũng mất tăm.

Cao Nhiên vừa quay đầu, sợ hết hồn, “Đm, mày không nói tiếng nào đứng đằng sau tao làm chi?”

Cao Hưng khinh bỉ, “Gọi hết cuộc này đến cuộc khác, còn gọi lâu như thế, tưởng đây là nhà mày đấy à?”

Cao Nhiên vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện với Phong Bắc, cậu đặt ống nghe xuống, liếc nhìn Cao Hưng, đôi mắt xinh đẹp híp lại, “Tao biết rồi, mày hâm mộ tao.”

Cao Hưng khinh bỉ ra mặt, “Tao hâm mộ mày á?”

Cao Nhiên nhớ lại câu nói của ba cậu, lại dòm vẻ mặt Cao Hưng, càng lúc càng vững tin vào suy đoán của mình, “Chú quá bận, thường hay đi công tác, dù có về sớm cũng là ăn một bữa cơm rồi vào phòng làm việc ngay, nói chuyện với mày chưa được vài câu, mày hâm mộ tao và ba có thể trò chuyện lâu như vậy, mày còn hâm mộ tao có người bạn như anh Tiểu Bắc, còn mày thì không.”

Cao Hưng vớ lấy hộp đựng lá trà trên bàn ném qua, “Con mẹ nó mày nói vớ nói vẩn!”

Cao Nhiên tránh kịp, Cao Hưng hoang mang và bối rối như vậy rõ ràng là bị chọc trúng tim đen mà.

Có được ắt có mất, chính là đạo lý ấy.

Vừa muốn ba mẹ có đủ thời gian để kề cận với mình, lại muốn có điều kiện vật chất tốt, sao có thể chứ, tiền nào phải do gió lớn thổi tới đâu, cá và gấu chẳng thể sống cùng nhau được.

Cao Nhiên nhìn người cô nghe thấy tiếng động mà đi ra ngoài, cô cũng không phải đi làm, có thể gần gũi với Cao Hưng được, nhưng cô lại không làm vậy, cùng lắm chỉ nói mấy lời ngoài miệng, hành động thực tế lại chẳng có, ít nhất thì mấy ngày nay Cao Nhiên ở đây đều không thấy.

Cô ngày nào cũng cùng mấy chị em đi ăn uống, dạo phố chăm sóc sắc đẹp, ở nhà đùa với chó cưng, thử quần áo, cuộc sống muôn màu muôn vẻ.

Nghĩ vậy, Cao Hưng quả thật đáng thương mà. Cao Nhiên bất giác thở dài, “Hầy.”

Mặt Cao Hưng ghê tởm như nuốt phải con ruồi.

Khoảng hai mươi phút sau, Cao Nhiên ngồi trong quán karaoke, nhìn một đám thanh thiếu niên cười vang, chơi đùa, đánh bài, hát hò nhảy múa, cậu gào toác cả cuống họng hỏi Cao Hưng, “Mày gọi tao tới làm cái gì?”

Cao Hưng không đáp, cậu chàng ngồi chìm trong ghế sô-pha, nom như một tiểu vương tử cô đơn.

Con gái thì hoặc trực tiếp hoặc hàm súc lấy lòng cậu chàng, con trai thì không một ai không nịnh bợ, có người bao, ăn miễn phí chơi miễn phí, còn có gái xinh để ngắm, ai mà không vui mừng chứ? Đặc biệt là các thiếu niên cất chứa một con quái thú nhỏ trong lòng, nhiệt huyết trào dâng, khát vọng được hoành hành ngang ngược nữa.

Cao Nhiên chợt hiểu, đây là một cách thức phản kháng của thằng nhóc, xem đi, tao có bạn đây, tất cả đều là bạn tao, tao có rất nhiều bạn, họ đều rất yêu quý tao.

Cậu uống một ngụm nước trái cây, nhìn Cao Hưng dưới ánh sáng u ám, mình chỉ có một tuần ở đây mà thôi, nếu là một năm hoặc nửa năm, trái lại có lòng tin rằng có thể gần gũi cậu nhóc thêm một chút.

Có điều nửa năm hay một năm gì Cao Nhiên cũng không thể ở nổi, bầu không khí trong nhà chú khiến cậu ngột ngạt, không mấy dễ chịu.

Cao Nhiên đứng dậy lấy đi ly rượu trong tay Cao Hưng, gắt giọng, “Mày mới mấy tuổi mà đòi uống rượu hả, không muốn sống nữa à?”

Giọng Cao Hưng còn gắt hơn, vẻ mặt chán ghét, “Không cần mày lo!”

Những người khác tò mò nhìn sang, trong mắt mấy cô bé có địch ý và oán giận, và cả trách cứ nữa, ai nấy đều mang trên mình ánh sáng của tình mẹ, làm như thể đang bảo vệ đứa con bé bỏng của mình không bằng.

Cao Nhiên méo mặt, cậu là thằng khốn đáng trách đáng ghét, còn Cao Hưng lại là bé con non mềm.

Cao Hưng giật lại ly rượu.

Mí mắt Cao Nhiên giật giật, cậu giơ tay lên, “Được, tao không lo nữa, tao thèm vào mà lo cho mày, mày muốn làm thế nào thì làm, tao đi đây, không tiếp mày nữa, hẹn gặp lại, bye bye.”

Đằng sau truyền đến tiếng vang cực lớn, kèm theo cả tiếng la, rượu trên bàn tung tóe quá nửa.

Cao Hưng cúi đầu đi ra ngoài, đôi môi mấp máy, hình như nói gì đó.

Cao Nhiên nghe rõ, cậu chàng bảo chán thật.

Là cực kì chán ấy, tối mùa đông giá rét nhường này, kể cả nằm trong chăn nghĩ vẩn nghĩ vơ, không bệnh mà rên, còn thoải mái hơi đến chỗ này, đơn giản chính là dằn vặt lung tung.

Có đứa con trai hỏi, “Cao Hưng, đùa đấy à? Mày gọi bọn tao đến rồi đi thế hả? Thế bọn tao…”

Cao Hưng mở miệng ngắt lời, không quay đầu lại, “Hết bao nhiêu ghi vào tài khoản của tao.”

Bên trong vang lên tiếng hoan hô, “Yeah ——”

Cao Nhiên nhìn về phía Cao Hưng, một gương mặt quá đỗi tinh xảo, lúc này lại đút tay vào túi, kiêu căng hống hách, lại đượm nét buồn, e rằng lớn lên sẽ như yêu nghiệt mất thôi.

Thằng ngốc, tụi nó nào có yêu quý mày, chỉ là yêu quý tiền trong túi mày thôi.

Cao Nhiên lại ngẫm nghĩ, Cao Hưng không ngốc, nó và đám người trong kia chẳng qua chỉ là thuận theo nhu cầu mỗi bên mà thôi.

Những người kia dựa vào Cao Hưng mà sớm tiếp xúc với thế giới xa hoa lãng phí và sa đọa này, còn cậu ta lại đạt được sự chú ý từ những người đó, dùng tiền mà mua được.

Cao Nhiên vừa thẫn thờ, Cao Hưng đã biến mất tăm, cậu không quen thuộc chỗ này, ánh sáng thì mờ, hỏi phục vụ mới biết lối ra.

Cao Hưng đứng ở ven đường, hai chiếc giầy một chiếc đứng trên bậc, một chiếc giơ trên không trung, người căng cứng, mí mắt nửa rũ xuống, chẳng nhìn gì hết.

Cao Nhiên đi tới, “Đợi tao à?”

“Đừng có tưởng bở.” Cao Hưng đi băng qua đường cái, “Tao chỉ không muốn ba mẹ làm phiền tao thôi.”

Cao Nhiên ngáp, “Mày thích đàn dương cầm không? Còn cả Tae Kwon Do cờ vây các thứ nữa, có thích không? Chú mời thầy về dạy cho mày chuyện buôn bán, mày có hứng thú không?”

Bước chân của Cao Hưng không hề ngừng lại.

“Tao nhớ cô còn nói mày học nhảy dân tộc nữa, với cả cái gì nữa ấy nhỉ, à đúng rồi, thổi sáo, học nhiều thứ như thế, mày có mệt không hả?”

Cao Nhiên rụt cổ vào trong áo, “Mệt chứ nhỉ, sao mày không nói với cô chú…”

Cao Hưng quay đầu lại trợn mắt nhìn cậu, “Liên quan gì đến mày?”

“Vâng vâng vâng, chuyện không liên quan đến tao, mày coi như tao đang nói sảng đi.”

Cao Nhiên lại ngáp, mới giờ này đã buồn ngủ, hiếm hoi ghê, cậu nhìn Cao Hưng ở đằng trước, thằng nhóc này dựng một cái hộp nhỏ, bản thân mình thì trốn trong hộp, như vậy sẽ rất an toàn, lại quên rằng thế thì cũng chẳng có bạn bè, cô đơn vô cùng.

Lúc về lại tiểu khu, đã qua chín rưỡi.

Vào tiểu khu cần thẻ, Cao Hưng không mang, Cao Nhiên không có, chỉ đành đăng ký.

Một người đàn ông cao lớn lấy mẫu đăng ký và bút ra, Cao Hưng không liếc mắt đến người ta, Cao Nhiên nhận bút, “Cảm ơn ạ.”

Người đàn ông vươn tay ra chỉ, vừa kiên nhẫn vừa thân thiện, “Viết tòa nhà và số nhà vào đây, chỗ này viết tên chủ nhà, cách thức liên lạc, đằng sau viết ngày, hôm nay là ngày 13.”

Cao Nhiên ngẩng đầu nhìn lên.

Người đàn ông cười, một bên má có lúm đồng tiền, “Sao thế? Mặt anh nở hoa à?”

Cao Nhiên chưa từng thấy ai cười lên lại dịu dàng đến thế, ngay cả giọng nói cũng vậy, nghe thôi cũng khiến người ta thoải mái, “Lần đầu tiên em thấy anh.”

“Hai hôm trước về nhà có việc, tối nay mới quay lại.” Người đàn ông thuận miệng cười hỏi, “Anh cũng mới thấy em lần đầu, mới chuyển tới à?”

Cao Nhiên nói là đi thăm người thân, cậu viết nhầm một chữ, viết tên chú thành tên ba cậu.

Người đàn ông ghé sát mặt vào, dịu dàng bảo, “Viết nhầm đúng không? Không sao, gạch đi rồi viết lại là được.”

Cao Nhiên nghiêng đầu, ngửi thấy một mùi xà phòng sạch sẽ thơm tho, cậu chớp mắt, lông mi người đàn ông vừa dài vừa cong, mũi rất cao, vẻ ngoài rất chi tuấn tú.

Cánh tay bị tóm lại, bút trên tay Cao Nhiên run lên, vẽ ra một dấu dài trên tờ giấy, đằng sau là giọng nói cực kì thiếu kiên nhẫn của Cao Hưng, “Mày có đi hay không?”

“Đi, mày đợi tao một chút, còn chưa viết ngày…”

“Đồ đần mới viết cái thứ đấy biết không?”

“…”

Ông Trương đồng nghiệp thò đầu ra từ phòng bảo vệ, “Tiểu Thường, bảo sao đứa bé kia trông quen quen, hóa ra chính là đứa bé lần trước đó.”

Thường Ý thu tầm mắt lại, “Dạ?”

Ông Trương kể lại hai chuyện liên quan đến đứa bé kia, một là cứu được mẹ hai đứa nhỏ tự sát, một là trông nom ông cụ bị chứng đãng trí tuổi già chờ người nhà tìm đến.

Thường Ý than nhẹ, “Thật sự là một đứa trẻ ngoan.”

Ông Trương nói, “Gia giáo tốt, lễ phép, lúc nào cũng tươi cười, được người ta yêu mến.”

Thường Ý đồng ý, “Đúng vậy.”

Ông Trương vỗ vỗ vai anh ta, “Tiểu Thường này, cậu vừa về đã trực ban, vẫn chưa nghỉ ngơi, vất vả quá.”

Thường Ý nói không việc gì.

Ông Trương than thở, “Hồi trước còn đỡ, giờ trong tiểu khu có án mạng, còn chưa phá được, chúng ta phải cẩn thận chút, nếu lại có chuyện thì chẳng có quả ngon ăn đâu.”

Thường Ý để bút sang một bên, cất kĩ bản đăng ký, “Lực lượng cảnh sát đã tham gia, vụ án đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ được điều tra rõ thôi.”

Ông Trương chẳng nghĩ vậy, “Tôi thấy khó lắm.”

Thường Ý hỏi, “Là sao ạ?”

Ông Trương hạ giọng, “Bên phòng điều khiển chẳng tra ra được thứ gì hết, tám phần mười là thành án treo rồi.”

Thường Ý nói không thể nào, “Cháu nghe nói người chết ở trong nhà, hẳn sẽ để lại một ít manh mối.”

Giọng ông Trương càng thấp hơn nữa, “Theo lý thuyết là vậy, nhưng tôi thấy cảnh sát ra ra vào vào, còn mai phục nữa, xem chừng là chẳng có tiến triển gì đâu.”

Ông xua tay kiêng dè, “Không nói không nói nữa, việc tra án không thuộc phần việc của chúng ta, chúng ta làm tốt công việc của mình, đừng mắc sai lầm là được.”

“Đúng rồi, Tiểu Thường, sức khỏe ba cậu đỡ nhiều chưa?”

Thường Ý nhìn xe cộ và người đi đường, “Tốt lắm rồi.”

Ông Trương thao thao bất tuyệt, nói gì mà người đã có tuổi rồi, cái xấu nó hiển hiện hết ra, lúc trẻ không dành thời gian làm điều mình muốn, già rồi chả làm được cái đếch gì nữa.

Thường Ý vẫn cười đầy ôn hòa.

Cao Nhiên tắm rửa sạch sẽ, vẫn quyết định gọi điện cho Thạch Kiều, nói chuyện về mùi mì và nhà 505, nếu không chuyện này sẽ mãi đặt trong lòng cậu, nghẹn phát điên mất.

Thạch Kiều bên kia không nói gì hết.

Đặt điện thoại lên bàn, Thạch Kiều bảo mọi người tiếp tục, đèn trong phòng họp luôn sáng, mọi người trong đội thức suốt đêm,

Sáng sớm Thạch Kiều vừa ăn bánh bao vừa nghe cấp dưới báo cáo.

“Đội trưởng, Hà Tiến hôm qua sau khi về thì không ra nữa, Phương Như suốt đêm không về, người giám sát bên đó nói rằng cô ta ở quán bar từ nửa đêm đến một giờ sáng, thuê phòng cùng một người đàn ông, bây giờ vẫn còn đang trong khách sạn.”

Có mấy câu cảnh viên này chưa nói, anh ta biết đội trưởng không thích nghe mấy nội dung không liên quan đến vụ án, ví dụ như anh thấy đôi vợ chồng kia sống tự do quá đỗi, đàn ông thì đầy rẫy tình nhân, đàn bà cũng biết chơi.

Thạch Kiều nuốt một miếng bánh bao, “Nói về Tiểu Mạn đi.”

Viên cảnh sát thành thật báo cáo, “Tiểu Mạn tối hôm qua rời quán trọ đổi sang chỗ khác, chỗ mới không có gì khác thường, tiệm massage vẫn hoạt động như thường lệ, nhân viên của cô ta là Hoa Nhài quản lý thay cô ta, việc làm ăn rất tốt.”

Thạch Kiều uống một ngụm nước, “Tôn Cương thì sao?”

Viên cảnh sát nói, “Đèn trong nhà Tôn Cương cả một tối đều không tắt, hơn 6 giờ xuống lầu đi hai vòng trong tiểu khu rồi về, chưa đến 7 giờ 30 đã đến bến xe buýt bắt xe đi làm.”

Thạch Kiều ném một quyển sách lên trên bàn, “Cậu nhìn quyển sách này một chút này.”

Viên cảnh sát duỗi cổ ra nhìn tên sách, “Không cần nhìn đâu ạ, em dốt toán lắm, đọc cũng không hiểu.”

Anh ta nhìn người ngồi trên ghế một cách ngưỡng mộ, giọng đầy khâm phục, “Đội trưởng, anh siêu ghê, ngay cả sách kiểu này cũng đọc hiểu nữa.”

Cái mặt than của Thạch Kiều nghiêm lại, “Cầm đi cho giáo sư ngành toán học xem.”

Viên cảnh sát đơ ra vài giây mới đáp lại.

Thạch Kiều gọi người đó lại, “Nhanh chóng đưa cho tôi tư liệu của toàn bộ nhân viên bảo vệ và nhân viên vệ sinh của tiểu khu Hoa Liên, càng chi tiết càng tốt, tư liệu của các thương gia quanh đó cũng gom về đi.”

Viên cảnh sát vội vã đi làm.

Thạch Kiều còn nói, “Phái một người nhanh nhẹn đi theo Cao Nhiên.”

Viên cảnh sát không rõ cho lắm.

Thạch Kiều bổ sung, “Bảo vệ sự an toàn của nhóc ấy.”

Viên cảnh sát vẫn chưa hiểu, “Đội trưởng, cậu bé đó là người đưa tin ạ?”

Thạch Kiều không giải thích, nếu Cao Nhiên xảy ra việc gì trên địa bàn của anh, anh chẳng còn mặt mũi nào gặp lại Phong Bắc nữa.

Về phần đầu mối của Cao Nhiên có thể móc nối với vụ án 506 hay không, Thạch Kiều không nghĩ tới.

Cao Nhiên cho là hôm qua Tào Thế Nguyên nói sẽ đến tìm cậu chỉ là thuận miệng thôi, nào ngờ điện thoại của anh ta gọi vào máy bàn trong nhà.

Tào Thế Nguyên nói thẳng, “Tôi ở dưới lầu chờ nhóc.”

Nói đặng cúp máy.

Cao Nhiên chạy ra ban công nhìn xuống, Tào hồ ly mặc chiếc áo khoác làm từ chất vải xa hoa, cắt may khéo léo tinh tế, trông như tùy ý, kì thực cực kì để ý, lúc này anh ta đang dựa vào cửa xe ăn kẹo, hơi thở tổng tài bá đạo lấy anh ta làm trung tâm mà tản ra bốn phương tám hướng, người đi đường rối rít liếc nhìn, cảnh tượng náo nhiệt không phải dạng vừa.

Trông ngang liếc dọc đều chẳng thấy giống cảnh sát hình sự tẹo nào.

Dường như cảm nhận được, Tào Thế Nguyên ngẩng đầu nhìn lên trên, khóe môi hơi cong lên.

Cao Nhiên bị anh ta bắt quả tang, làm như không có chuyện gì rụt đầu về quay lại phòng khách, chú không ở nhà, cô đang buôn với chị em tốt, nào túi xách nào đồ trang sức, nội dung chẳng có tý dinh dưỡng nào, bạn trẻ Cao Hưng thì đi học lớp dương cầm rồi.

Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, cô giúp việc nghe, “Tiểu Nhiên, bạn cháu gọi tìm cháu này, cháu xuống ngay đi, cứ gọi điện thoại miết như vậy, tốn tiền lắm.”

Cao Nhiên lẩm bẩm, “Nghe điện thoại không cần tiền.”

Cô giúp việc thính tai, “Cháu nói gì thế?”

Cao Nhiên lười nói lý với cô ta, mặc áo khoác vào đi ra ngoài, lúc cậu đóng cửa còn nghe cô giúp việc làu bàu, “Đúng là đồ nhà quê vô giáo dục.”

Tôi mà vô giáo dục á? Tôi mà vô giáo dục thì hồi nãy đã cãi nhau tay bo với cô rồi, Cao Nhiên tức đến tái mặt, bản thân mình cũng từng ở quê, lại còn kì thị người nhà quê, không phải tự làm xấu mặt mình sao? Thật là.

Cao Nhiên vác cái mặt khó coi xuất hiện trước mắt Tào Thế Nguyên.

Tào Thế Nguyên cũng không hỏi gì, chờ cậu lên xe rồi nổ máy rời đi.

Xe dừng ở cổng, Tào Thế Nguyên không có thẻ qua cổng, Thường Ý cầm đơn đăng ký qua.

Cao Nhiên cười hì hì chào.

Thường Ý liếc mắt nhìn thiếu niên ngồi trên ghế sau, “Đi chơi với bạn à?”

Cao Nhiên ậm ừ vâng một tiếng, cậu nhìn kĩ người đàn ông, cảm thấy vành mắt anh ta thâm quầng, hình như tối không ngủ.

Tối hôm qua ánh sáng mờ, Cao Nhiên không để ý, giờ mới phát hiện bên khóe mắt trái người đàn ông có một vết sẹo, nhìn màu sắc thì mới có gần đây, cậu không để ý lắm.

Xe lái ra khỏi tiểu khu, Tào Thế Nguyên nhìn đường, ngón tay thon dài gác hờ lên tay lái, “Đừng có gặp ai cũng cười như vậy.”

Cao Nhiên nhớ đến vấn đề hồi nãy quên không hỏi, “Đi đâu thế?”

Tào Thế Nguyên không đáp.

Cao Nhiên nhất thời có cảm giác leo lên thuyền giặc, cậu sừng sộ lên, bị cái cô giúp việc kia làm tức đến chập mạch rồi, nhất thời không chú ý, “Anh có nói hay không?”

Tựa như anh mà không nói, tôi sẽ nhảy xe vậy.

“Dẫn nhóc đến công viên giải trí đi tàu lượn siêu tốc.”

Tào Thế Nguyên bóp trán, “Vốn định cho nhóc niềm vui bất ngờ, giờ thì hết mất rồi.”

Cao Nhiên nói dối, “Tui sợ độ cao.”

Tào Thế Nguyên hình như nở nụ cười, “Nhóc không sợ độ cao.”

Cao Nhiên trợn trắng mắt, cái ông này chả lẽ là con giun trong bụng mình hả? Cậu nhìn kiến trúc bên ngoài cửa xe, “Đang yên đang lành sao lại dẫn tui đi công viên giải trí?”

Tào Thế Nguyên cho cậu một viên kẹo.

Cao Nhiên không muốn.

Tào Thế Nguyên vẫn giống như mọi khi, không ép, chỉ bóc viên kẹo kia tự ăn.

Trong xe sực nức mùi chanh, phai đi một chút lại có, Cao Nhiên ngửi mà đau hết cả đầu.

Ở cổng công viên giải trí có cực đông người đang xếp hang, tiếng ồn ào vang dội.

Cao Nhiên nhìn đội ngũ đó mà run chân, cậu không qua xếp hàng, quay người tìm chỗ có thể ngồi được.

Tào Thế Nguyên cũng không xếp hàng, nhìn thoáng qua đã biết không phải loại người làm chuyện phí thời gian đó rồi, anh lấy điện thoại ra gọi, chẳng biết là gọi cho ai, vẻ mặt chẳng hề dễ chịu chút nào.

Cao Nhiên dừng chân trước một loạt máy gắp thú, nhìn mấy nhóm người nhét tiền xu vào, tập trung cao độ điều chỉnh góc, cuối cùng không cam lòng bỏ cuộc, cậu thấy một đứa bé đa thiết tha nhìn một món đồ chơi trong máy gắp thú, bèn rảo bước đi qua.

“Em thích Pikachu à?”

“Thích ạ.”

Cao Nhiên móc tiền xu ra ném vào, cũng không thấy cậu điều chỉnh góc độ mấy, chỉ liếc mắt một chút đã nhấn nút, cái móc rơi từ trên xuống, bắt được chính xác một con Pikachu ở trên cùng, lắc lư hai lần vẫn không rơi.

Đứa bé phấn khởi vỗ tay.

Cao Nhiên đưa Pikachu cho bé, “Cầm này.”

Đứa bé hớn hở ôm Pikachu đi, người nhà đứa bé tìm đến, nói cám ơn Cao Nhiên.

Cao Nhiên ngượng ngùng gãi mặt, nói không có gì.

Có người hỏi Cao Nhiên kĩ xảo, Cao Nhiên chẳng tài nào nói rõ được, cậu đập vào đó chẳng biết bao nhiêu tiền xu mới luyện ra cảm giác tay, chơi mười lần, ít nhất dính được tám lần, tỷ lệ đó đã coi là cao rồi.

Trước đây Cao Nhiên còn từng nghĩ, nếu có bạn gái, sẽ dẫn cô bé đi chơi máy gắp thú khắp đường lớn ngõ nhỏ, không chỉ lãng mạn mà còn thực tế nữa, không lo thiếu đồ chơi.

Tào Thế Nguyên nói chuyện điện thoại xong lại gần, thấy cảnh đó, trong mắt anh dường như nhuốm màu hoài niệm, thoáng qua rồi biến mất.

“Đi thôi, vào được rồi.”

Cao Nhiên không hỏi anh ta làm thế nào, thời đại này nếu muốn đặc quyền, không có quan hệ là không làm được, “Trò tàu lượn chơi không vui, tui không thích.”

Tào Thế Nguyên cười như không cười, “Đứa nhỏ thích nói dối là không ngoan đâu.”

Cao Nhiên, “…”

Tào Thế Nguyên không nói thêm nữa, Cao Nhiên cũng chẳng nói gì, hai người đều có suy nghĩ riêng.

Đang là đèn xanh, Cao Nhiên và Tào Thế Nguyên băng qua đường, ánh mắt lơ đãng chợt dừng lại, cậu nhìn thấy xe của chú.

Chỗ ghế phó lái có một cô gái tóc dài xa lạ, cô ấy quàng lên cánh tay của chú, khí chất tao nhã trí thức, đó là thứ mà cô không có được.

Lúc này đèn đỏ sáng lên, Cao Nhiên theo bản năng đuổi theo.

Tào Thế Nguyên kéo cánh tay của thiếu niên, lực rất mạnh, lộ ra mấy phần nghĩ mà sợ, ánh mắt anh lạnh băng, giọng nói chất chứa cơn giận dữ, “Nhóc mang hai cái giò đi đuổi theo xe ô tô bốn bánh à?”

Trong đầu trong mắt Cao Nhiên toàn là chú, không phát hiện ra hồ ly có gì là lạ, “Xe của anh đâu?”

Tào Thế Nguyên hơi híp mắt, “Đây chính là thái độ nhờ vả của nhóc đấy hả?”

Cao Nhiên nhìn anh lom lom.

Tào Thế Nguyên từ tốn nói, “Giúp nhóc cũng được, sau khi xong việc nhóc giúp tôi một chuyện, chính là chuyện hôm qua đề cập với nhóc đấy.”

Cao Nhiên nhác thấy xe của chú sắp biến mất ở đầu đường, cậu cắn răng, “Được!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status