Tôi đến từ thế giới song song

Quyển 1 - Chương 62: Tao sợ quá cơ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Cao Nhiên ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy trời đã sáng trưng, căn phòng vắng lặng như tờ, từ tối hôm qua vẫn chưa ai về hết.

Đồng hồ trên tường kêu tích tắc tích tắc.

Cao Nhiên bóp vai đấm lưng, ngủ trên sô-pha một buổi tối, cả người ê ẩm, cổ còn hơi đau đau, cậu nhìn trái nhìn phải, nghĩ trước hết tìm ít đồ lót dạ đã, tối hôm qua nhịn đói về nhà, giờ trong dạ dày đã bắt đầu trào axit lên rồi.

Trong tủ lạnh có một ít nguyên liệu nấu ăn, nước uống, một túi bánh mì, Cao Nhiên cầm lấy hai miếng bánh mì thì buộc lại túi để về chỗ cũ, không động vào những cái khác.

Trời đã sáng rồi, mà cô giúp việc vẫn chưa tới làm bữa sáng, không biết là ý của ai.

Cao Nhiên ăn bánh mì uống một cốc nước ấm, cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, cậu chuẩn bị xuống lầu đi dạo, lúc đi ngang qua sảnh bỗng khựng lại.

Không đúng, con chó cưng đâu rồi?

Nếu là bình thường, con chó con đó thấy Cao Nhiên, sẽ hung dữ sủa lên không ngừng, tiếng rất chói.

Cao Nhiên lùi lại chạy đến ban công, ổ chó bát chó đều còn cả, chó thì không có, cậu cau mày, nhớ lại tình hình tối qua, sau khi cô ra ngoài hình như không nghe thấy tiếng chó sủa.

Xem ra là con chó bị cô dắt ra ngoài theo rồi.

Cao Nhiên mới vừa xuống dưới lầu, đã đụng mặt Cao Hưng.

Cao Hưng đút tay vào túi, đội mũ trên đầu, nửa khuôn mặt và miệng mũi đều giấu trong chiếc khẩu trang màu đen, đôi mắt chừa ra ngoài thì bị bóng râm của mũ che đi, nom còn âm u hơn cả thời tiết ngày hôm nay nữa.

Cao Nhiên tiến vào thang máy với cậu ta, “Tối hôm qua mày làm gì thế? Sao cả tối không về?”

Cao Hưng lờ đi.

Cao Nhiên dùng khóe mắt đánh giá Cao Hưng, “Có phải mấy đứa bạn kia của mày tổ chức sinh nhật cho mày không, chơi cùng nhau à?”

Câu này không biết đụng vào dây thần kinh nào của Cao Hưng, đột nhiên cậu ta ngẩng phắt lên, đôi mắt đầy tơ máu dưới vành mũ trừng sang.

Cao Nhiên bị nhìn thì lạnh hết cả sống lưng, tuổi còn nhỏ, mà đã hung dữ ghê ta, lớn thêm một chút, móng vuốt sắc bén rồi còn không ghê gớm đến lên trời xuống đất à?

Cửa thang máy mở ra, Cao Hưng đi thẳng ra ngoài.

Cao Nhiên theo sau cậu ta vào nhà, nhìn thấy Cao Hưng đi vào phòng thì gọi lại, “Ba mẹ mày cũng chưa về, có muốn gọi điện hỏi chút không?”

Đáp lại cậu là tiếng đóng cửa.

Cao Nhiên cầm gối dựa lên ném trên ghế sô-pha, cậu nghe tiếng mở cửa, Cao Hưng đứng ở nơi đó, giọng cứng rắn, “Tao đói.”

Sửng sốt vài giây, Cao Nhiên liếc mắt nhìn cậu ta, “Đói thì tự tìm đồ ăn đi.”

Lồng ngực mỏng tang của Cao Hưng phập phồng dữ dội, gương mặt tinh xảo xanh mét, động tĩnh cậu ta tạo ra rất lớn, xem chừng muốn phá cả căn nhà này đây.

Cao Nhiên đã sớm được chứng kiến cái gì gọi là gương mặt thiên sứ, nội tâm ác ma, lớn lên xinh đẹp như vậy, sau khi trưởng thành không biết sẽ khiến bao nhiêu cô gái muốn sống muốn chết nữa.

Cậu bình tĩnh chậm rãi quay người, nhớ anh Tiểu Bắc nói hôm nay lên đây, khóe miệng không nhịn được giương lên.

Cao Hưng tìm một vòng, không tìm thấy món gì muốn ăn cả, cậu ta lườm cái người đang không biết nghĩ gì mà mặt mày tươi roi rói kia, vươn tay cầm cốc nước để trên bàn lên.

Cao Nhiên từ tốn nói, “Đó là nước tao uống rồi.”

“Phụt ——”

Cao Hưng phun một ngụm nước ra, lấy mu bàn tay quẹt miệng mấy lần, còn không chịu nổi chạy đi phòng vệ sinh súc miệng.

Cao Nhiên trợn mắt há miệng, đậu má, có đến mức đó không? Tao có bệnh truyền nhiễm đâu.

Cao Hưng đi ra khỏi phòng vệ sinh, mái tóc ướt sũng, chân tóc còn đang nhỏ nước, môi đỏ hồng, đánh răng bằng nước lạnh, ít nhất không dưới ba lần.

Cao Nhiên nhìn cậu ta như nhìn thằng dở hơi.

Cao Hưng đóng cửa phòng vệ sinh, ánh mắt tựa như một con sói con, “Còn nhìn nữa tao móc mắt mày ra bây giờ.”

Cao Nhiên nói, “Ôi giời, tao sợ quá cơ.”

“…”

Cao Hưng đi vào trong phòng, tầm mắt rơi lên con hổ nhỏ bên cạnh gối, cậu chàng bước tới đặt trong tay sờ sờ, lát sau vò bóp nó một phen.

Chỗ cửa vang lên tiếng của Cao Nhiên, “Thích con hổ không?”

Cao Hưng điếng người, con hổ trong tay bị cậu ném lên trên bàn một cách hết sức hững hờ, giọng thì đầy chê bai, “Ai mà thích cái thứ đó, xấu muốn chết.”

“Chưa nghe câu này à? Món quà tuy nhỏ nhưng tình cảm thì lớn lao.” Cao Nhiên tựa vào cửa, “Hơn nữa, mày cũng không nghĩ mà xem, sinh nhật của tao, mày có cho tao một cọng lông nào không? Không có, ngay cả lông cũng không.”

Cao Hưng đứng xoay lưng, không biết vẻ mặt như thế nào, “Nếu lần này không phải mày vào thành phố khám bệnh, ba tao giữ mày thêm một tuần, vừa kịp tới sinh nhật tao, thì mày cũng sẽ không cho tao một cọng lông nào.”

Cao Nhiên nghẹn, “Cái, cái này…”

Cậu nhìn sống lưng thẳng tắp của thằng bé, lại nhớ đến tình hình hôn nhân của cô chú, cái nhà này sắp tiêu rồi, nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng hơi bức bối, “Anh không có bao nhiêu tiền, về sau có tiền rồi, lên cửa hàng đồ chơi mua cho mày con hổ to.”

Cao Hưng nói gì đó.

Cao Nhiên nghe rõ, cậu sửng sốt, “Đã nói thì phải giữ lời, anh bảo đảm, về sau sẽ mua cho mày, lừa mày anh xuống làm cháu luôn.”

Cao Hưng không quay lại, cũng không nói gì.

Cao Nhiên gãi đầu, Cao Hưng nói đúng, nếu như không phải vào thành phố khám bệnh, cậu sẽ không đến đây ở, càng sẽ không có những chuyện này, mỗi người đều có một cuộc sống riêng phải trải qua, mỗi người đều có con đường riêng phải tiến bước, chẳng ai sẽ vĩnh viễn ở lại bên ai cả.

Giữa những người thân nhất còn chẳng tránh khỏi, huống chi là họ hàng.

Tiếng gõ cửa đột nhiên xuất hiện, làm khuấy trộn bầu không khí nặng nề trong phòng giữa hai anh em họ.

“Ai đó?”

Cao Nhiên vừa đi vừa kêu, cậu nhìn qua mắt mèo ra ngoài, nét ngạc nhiên sung sướng hiện ngay lên mặt, cửa vừa mở đã nhào lên người đàn ông, “Anh Tiểu Bắc!”

Phong Bắc ôm trọn cõi lòng mình.

Nơi cửa gian phòng bên trái, Cao Hưng liếc nhìn một lớn một nhỏ đang ôm nhau ngoài kia, cậu xoay người về lại phòng, đóng lại cánh cửa phía sau, sau đó vang lên tiếng khóa trái.

Đây là thế giới của cậu, chỉ có chính cậu mà thôi, quen rồi.

Trời còn chưa sáng Phong Bắc đã lái xe tới đây, râu ria xồm xoàm, mùi thuốc lá nồng nặc, anh ghì tay ôm lấy thiếu niên một cái rồi mới buông ra, “Có gì ăn không? Anh em sắp chết đói rồi đây này.”

Cao Nhiên tí ta tí tởn lấy bánh mì với nước cho anh, lúc sau sực tỉnh ra thì méo miệng, cái sự khác biệt này, cái đãi ngộ này, thật là, may mà bạn nhỏ Cao Hưng không còn đây nữa.

Phong Bắc cắn vài miếng to giải quyết xong bánh mì, ực xuống một ngụm nước ấm, anh thở dài một hơi, lười biếng tựa lưng vào ghế, hơi híp mắt nhìn thiếu niên, vẫn là ở nơi mình có thể nhìn thấy được tốt hơn, khoan khoái cả người, không nhìn thấy, cả người chẳng có sức lực gì hết.

Cao Nhiên bị nhìn mà không mấy dễ chịu, “Anh Tiểu Bắc, người anh hôi quá.”

Phong Bắc nhấc tay lên ngửi một cái, là cực hôi mới đúng, anh cong môi trêu, “Cái áo khoác anh để lại cho em lúc đi đâu? Lấy ra đây đổi đi, áo này nặng mùi hơn, em giữ lại, có thể dùng tạm đến lúc về.”

Cao Nhiên cạn lời.

Phong Bắc vỗ vỗ bên cạnh, “Ngồi đây.”

Cao Nhiên xoa xoa cánh tay, “Anh làm gì ghê thế, mới có hai ba ngày không gặp thôi mà.”

Đứa nhỏ ngốc, có biết cái gì là sống một ngày bằng một năm không? Phong Bắc thở than trong đầu, trên mặt lại chẳng thể hiện ra mảy may, anh quan sát tỉ mỉ thiếu niên, ánh mắt cất giấu nóng bỏng và cưng chiều, “Gầy.”

Cao Nhiên sờ sờ mặt mình, “Không phải chứ, mỗi bữa em ăn hai bát cơm đấy.”

Phong Bắc cau mày, “Anh nhớ lượng cơm của em lớn lắm, ở nhà toàn ba bát trở lên.”

Cao Nhiên gãi trán, “Đấy là cũng còn tùy chứ, nếu có món em thích, em sẽ ăn nhiều hơn chút.”

Đây là hiện tượng cực kì phổ biến, trẻ em người lớn đều như vậy, chẳng có gì mà lạ cả.

Phong Bắc nghe ra ẩn ý của thiếu niên, “Đồ ăn nhà cô em không ngon à?”

“Không phải lí do đó, đồ ăn đều rất nhiều, sắc hương vị đầy đủ, nhưng mà…”

Cao Nhiên dừng một chút, giọng cậu nhỏ đi, “Nhà cô xào rau dùng dầu salad gì đó, nói là tốt cho sức khỏe hơn, em không thích, em thích dầu vừng, có khi mẹ em còn dùng mỡ heo, ăn quen rồi.”

Phong Bắc xoa xoa tóc thiếu niên, không nỡ buông tay, “Không phải giống nhau sao, ăn nhiều là quen rồi.”

Tóc Cao Nhiên bị vò thành ổ gà.

Phong Bắc quét một vòng phòng khách, ánh mắt xẹt qua mấy đôi giày chỗ sảnh, “Chú em hôm qua sau khi ra khỏi nhà thì không về, lát sau cô với em họ em cũng ra ngoài, người trước đến giờ chưa về, người sau vừa trở về cách đây không lâu, tối hôm qua em ngủ một mình à?”

Cao Nhiên chép miệng, giơ ngón tay cái nói, “Siêu thật.”

Phong Bắc đối mặt với đôi mắt đen lay láy của thiếu niên, hơi hơi thất thần, anh day huyệt thái dương, khó nén mệt mỏi, “Em ngủ phòng nào? Anh vào nằm một chút, đau đầu quá.”

Cao Nhiên dẫn người đàn ông sang, không kiềm được mà lải nhải, y như ông cụ non, “Giờ nhiệt độ thấp, bên ngoài còn có sương mù, có muốn đóng cửa sổ không?”

Phong Bắc nói, “Đóng một nửa đi.”

Cao Nhiên nghe theo, cậu đặt chiếc áo khoác bốc mùi của người đàn ông ở bên cạnh, “Anh Tiểu Bắc, em đã bảo với anh là hút ít thuốc thôi, anh không nghe, chờ sau này sức khỏe anh đi xuống, chỗ này đau chỗ kia nhức, lúc đó anh mới hối hận.”

Phong Bắc ném bật lửa và nửa bao thuốc lá trong túi lên tủ đầu giường, “Lúc đặc biệt thì cần biện pháp đặc biệt, không có thuốc lá thì con mẹ nó lấy gì nâng cao tinh thần?”

Cao Nhiên bật thốt lên, “Ăn kẹo ấy.”

Hồi chuông cảnh báo trong lòng Phong Bắc vang lên ngay lập tức, “Hôm qua em lại gặp Tào Thế Nguyên à?”

Cao Nhiên lảng tránh ánh mắt.

Phong Bắc đỡ trán, đáp án đã có rồi, anh chua xót nói, “Bọn em thân thiết đến thế từ khi nào vậy? Gặp một lần thì thôi đi, còn gặp hai lần.”

Cao Nhiên xoa lỗ tai.

Phong Bắc vừa nhìn thấy động tác kia của cậu thì nổi nóng, “Nếu là nối dối, thì thà không nói còn hơn!”

Cao Nhiên nghe ra cơn giận trong lời nói của người đàn ông, lập tức thả tay xuống, chà chà ngón út, sắp xếp lại ngôn từ trong đầu, kể rõ mười mươi chuyện đã xảy ra cho người đàn ông nghe, không chút nào che giấu.

Phong Bắc cau mày không nói gì, họ Tào đây là chơi trò gì thế này? Công viên trò chơi thì còn hiểu được, viết nhật ký thì hoàn toàn không hiểu nổi.

Cao Nhiên nói, “Em cũng không hiểu.”

Phong Bắc trợn mắt nhìn cậu, “Không biết còn làm theo lời cậu ta nói?”

Cao Nhiên oan ức bĩu môi, “Em chỉ là muốn nhanh chóng trả lại ơn nghĩa cho anh ta thôi mà.”

“Chuyện này để nói sau.”

Phong Bắc mới cởi được cái quần dài, điện thoại di động đã vang lên, là Thạch Kiều gọi, nghe xong anh cau chặt mày, “Được rồi, cậu ở đó chờ, chúng tôi đi ngay bây giờ đây.”

Cao Nhiên nhìn người đàn ông lại mặc quần vào, biết anh rất đỗi vất vả, cũng hiểu anh rất cần nghỉ ngơi, “Chuyện gì thế? Có cần phải đi ngay lúc này không? Muộn chút không được sao?”

Phong Bắc lưu loát cho vạt áo trong vào lưng quần, nhanh chóng đeo thắt lưng, “Thạch Kiều có mấy vấn đề muốn hỏi em.”

Cao Nhiên ý thức được có gì đó không đúng, “Sao thế ạ?”

Trong lòng cậu có một suy đoán, thăm dò, “Chẳng lẽ nào Tiểu Mạn…”

Phong Bắc giương mắt nhìn thiếu niên, sắc mặt trầm trọng, “Đoán đúng rồi, Thạch Kiều nói cô ta chết tối hôm qua, chết ngay trong nhà của mình.”

Cao Nhiên kinh ngạc đến không nói nên lời.

Vụ án nhiều, những vụ tồn đọng còn chưa điều tra rõ ràng, đã lại có vụ án đến, lực lượng cảnh sát có hạn, trừ phi là có nguồn tin báo, không chắc mười phần, nhưng có ít nhất là năm phần trở lên chắc chắn rằng kẻ tình nghi sẽ xuất hiện, hoặc là có thông tin mấu chốt rằng sẽ phạm án lần thứ hai, cảnh sát mới có thể mai phục hai tư tiếng đồng hồ như vậy, bằng không sẽ chẳng thể nào làm được.

Tối hôm qua xảy ra chuyện, vụ án càng thêm phức tạp.

Nhóm người của Thạch Kiều thức đêm bố trí kiểm tra toàn bộ tiểu khu, tới thăm hỏi ghi chép từng nhà, trong đoạn thời gian Tiểu Mạn bị hại đó, tổng cộng có bảy mươi sáu người không ở nhà, qua thẩm tra, sáu mươi người đó đều loại khỏi diện tình nghi, còn lại mười sáu người không có ai chứng minh.

Mà trong mười sáu người này, có vóc dáng tương tự với Tiểu Mạn, có thể lừa được camera an ninh trong đêm có năm người.

Trong đó còn chưa gồm nhà chú Cao Nhiên, mặc dù cậu bị dẫn đến là bởi vì Triệu Vân.

Cao Nhiên biết được cô bị phát hiện hôn mê tại hành lang tòa nhà 28, cậu sửng sốt nửa ngày, lập tức không biết nói gì.

Thạch Kiều bảo Phong Bắc đi ra ngoài.

Phong Bắc cau chặt mày, “Tôi cũng không được à?”

Thái độ của Thạch Kiều rất kiên quyết.

Phong Bắc vỗ vỗ vai thiếu niên, “Không sao đâu, em nói những gì em biết là được, anh ở ngoài chờ em.”

Cao Nhiên vâng dạ.

Trước khi đi Phong Bắc nháy mắt với Thạch Kiều, bảo anh để ý một chút, đừng áp dụng mấy chiêu lúc hỏi cung với thiếu niên, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt trong tâm lý cậu.

Cửa vừa đóng, Thạch Kiều đã vào đề chính ngay, “Tối hôm qua mấy giờ cô em ra khỏi nhà?”

Cao Nhiên nói, “Hình như là 10 giờ 30.”

Thạch Kiều nói, “Hình như là?”

Cao Nhiên nghiêm túc nhớ lại, “Đúng là trong khoảng thời gian đó.”

Thạch Kiều tiếp tục, “Sau khi chú em lái xe ra ngoài thì chưa lái về tiểu khu.”

Cao Nhiên vâng, cậu nghiêm túc nói, “Anh Thạch, chú em không liên quan đến vụ án này đâu ạ.”

Thạch Kiều dùng câu trần thuật, “Em biết tối hôm qua chú em ở đâu.”

Cao Nhiên trầm mặc mấy giây rồi khẽ gật đầu, kể lại cảnh hôm qua nhìn thấy.

Thạch Kiều nghe thiếu niên nói xong, không có biểu cảm gì, ngoại tình không phân giàu nghèo, một khi đạt đến điều kiện ngoại tình, sẽ biến thành hành động.

Cao Nhiên sực nhớ ra, “Đúng rồi, con chó của cô không có nhà, cô dắt cả chó theo, chó đâu rồi ạ?”

Thạch Kiều nói, “Lúc bọn anh phát hiện cô ấy thì không thấy chó.”

Vẻ mặt Cao Nhiên rất hoang mang, “Con chó kia đâu? Tự chạy đi rồi sao?”

Thạch Kiều nói không loại trừ khả năng đó.

Cao Nhiên hỏi, “Anh Thạch, cô em đâu? Sao không thấy?”

Thạch Kiều nói, “Cô ấy đang ở trong bệnh viện, vẫn chưa tỉnh.”

Cao Nhiên đứng phắt dậy, “Bị thương ạ? Có nghiêm trọng lắm không?”

Thạch Kiều nói trên bụng Triệu Vân có vết dao dém, không vào phần hiểm, chỉ là mất quá nhiều máu, cần phải điều dưỡng một khoảng thời gian.

Cao Nhiên ngồi lại xuống ghế, tại sao lại như vậy? Cậu vô thức cắn môi, tại sao hôm qua cô lại ra khỏi nhà? Nhận điện thoại của ai và muốn gặp ai? “Anh Thạch, hung thủ sát hại Tiểu Mạn và làm cô em bị thương có phải là cùng một người không ạ?”

Thạch Kiều nói, “Bọn anh có lí do để đoán như vậy.”

Cao Nhiên không tự chủ được tiếp lời, “Ấy chính là nói, tối hôm qua khi cô em đi ngang qua tòa 28, trùng hợp gặp phải hung thủ đang thoát khỏi hiện trường, người đó đối mặt với cô em, thấy bị lộ thì giết người diệt khẩu.”

“Không đúng, nếu hung thủ muốn giết người diệt khẩu, cắt động mạch mới là lựa chọn tốt nhất, ít nhất cũng phải bóp cổ, chứ không thể nào đâm chỗ bụng có tỉ lệ cấp cứu thành công tương đối cao được.”

Cậu lẩm bẩm, “Nhưng cũng có thể lúc đó cô muốn hét lên, hung thủ hoảng hốt quá, trong tình hình gấp gáp đâm cô một dao rồi bỏ chạy.”

Thạch Kiều không ngắt lời thiếu niên.

Dòng suy nghĩ của Cao Nhiên ngưng lại, “Chờ cô tỉnh lại, hỏi cô một chút là biết hết mọi chuyện rồi, nếu giả thiết vừa nãy được thành lập, cô thấy rõ gương mặt của hung thủ, vụ án có thể nhanh chóng kết thúc.”

Đó là một suy nghĩ rất tốt đẹp, sự thực thường thì đều ngược lại.

Thạch Kiều không tiếp lời, mà thay đổi chủ đề, “Sáng sớm nay 6 giờ 30 em họ em mới bước vào tòa nhà của mình.”

Cao Nhiên nói, “Hôm qua là sinh nhật của em ấy, hẳn là ra ngoài chơi với bạn rồi.”

Thạch Kiều nói, “Cậu ta chưa từng ra khỏi tiểu khu.”

Cao Nhiên lần thứ hai đứng bật dậy khỏi ghế, sợ hãi đến mặt mũi trắng bệch, “Chưa từng ra khỏi tiểu khu? Anh Thạch, anh đùa sao?”

Cái mặt than của Thạch Kiều rất nghiêm túc, chẳng hề có chút dấu hiệu đùa giỡn nào cả.

Cao Nhiên vuốt mặt, thế thì hôm qua sau khi Cao Hưng ra ngoài đã đi đâu? Cậu nhớ lại từng hình ảnh của Cao Hưng lúc trở về hồi sáng nay, không có gì khác lạ cả, vẫn cái tính ngạo kiều nói một đằng làm một nẻo kia.

Đừng bảo là vì không có ai tổ chức sinh nhật cho nó, ba mẹ không coi đó là việc to tát gì, nên đau xót ra ngoài, ôm đầu gối ngồi trong góc nào khóc hết buổi tối nhé? Cao Nhiên nhịn không được tưởng tượng ra hình ảnh đó, y chang cô bé bán diêm.

Thạch Kiều hỏi, “Chú em còn bất động sản nào khác trong tiểu khu Hoa Liên không?”

Cao Nhiên không biết, trước khi cậu lên thành phố, tất cả những gì cậu biết về nhà chú là do ba mẹ kể, chỉ biết là chú làm ăn to, sang đây còn chưa được mấy ngày, những thứ biết rõ cũng chả được bao nhiêu.

Việc chú ngoại tình cũng là tình cờ biết được thôi.

Thạch Kiều trầm tư.

Hình ảnh trong camera buổi tối rất mờ, chỉ có thể ghi được vẻ ngoài của người ta, anh tiện tay tua lại đoạn có hai Tiểu Mạn xuất hiện nghiên cứu, họ ra kết luận.

Tiểu Mạn đầu tiên xuất hiện trong khung hình là Tiểu Mạn giả, người thứ hai mới chính là Tiểu Mạn.

Giờ người đã chết rồi, có một chỗ thành câu đố, ấy là sau vụ án đầu tiên, Tiểu Mạn không về nhà ở nữa, mà đi ở khách sạn, hai ngày nay đều ở đó, tại sao tối hôm qua lại về? Lấy cái gì quan trọng ư?

Dựa vào cái gì mà hung thủ biết rõ đường đi nước bước của cô ta, biết cô ta sẽ vào tiểu khu vào lúc đó?

Hễ có một chút chênh lệch về thời gian thôi, hung thủ sẽ không thể phạm án một cách hoàn hảo như thế được, hiển nhiên kẻ đó đã mưu tính từ lâu, nắm rất rõ sinh hoạt của Tiểu Mạn.

Ngón tay của Thạch Kiều như có như không gõ bàn, khoảng thời gian hung thủ xuất hiện trong khung hình là 11 giờ 05 phút 23 giây, địa điểm tại quảng trường nhỏ phía tây, nhưng không thể tra ra toàn bộ tung tích của kẻ đó được.

Trong tiểu khu có góc chết, hung thủ cực kì rõ, đồng thời cũng vận dụng rất tốt.

Thạch Kiều lật quyển sổ, xem lại khẩu cung một lần, từ Hồ Vận đến Tiểu Mạn, thủ pháp gây án của hai vụ này rất khác nhau, người sau là hành hạ đến chết.

Căn cứ vào khám nghiệm hiện trường xung quanh phòng ngủ và giường, nạn nhân Tiểu Mạn khi còn sống không giãy dụa nhiều, chứng tỏ hung thủ là người quen, khả năng cô bị kinh ngạc rất lớn, nên phòng bị và cảnh giác cũng chậm hơn.

Trên người Tiểu Mạn tổng cộng kiểm nghiệm được chín mươi ba vết dao, phần lớn tập trung trước ngực, vết thương trí mạng cũng nằm ở đó, hung thủ trước hết dùng dây điện ghì cổ cô từ đằng sau để cô ngất đi, rồi mới róc thịt cô, hẳn là sau khi bị đau quá tỉnh lại rồi mới bị đâm chết, cực kì tàn nhẫn.

Đây là vụ án mang tính báo thù ác tính.

Thạch Kiều nhìn tư liệu liên quan đến Tiểu Mạn trong quyển sổ, Tiểu Mạn có vóc người cao gầy, khoảng 1 mét 76, khung xương lớn, thoạt trông thiên về chắc khỏe, không hề mảnh dẻ chút nào, khả năng hung thủ là nam giới lớn hơn một chút.

Bởi vì trên mặt Tiểu Mạn không có miệng vết thương.

Nếu như là nữ giới trả thù, mười phần thì tám chín phần gương mặt đó sẽ bị rạch nát.

Hẳn phải là nam giới, trong đó tồn tại thù hận đến mức nào, mới có thể xuống tay tàn độc với một người phụ nữ như vậy?

Thạch Kiều liếc nhìn thiếu niên ở đối diện, đột nhiên hỏi, “Nhà chú em ở tòa 32 à?”

Cao Nhiên hoàn hồn, cậu nói vâng, “Chếch đối diện với tòa 28 ạ.”

Thạch Kiều đi ra ngoài hỏi, đúng là vị trí mà thiếu niên nói, anh cau mày, giữa hai tòa 28 và 32 có hai góc chết, phạm vi cũng không nhỏ.

Hơn nữa mỗi tòa nhà đều có hầm B1 hầm B2, bãi đỗ xe dưới lòng đất là liên thông, tuy rằng có lắp camera, nhưng góc chết còn nhiều hơn cả bên ngoài.

Thạch Kiều suy tư.

Phong Bắc hút xong một điếu thuốc đã lại xuất hiện, “Hỏi xong chưa?”

Suy nghĩ Thạch Kiều rối bời, anh hỏi Phong Bắc, “Cậu nói xem, hai vụ này liệu có phải do cùng một người gây ra không?”

Đây chỉ là giả thuyết của anh, ngay cả trực giác cũng không tính.

Phong Bắc xua tay, “Đừng hỏi tôi, tôi đến đây để tra án, không phải là khách du lịch, hoàn toàn bó tay, đầu óc cũng hỗn loạn lắm rồi.”

Thạch Kiều không thông cảm cho anh, mà vẫn tiếp tục nói, “Hàng xóm của Tiểu Mạn là Tôn Cương vẫn giống như trong vụ án đầu tiên, nói là ở nhà đọc sách, đọc rất tập trung, không nghe thấy tiếng gì hết, thông tin anh ta cung cấp nửa thật nửa giả, đúng lúc người của chúng ta có mặt, anh ta nhìn thấy thi thể của Tiểu Mạn được đưa ra, phản ứng rất kịch liệt, co quắp ngồi trên mặt đất nửa ngày cũng không đứng dậy.”

Phong Bắc nhìn bức ảnh trên bàn, ngạc nhiên với mức độ đẫm máu của nó, “Cũng chẳng lạ lắm, ngoài những người tập mãi thành quen như chúng ta, những người khác nhìn thấy người chết cũng đều sẽ kinh sợ thôi.”

“Trong vụ án đầu tiên, Tôn Cương có động cơ và thời gian gây án, công việc của anh ta rất bình thường, thu nhập cũng bình thường, thuê một căn nhà trong tiểu khu Hoa Liên, hẳn sẽ thiếu tiền, đêm Hồ Vận chết, tiền bạc của Tiểu Mạn cũng bị mất, không ngoại trừ khả năng anh ta vào nhà trộm mất, trùng hợp bị Hồ Vận bắt ngay tại trận, khiến anh ta giết người xong hoảng hốt trốn đi, không kịp kiểm tra xem người còn sống hay đã chết, Hà Tiến đi qua nhà Tiểu Mạn, thành phần giả dối trong lời khai của anh ta rất cao, nhất định có ẩn tình.”

Thạch Kiều trưng bộ mặt vô cảm phân tích, “So với Tôn Cương, động cơ gây án của Hà Tiến cũng rõ ràng giống vậy, Tiểu Mạn là một trong những tình nhân của anh ta, lại là người đeo bám dai dẳng nhất, anh ta luôn luôn phân rõ giới hạn với cô ta.”

“Kết quả Tiểu Mạn không biết phải trái, tiền của Hà Tiến không thể nào đuổi cô ta đi, cô ta một lần nữa liều mạng quấn lấy.” Phong Bắc nhún vai, “Thỏ nóng lên còn biết cắn người, với thân phận và địa vị của Hà Tiến, không cho phép có người thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.”

Cái Thạch Kiều muốn nói chính là như vậy, “Hà Tiến nói tối hôm qua anh ta ở nhà, vợ anh ta Phương Nhã thì không, chỉ có một mình anh ta.”

Có hai thông tin, một, Hà Tiến không có người làm chứng, hai, hành tung của Phương Như.

Thạch Kiều đã điều tra Phương Như vợ của Hà Tiến, đã từng nhiều lần công kích con người Tiểu Mạn một cách công khai, nói là hận thấu xương cũng không ngoa, cô ta có động cơ giết người, cũng không loại trừ khả năng thuê người giết.

Như vậy, kẻ tình nghi có ba người, Tôn Cương, Hà Tiến, Phương Như.

Phong Bắc phát hiện trên bàn có một gói bánh quy nhỏ, nhào lên mở ra như sói đói, “Bảo vệ tiểu khu đâu? Tối qua ai trực ban, đều ở đúng cương vị không rời đi chứ?”

Thạch Kiều nói, “Có một người rời đi.”

Phong Bắc nhai bánh quy rôm rốp, “Điều tra là được.”

Thạch Kiều nói, “Tra rồi, tên là Thường Ý, tối hôm qua rời khỏi cương vị là để đưa một ông cụ đi đứng bất tiện về nhà.”

Phong Bắc chà chà, “Người tốt việc tốt, đáng khen thật đấy.”

“Ông cụ tối nào cũng ra ngoài, đi dạo vòng quanh ngoài tiểu khu, ông nói tối hôm qua đang trên đường bất cẩn bị một cái xe đạp đâm ngã xuống đất, trật eo, đến lúc tới cửa tiểu khu thì đau quá, không tự mình về được.”

Phong Bắc hỏi, “Là Thường Ý kia chủ động đưa ông cụ à?”

“Không phải.” Thạch Kiều nói, “Ông cụ muốn một bảo vệ khác đưa mình, mà người bảo vệ kia đột nhiên có việc, bèn để Thường Ý giúp đỡ.”

Phong Bắc ăn miếng bánh quy cuối cùng, “Người anh em, nghe qua không có gì đáng nghi nhỉ.”

Thạch Kiều nói, “Ông cụ đã bảy tám mươi tuổi rồi, lẩm cẩm lắm.”

“Cho nên?”

Phong Bắc miễn cưỡng nói, “Nếu cậu muốn liệt Thường Ý kia vào diện tình nghi, thì cứ dứt khoát điều tra quan hệ xã hội của anh ta đi, xem quan hệ giữa anh ta và Tiểu Mạn là thế nào, xem cái chết của Tiểu Mạn, hận thù không phải lớn bình thường đâu.”

Thạch Kiều cau mày.

Lúc anh xử lý vụ án, luôn luôn là nghiêm trang nghiêm túc, Phong Bắc lại không thế, lúc thảo luận vụ án cứ như đang trò chuyện với bạn bè vậy, phong cách thoải mái tùy tính, vụ án nào vào tay anh, đều lần lượt được phá và bắt lại như thường.

Cao Nhiên tới cửa, nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, cậu gõ cửa tiến vào, nói tối hôm qua mình thấy Thường Ý dìu ông cụ lên.

Thạch Kiều hỏi, “Mấy giờ?”

“Chắc hơn mười giờ.” Cao Nhiên không mấy chắc chắn, “Không quá mười một giờ đâu.”

Thạch Kiều nói, “Thời gian cụ thể là bao nhiêu?”

Cao Nhiên lắc đầu, “Lúc đó em mới uống thuốc, đầu óc choáng váng.”

Phong Bắc đóng cửa lại, “Cho nên em cũng không biết anh ta xuống lầu lúc nào.”

Cao Nhiên nói, “Vâng, không biết.”

Về sau cậu ngủ, ngủ một giấc tới sáng, uống thuốc xong ngủ cực kì sâu, nếu như xảy ra tình huống nguy cấp như động đất hỏa hoạn, tuyệt đối chạy không thoát.

Thạch Kiều và Phong Bắc nhìn nhau, uống thuốc, ý thức mơ hồ, không thể lấy làm chứng cứ được.

Cao Nhiên không nhịn được hỏi dò, “Camera không quay được cảnh anh ta đi ra sao ạ?”

Thạch Kiều chỉ nói quay được, không nói tỉ mỉ, mấy báo cáo nghiệm thi và khám nghiệm hiện trường cũng không nhắc đến một lời.

Cao Nhiên biết Thạch Kiều muốn bảo mật, không tiết lộ tình hình cụ thể cho cậu đâu, nên cũng không hỏi nhiều, dịch về phía anh Tiểu Bắc.

Phong Bắc liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, “Sao cứ xoa cổ thế? Sái cổ à?”

Cao Nhiên nói tối qua ngủ trên ghế sô-pha ngoài phòng khách, nói xong thì hắt-xì, còn liên tục hai cái liền.

Phong Bắc giận quá, “Đáng đời!”

Cao Nhiên sụt sịt mũi, cậu lẩm bẩm, “Tối qua không nên uống thuốc.” Nếu không cũng sẽ không bỏ qua nhiều chuyện như vậy.

Phong Bắc biết cõi lòng thiếu niên, anh cốc cho một cái, “Cánh còn chưa cứng đâu, không đàng hoàng ở trong tổ đi, còn muốn bay loạn, chán sống rồi hử?”

Một lớn một nhỏ không coi ai ra gì mà cãi nhau.

Người đứng xem duy nhất đội trưởng Thạch mù có chọn lọc.

Có viên cảnh sát gõ cửa tiến vào, “Đội trưởng, Hà Tiến muốn gặp anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status