Tôi là trùm sau màn

Chương 256: Mất công cảm động



Editor: Nguyetmai

Lời châm biếm và tuyên thệ của Tà Vương khiến chiến binh của quân Uyên Hư đều sợ hãi.

Trước kia họ luôn tràn đầy lòng tin, cảm thấy phe mình nhất định sẽ chiếm lĩnh được đại vực Thương Hư.

Nhưng giờ phút này, đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu có nhiều chiến binh dũng mãnh hơn thế nữa thì họ còn có thể chiến thắng được không?

Họ đã chiến thắng trong trận chiến này, song cũng bại trận. Bởi vì xét về tâm tính thì họ chính là kẻ thua, cho dù họ đã chiếm được ưu thế khổng lồ trong chiến đấu.

Sắc mặt Uyên Hư cực kỳ khó coi khi nhìn Tà Vương đang ngửa mặt lên trời cười điên cuồng.

Trận chiến này có ảnh hưởng quá lớn đối với các binh lính của hắn ta, hơn nữa nhất định sẽ ảnh hưởng tới tâm tính của binh lính phe mình trong lúc hai quân giao chiến sau này. Điều này khiến Uyên Hư cực kỳ tức giận.

"Uyên Hư, ta đi nhé? Ngươi có muốn ngăn cản ta không?" Lúc này, Tà Vương cười dữ tợn quay đầu khiêu khích Uyên Hư.

Uyên Hư không nói gì, song đôi mắt lại tràn đầy phẫn nộ.

Nếu bây giờ là thời kỳ đỉnh cao của hắn ta, mà Tà Vương lại dám khiêu khích như thế thì hắn ta nhất định phải bắt sống Tà Vương, sau đó tìm một nơi để phong ấn gã lại.

Nhưng bây giờ, hắn ta đã trải qua mấy trận chiến đấu liên tiếp nên đã bị thương. Cho dù muốn bắt giữ Tà Vương thì cũng lực bất tòng tâm.

"Vậy thì ta đi nhé! Ha ha ha!"

Theo tiếng cười điên cuồng vang lên, thân hình Tà Vương thu nhỏ lại, biến thành một pho tượng đá bay về phía Nam.

Trận chiến tranh bùng nổ một cách đột nhiên này đã chính thức kết thúc tại đây.

"Ngươi muốn ra oai với ta sao? Ngươi đã làm được, nhưng ta sẽ không thua đâu!" Uyên Hư thều thào nhìn theo hướng Tà Vương rời đi.

Sau đó hắn ta quay đầu nhìn xuống các binh lính đã đánh mất ý chí chiến đấu ở bên dưới, trong lòng chỉ còn lại lửa giận sôi trào. Hắn ta không nhịn được gầm lên: "Rút quân! Trở về mộ Quỷ Long!"



Sau khi trận chiến kết thúc, những người chơi đều quan sát video chiếu lại tình hình chiến đấu trên diễn đàn chính của Chinh Chiến Online.

Trận chiến này, họ đã thành công thẳng tiến không lùi bước, cũng thành công khiến kẻ địch sợ đến mức vỡ mật.

Tuy rằng thua trận, song những người chơi lại cảm thấy họ mới là phe thắng trận, bởi vì kẻ địch sợ hãi.

Shin Cậu Bé Bút Chì: Sướng! Cảm ơn nhà phát hành đã mở viễn chinh đúng lúc, không thì tôi sẽ đi chém Quỷ Vương Bàn Thạch vì không có chỗ trút giận mất.

Cây Non Bàn Thạch trả lời Shin Cậu Bé Bút Chì: Đê ma ma, hãy đợi đấy!

Tuyết Lê Mạnh Nhất: Thích ghê! Số lần quân đoàn thiên tai của chúng ta đoàn kết như thế có thể đếm trên đầu ngón tay. Lần đầu tiên là Sát Na, lần thứ hai là Hải Vương, lần thứ ba chính là lần này. Thật sự rất hy vọng mọi người đoàn kết với nhau, tiếc rằng luôn xảy ra xích mích, thật đúng với câu nói nơi nào có người nơi đó có giang hồ!

Làm Quy Hoạch Đội Trưởng: Dù nội chiến đến mấy thì khi kẻ địch bên ngoài xuất hiện, chúng ta vẫn là anh em, chúng ta chính là đồng đội. Một khi đã đoàn kết thì chúng ta sẽ trăm trận trăm thắng, không thể phá được!

Chiến Binh Gunlay (Âu): Đúng rồi, có lẽ sau trận chiến này, hai server chúng ta vẫn sẽ so bì với nhau, nhưng khi có kẻ địch từ bên ngoài đến xâm lược thì trường kiếm trong tay chúng ta sẽ không bao giờ chỉ về phía đồng bào!

Cậu Bé Dưa Hấu: Chinh chiến muôn năm! Trận chiến đêm nay thật sự khiến tôi nhiệt huyết sôi trào!

Tín Điều Của Sát Thủ: Quân ta đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, Uyên Hư chẳng qua chỉ là một trạm dừng chân trong bản đồ chinh phục của chúng ta trong tương lai mà thôi, như là một tảng đá mài vậy, bước chân chinh chiến của chúng ta sẽ không dừng lại. Các anh em cố lên!

Vũ Trụ Tinh Thần (Âu): Các anh em cố lên!

Reinhardt (Âu): Các anh em cố lên!

Kỵ Sĩ Vực Sâu (Âu): Các anh em cố lên!



Đọc comment của những người chơi, Lục Vô không khỏi nở nụ cười vui mừng.

Khi thấy hai mươi ba vị dũng sĩ đã hy sinh vì Hồ Hạch, cho dù là Lục Vô thì cũng rất rung động, đồng thời cũng vì vậy mà phẫn nộ.

Bởi vì hắn biết mọi thứ đều là chân thật. Họ thật sự dùng thân xác của mình để ngăn cản Uyên Hư giúp Hồ Hạch.

Cho nên khi những người chơi bắt đầu tập kết, hắn không hề do dự mở viễn chinh để người chơi Bắc Kỳ cũng gia nhập vào trận chiến dịch này.

Trận chiến này cũng thật sự khiến Lục Vô kinh ngạc.

Những người chơi lại chứng minh tiềm lực của họ là vô hạn thêm lần nữa.

Người thắng ỉu xìu, mất hết sĩ khí. Còn kẻ thua thì ý chí dâng trào, đã bắt đầu triển vọng về tương lai.

Đây chính là điểm khác biệt khổng lồ giữa quân Uyên Hư và những người chơi.

Như những gì họ đã nói trên diễn đàn, Uyên Hư chẳng qua là một trạm dừng chân trên đường chứ không bao giờ là đích đến.

Sau khi trận chiến này kết thúc, Lục Vô sẽ không mở viễn chinh để nhúng tay vào cuộc so đấu giữa quân Tiên Hư và quân Uyên Hư nữa. Bởi vì đây là thử thách của những người chơi server châu Âu, đồng thời cũng là tảng đá mài trên con đường trưởng thành của họ.

Mà mục tiêu của những người chơi Bắc Kỳ sẽ là đại vực Cửu Diệu. Đó mới là hành trình mới của họ.

Những người chơi luôn có thể sáng tạo ra những niềm vui bất ngờ. Lục Vô luôn luôn ấp ủ kỳ vọng đối với họ.



Sau khi trận chiến kết thúc, ở thôn Long Ẩn.

Một pho tượng đá bay tới từ nơi xa, dừng lại trong thôn.

Nhìn nhà cửa xung quanh và đường phố vắng tanh, trong lòng Tà Vương tràn đầy cảm khái.

Đây là một chủng tộc chiến đấu thực sự, có được họ là niềm vinh hạnh của ta!

Bộ tộc người chơi chiến đấu cũng khiến hắn ta nhiệt huyết sôi trào, khắc ghi trong lòng. Nhưng trận chiến này cũng khiến chủng tộc này bị tiêu diệt, trong lòng Tà Vương vẫn tràn đầy tiếc nuối.

Đây vốn là quân át chủ bài lớn nhất của hắn ta!

"Hầy!" Tà Vương không nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài, phất tay áo chuẩn bị rời đi, nhưng bỗng phát hiện hình như trong thôn trang lại có động tĩnh.

Hắn ta cau mày, lập tức nhảy vào trong.

Khi đi đến phía Nam thôn làng, Tà Vương không khỏi trợn tròn mắt.

Chỉ thấy vô số người chơi đang bước ra từ trong một vòng tròn ánh sáng giống như tế đàn.

"Đừng chen chúc, nhường đường tí coi, để tao ra ngoài nào!"

"Đậu phộng, đùa nhau à? Điểm hồi sinh mà cũng bị tắc đường sao? Mấy thằng kia nhường đường coi, sắp chồng chất lên nhau rồi kìa!"

"Mấy đồng chí bên ngoài ra ngoài nhanh lên được không? Trong này kín mít rồi, tụi bay muốn ngồi lên đầu nhau hả?"

"Đờ mờ bố mày tắc thở rồi này, xê ra nhanh lên! Tao muốn ra ngoài!"



Nhìn người chơi chen chúc nhau rời khỏi tế đàn, Tà Vương không khỏi điếng người.

Lúc này, hắn ta thấy một bóng người quen thuộc, bèn lập tức chộp vào không khí, thế là Lý Tinh đang bị kẹt trong đám đông lập tức bị hít ra ngoài.

"Sao ngươi còn chưa chết?" Tà Vương kinh ngạc nhìn gương mặt quen thuộc.

Thấy Tà Vương đến đây quá nhanh, Lý Tinh cũng sửng sốt. Nhưng may mà cậu ta đã chuẩn bị từ trước nên lập tức nói: "À, Tà Vương đại nhân đấy hả? Tôi chết rồi, nhưng lại hồi sinh ấy mà!"

"Hồi sinh?"

"Đúng rồi. Bộ tộc người chơi chúng tôi có một kỹ năng trời sinh, đó là sau khi chết thì sẽ được hồi sinh trong tế đàn của bộ tộc. Mỗi người đều có ba cái mạng!"

Nghe vậy, Tà Vương chợt dại ra.

Đê ma ma, thế chẳng lẽ ông đây mất công cảm động à?

Nhưng mà trong âm phủ có rất nhiều năng lực bất tử, song năng lực hồi sinh thì hắn ta thật sự chưa từng nghe thấy bao giờ.

Tà Vương nghĩ mãi không ra, bèn vung tay lên hút hết người chơi đang chồng chất trong điểm hồi sinh ra ngoài, sau đó nhảy vào trước điểm hồi sinh, bắt đầu quan sát tế đàn kỹ lưỡng.

Chẳng qua tế đàn này chỉ là vật trang trí, tất cả chức năng đều nằm trong thần khí chinh chiến, sao Tà Vương có thể phát hiện điều gì được.

Bất kể hắn ta có nghiên cứu thế nào đi chăng nữa thì chỉ có một kết luận, đó chính là tòa tế đàn này rất tầm thường, tầm thường đến mức chẳng có đặc sắc gì cả.

Năng lực hồi sinh ư? Thật đáng sợ!

Loại năng lực trời sinh chưa bao giờ nghe nói này thật sự khiến Tà Vương kinh ngạc.

Tuy rằng hắn ta rất tò mò rốt cuộc năng lực này được tạo ra bằng cách nào, nhưng với năng lực của hắn ta thì căn bản là không thể nhìn thấu tòa tế đàn hồi sinh này, đành phải bỏ cuộc.

Chẳng qua lúc này, Tà Vương rất vui vẻ.

Hắn ta vốn tưởng rằng mình đã hoàn toàn đánh mất quân đoàn dũng mãnh này, song không ngờ họ lại được hồi sinh. Cảm giác sung sướng vì đánh mất lại tìm được này khiến Tà Vương không nhịn được cười phá lên, bay đến bên cạnh Lý Tinh vỗ vai: "Có thể hồi sinh là tốt rồi, có thể hồi sinh là tốt rồi!"

Giờ đây, ánh mắt Tà Vương nhìn Lý Tinh tràn đầy hài lòng, hoàn toàn trái ngược với sự khinh thường lúc mới gặp.

Tuy rằng đã biết lý do khiến bộ tộc người chơi dũng mãnh không sợ chết, nhưng trong mắt Tà Vương, họ vẫn là những dũng sĩ chân chính.

Dẫu có được ba mạng sống, song họ lại có thể bỏ qua một cái mạng dễ dàng như thế, nếu không dũng cảm thì cũng không thể làm được điều đó.

Trận chiến này đã chứng minh tiềm lực khổng lồ của bộ tộc người chơi.

Sự tồn tại của họ đủ để đe dọa toàn bộ quân đội Uyên Hư!

Giờ phút này, Tà Vương tràn đầy lòng tin vào việc mình sẽ giành được ngôi vị phủ quân trong tương lai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 2 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status