Tôi phải đào hôn

Chương 28



Thư mời của lão Hoàng nói mình đã ở đây, nhưng đến giờ người vẫn chưa tới.

Tuy ở trong thế giới này, tốc độ tàu thủy đã được đổi mới vượt mức nhận biết của Ôn Kỳ, nhưng vẫn không thể so sánh được với phi hành khí.

Nơi của ông chủ Hoàng cách Thiên Gia quá xa, còn phải làm vé thông hành, trên đường phải đi qua vài quốc gia, còn muốn mời nhà nghệ thuật nơi đó đến, ít nhất phải mất bảy tám ngày mới có thể đến bến cảng thành phố.

Ôn Kỳ biết khoảng thời gian từ khi bắt đầu tú ân ái đến khi ông chủ Hoàng đến, kẻ hại cậu sẽ điều động người từ Mạn Tinh Điển đến đây, bởi vậy mấy ngày nay cậu đều suy tư đối sách, sau đó dặn dò đám dong binh ngu ngốc kia làm việc, số lần hẹn hò với Hạ Lăng Hiên giảm rõ rệt, vì vậy Hạ Lăng Hiên rất không vui, khó chịu.

Sau khai giảng, việc đầu tiên tân sinh viên phải đối mặt chính là huấn luyện quân đội.

Ôn Kỳ mỗi ngày đều cố định huấn luyện, chạy bộ là điều không đáng kể.

Nhưng để cậu ngốc một chỗ hai tiếng đồng hồ làm tư thế quân đội, cậu tuyệt đối làm không nổi, liền tìm bác sĩ xin giấy chứng minh miễn huấn luyện.

Cậu dù sao cũng là sinh viên học lại năm nhất, từng tham gia huấn luyện quân đội một lần, nhưng nơi này dù sao cũng là trường quân đội, mặc dù trường học đồng ý miễn huấn luyện cho cậu, nhưng yêu cầu cậu nhất định phải đứng quan sát. Ôn Kỳ cảm thấy không quan trọng, tìm chỗ râm mát ngồi xuống, lên mạng đọc sách, ngẫu nhiên nhìn đám tiểu tử kia tập huấn, hài lòng đắc ý.

Trên người cậu có khí chất cao quý nội liễm, cùng với tia thận trọng đầy sắc bén, cùng với đám tiểu tử ngây ngô mới vào trường kia có thể tương đương với hạc giữa bầy gà, lại không cần phải huấn luyện, cho nên ngày đầu tiên cậu liền được mọi người chú ý.

Đại học tại Thiên Gia nhiều như sao trên trời, mà thiếu gia tiểu thư trong giới thượng lưu ở thủ đô lại có hạn, có thể báo danh trường quân đội giống Ôn Kỳ quả thực như muối bỏ bể, so với lượng học sinh khổng lồ thì không đáng nhắc đến.

Mà đa số học sinh ở đây đều từ nơi khác đến, căn bản không biết đến đại danh của Ôn Kỳ, cho dù có lướt qua tin tức vụ “Đánh bại kẻ sát nhân cắn thuốc quá đà”, đó cũng là chuyện của tháng trước, lúc đó nửa bên mặt Ôn Kỳ dính máu, không ai chú ý đến tướng mạo cậu, về “Họa sĩ thiên tài” trong video kia càng miễn bàn, sắc mặt tái nhợt, thần sắc tiều tụy, càng không để lại dấu ấn trong lòng họ.

Vì vậy dưới tình huống không có ai phổ cập giáo dục hóng hớt, lúc này ở đây có không ít người từ xa nhìn chằm chằm Ôn Kỳ, một tên bá đạo tổng tài tinh tướng giống như tuyên bố với bạn học bên cạnh: Hắn là của ta, các ngươi bớt mơ tưởng hão huyền đi.

Nhưng mà tuyên bố thì tuyên bố, tạm thời không ai dám tiến về phía Ôn Kỳ.

Chỉ có Vân Thu dám đi về phía đó.

Vân Thu cũng báo danh trường quân đội, bị huấn luyện quân đội giày vò quá mức, lúc giải lao liền chạy đến tìm anh họ mình kể khổ.

Ôn Kỳ nói: “Em không nên báo danh trường quân đội.”

Vân Thu đáp: “Nhưng trước đó em cũng muốn báo danh trường này, hơn nữa ông nội em cũng muốn em chọn nơi này.”

Ôn Kỳ đánh giá bộ dáng yếu đuối này của y, bình luận: “Ừm, tập luyện một chút cũng có lợi.”

Vân Thu một mặt đau khổ ở bên cạnh cậu, rất giống một chú chó nhỏ đáng thương hề hề.

Lúc này ngẩng đầu lên, thấy bốn năm người cùng lớp y, hai người đã cùng y nói chuyện, còn lại hai người kia im lặng. Bọn họ cùng hắn lên tiếng chào hỏi, tựa như thân quen ngồi xuống tán gẫu, rất nhanh có người có người nhìn về phía Ôn Kỳ: “Bạn học này học ở hệ nào thế ?”

Ôn Kỳ: “Chế tạo vũ khí.”

Người nọ đối với chuyên môn của cậu khen ngợi một phen, dò hỏi cậu vì sao không tham gia huấn luyện quân đội, biết được nguyên nhân là do sức khỏe, liền “À” một tiếng, giới thiệu tên và hệ của mình, nói: “Về sau cùng là đồng học, có thể sẽ có lúc cần hỗ trợ, không bằng thêm bạn bè nhau đi ?”

Ôn Kỳ nhìn thấy mong đợi không che giấu được dưới đáy mắt người nọ, cười nói: “Không được, tôi không cần tìm người hỗ trợ.”

Người nọ không nghĩ tới như vậy mà cũng bị cự tuyệt, sững sờ, nói: “Không nhất định phải hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau, làm bằng hữu cũng rất tốt mà.”

Ôn Kỳ chỉ cười không nói.

Người kia đối diện với cậu, hậu tri hậu giác cảm giác như bị phát hiện ý đồ, gương mặt thoáng chốc đỏ lên, lúng ta lúng túng ngồi một lúc liền bỏ đi cùng bạn học. Ôn Kỳ chống cằm nhìn về phía đoàn người, nói: “Quả nhiên khác nhau.”

Vân Thu không hiểu: “Hả ?”

Ôn Kỳ không trả lời.

Cậu muốn nói là thế giới này khác biệt quá nhiều so với Địa Cầu.

Ở Địa Cầu, đồng tính luyến ái chỉ chiếm số ít, mà ở nơi này cơ bản số lượng đồng tính luyến ái cùng dị tính ngang hàng nhau, y học ở đây phát triển mạnh, thông qua máy móc là có thể mang thai, không tồn tại chuyện kết hôn khái phái chỉ vì nối dõi tông đường, phụ nữ càng không cần phải mang thai mười tháng, hoàn toàn có thể cho máy móc thay thế, việc phân biệt đối xử giữa phụ nữ đàn ông cũng giảm rất nhiều.

Đáng tiếc dục vọng của con người không có giới hạn.

Vô luận đời sống sinh hoạt có bao nhiêu thuận tiện, chỉ cần có con người, vĩnh viện sẽ không được yên bình.

Trong lúc Ôn Kỳ suy tư cũng phát giác có mấy thằng nhãi ranh lại liếc mắt đưa tình nhìn mình, vào lúc cậu nhìn sang lại vội vàng liếc sang hướng khác, liền cười híp híp mắt nói: “Băng tuyết tiêu tan, vạn vật khôi phục, trong không trung tràn đầy khí vị hormone, trên đại lục lượng lớn động vật có vú cố gắng vượt qua giá lạnh thi đại học, rốt cuộc phá vỡ lồng chim, bắt đầu khổng tước xòe đuôi, phát ra tín hiệu để tìm phối ngẫu(*).”(phối ngẫu: bạn đời)

Vân Thu sững sờ nhìn cậu: “….Anh đang nói gì vậy ?”

Ôn Kỳ nói: “Rất nhanh liền biết.”

Vân Thu vẫn như cũ không hiểu, mãi đến khi nghỉ giải lao lần thứ ba thấy một đám người chạy đến xin số liên lạc, lúc này mới hiểu được ý của cậu, cái cằm kém chút nữa rớt xuống đất.

Ôn Kỳ vẫn lấy tay chống cằm, cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Đám oắt con này còn chưa hiểu sự đời, trong đầu chỉ biết yêu đương vớ vẩn, một chút cũng không cảm thấy hứng thú.

Lúc Hạ Lăng Hiên đi tới, liền thấy Ôn Kỳ ôn hòa nhìn đoàn người, tuy rằng hơi mỉm cười, nhưng ánh mắt kia thật giống như vị thần đang ngồi trên cao nhìn đám cừu non ngu xuẩn (nhân loại ngu xuẩn), nhưng đám cừu non ngu ngốc kia không chút nào phát hiện ra, thậm chí còn hung hăng hướng phía trước mà quỳ lạy.

Anh lập tức khó chịu, nhanh chóng đến bên người Ôn Kỳ, hận không thể giết chết đám người kia, lại muốn dùng vải che khuất Ôn Kỳ lại, ai cũng không cho nhìn.

Đám động vật có vú phát hormone tìm bạn đời nháy mắt cảm nhận được uy hiếp cường đại, cả hội phát ra ánh mắt công kích hướng về phía ai đó, kết quả trong nháy mắt bị hơi lạnh quanh người đối phương làm cho đông đá, đầy bi phẫn mà chạy.

Ôn Kỳ “chậc chậc” vài tiếng, nhìn về phía Vân Thu: “Giờ đã hiểu rồi chứ ?”

Vân Thu: “……Vâng.”

Ôn Kỳ nói: “Lặp lại lời anh vừa nói xem.”

Vân Thu trí nhớ cũng không đến mức tệ, sứt mẻ nói lắp lặp lại một lần, để Hạ Lăng Hiên bên cạnh nghe được không còn gì để nói, bởi vì anh hiểu được ngụ ý của Ôn Kỳ.

Ôn Kỳ hỏi: “Hiểu ý của anh không ?”

Vân Thu lắc đầu.

Ôn Kỳ nói: “Trở về suy nghĩ thêm sẽ rõ, đi thôi.”

Vân Thu ngoan ngoãn ứng thanh, mang theo đầu óc mơ hồ nhưng lại thức thời nhìn về phía Hạ Lăng Hiên, trở về đội ngũ. Hạ Lăng Hiên liền nhìn Ôn Kỳ: “Đi đến tiệm cà phê.”

Ôn Kỳ cũng không phải tham gia huấn luyện, liền gật gật đầu, đang muốn đứng dậy liền thấy anh đưa tay ra, liền cầm lấy tay anh.

Hạ Lăng Hiên đưa người lên trước mắt bao người, nắm tay rời khỏi thao trường, cảm nhận được ánh mắt của đám người kia quăng tới, tâm tình nhất thời tốt lên, thản nhiên nói: “Bọn họ ở tuổi này, muốn nói chuyện yêu đương là bình thường.”

Ôn Kỳ cười nói: “Tôi cũng không nói không tốt, chỉ là con người khi bị xúc động cùng dục vọng chi phối cũng không khác gì động vật cả, lại nói thứ tình cảm vô dụng ấy dễ dàng khiến con người mất đi tỉnh táo cùng khả năng phán đoán, rất không cần thiết, tôi cảm thấy quan điểm của anh hẳn là giống tôi nhỉ, đúng không ?”

Trước kia đúng là Hạ Lăng Hiên nghĩ như vậy, nhưng bây giờ thì không, nhất là không muốn Ôn Kỳ có suy nghĩ như thế.

Anh một bên ngầm suy nghĩ xem sau này phải làm gì để tên hỗn đản nuốt lại câu nói kia, một bên lôi kéo người nào đó vào trong quán cà phê.

Ôn Kỳ ngẩng đầu, phát hiện Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt đều ở bên trong.

Cà phê lúc này vừa sẵn sàng, Hạ Lăng Hiên cùng Ôn Kỳ ngồi xuống, nhân viên phục vụ liền bưng lên. Phó Tiêu nhìn Ôn Kỳ uống cà phê A Hiên chọn theo khẩu vị của mình, sâu sắc cảm thấy thật thần kỳ, không nghĩ tới A Hiên cũng có thể săn sóc như vậy.

Ôn Kỳ liếc mắt nhìn hắn một cái.

Phó Tiêu cười cười, hỏi: “Nghe nói học đệ muốn tham gia một buổi giao lưu nghệ thuật ?”

Ôn Kỳ nói: “Ừm, tổ chức ở trên biển, tôi cảm thấy rất không tệ.”

Hạ Lăng Hiên nói: “Nếu không đừng đi ?”

Ôn Kỳ không hiểu lắm nhìn về phía anh.

Hạ Lăng Hiên nói: “Bên trên vừa mới thông báo, tôi phải đi mấy ngày, không thể đi cùng em.”

Ôn Kỳ không ngoài ý muốn.

Hạ Lăng Hiên mặc dù vẫn đang đi học, nhưng nghe nói đã được quân đội biết đến, thường xuyên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến đám fan não tàn cảm thấy anh ta rất lợi hại, sùng bài anh ta, cung phụng anh còn gớm hơn nam thần.

Hạ Lăng Hiên đứng tại chỗ không biết đến cái nhìn của ai đó, vẫn cứ vô cùng có lý mà phân tích: “Kẻ truy sát em còn chưa tra được, vạn nhất đây là cái bẫy bọn họ muốn dụ em đến, tôi không có cách nào đến che chở cho em.”

Phó Tiêu cùng phê khuyên nhủ: “Đúng vậy đó học đệ, anh nghe nói buổi giao lưu đó có tên là ‘Tự do chi phong’, rõ ràng là dựa vào phong cách của em mà đặt.”

Ôn Kỳ không thể giải thích được mọi thứ là do cậu sắp đặt đó, nói: “Không sao đâu, đây là một buổi giao lưu quốc tế, quy mô rất lớn, có rất nhiều danh nhân nổi tiếng khác tham gia, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”

Tây Hằng Kiệt cũng nhảy vào: “Ngộ nhỡ xảy ra thì sao ?”

Ôn Kỳ khổ não nói: “Không biết, nhưng tôi không thể chỉ vì hắn ta mà không ra khỏi cửa.”

Mấy người trầm mặc.

Ôn Kỳ nhìn Hạ Lăng Hiên, nắm chặt đồng hồ trên tay của anh, bày tỏ rằng mình nhất định phải đi, không thể sợ đối phương mãi được. Hạ Lăng Hiên không có biện pháp ép cậu, cuối cùng quyết định phái hai tên làm bảo tiêu cho cậu, lúc này mới miễn cưỡng yên tâm.

Phó Tiêu nhìn bọn họ, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, để anh đi cùng em.”

Tây Hằng Kiệt nói: “Tính thêm tôi nữa.”

Ôn Kỳ khẽ giật mình, nói:”Không cần, tôi có bảo tiêu.”

Phó Tiêu nói: “Cứ để anh đi theo đi, đừng để xảy ra chuyện gì.”

Ôn Kỳ thấy bọn họ kiên trì, cảm thấy dù mình có phản đối, hai người kia cũng có biện pháp làm thư mời, chỉ có thể đồng ý, cùng bọn họ hàn huyên vài câu, rất nhanh thấy tin nhắn của huấn luyện viên, hỏi thăm cậu chạy đi đâu rồi. Cậu mặt không đổi sắc trả lời rằng bản thân đang ở trong nhà xí, đứng dậy nói lời tạm biệt với bọn Phó Tiêu, trở về thao trường.

Hạ Lăng Hiên đưa mắt nhìn cậu đi xa, nắn vuốt nơi tay cậu chạm vào, cơ hồ cảm thấy một chút dư vị, thế là lại nắn vuốt, cảm thấy rất khó chịu.

Từ lần trước cưỡng hôn, anh không có nửa đêm lại đến tìm Ôn Kỳ nữa, bởi vì liên tục vài ngày sau đó anh đều tỉnh dậy trong khô nóng, cuối cùng chịu không nổi, đành tưởng tượng lấy cảnh Ôn Kỳ nằm trong lồng ngực anh rên rỉ, bộ dáng cầu hoan để mà qwerty, loại tình huống này, nếu như anh đi tìm thật,, rất có thể liền mất khống chế mà nuốt trôi người ta.

Nhưng không đi tìm, chỉ dựa vào khoảng thời gian tiếp xúc ít ỏi ban ngày cơ bản là không đủ, cho nên gần đây anh đều cảm thấy dục cầu bất mãn.

Hai vị bằng hữu ở bên cạnh nhìn anh lạnh như băng từ đầu đến cuối, hoàn toàn nhìn không ra điểm này, hỏi: “Cậu bao giờ xuất phát ?”

Hạ Lăng Hiên lãnh đạm nói cho bọn họ biết là ngày mai.

Bất quá trước khi xuất phát, sáng sớm anh lại đến thao trường tìm Ôn Kỳ nói lời từ biệt, hỏi thăm xem đám oắt con kia còn quấn lấy cậu nữa không.

Ôn Kỳ nói: “Tàm tạm.”

Hạ Lăng Hiên nói: “Giúp cậu một chút.”

Anh dứt lời liền quay đầu lại, đưa lưng về phía đám người, học hỏi người này đứng sát lại, môi anh chỉ dừng cách cậu một chút xíu, nhịn không được nín thở, ba giây sau, anh khắc chế lui về, quay người bỏ đi. (Á há há em nó méo thèm hôn =)))) )

Hỗn đản này không phải từng khen mặt anh sao ? Vậy mà không có tác dụng !

Hạ Lăng Hiên sắc – dụ không thành, sắc mặt âm trầm đến mức có thể đóng băng được cả hồ nước, cũng không quay đầu lại bỏ đi.

Ôn Kỳ vẫn duy trì tư thế bất động vừa rồi.

Mãi đến khi Hạ Lăng Hiên đi xa, cậu mới híp híp mắt lại làm giảm mức độ công kích ánh mắt vừa rồi, không biết đã là lần thứ mấy rồi cậu cảm thấy đáng tiếc, đẹp trai như vậy mà lại không chơi gái, đáng tiêc đáng tiêc. Mặc dù cậu cũng chẳng ra gì, nhưng sẽ không đùa bỡn tình cảm người khác, nhất là loại hình nghiêm túc như Hạ Lăng Hiên, cho nên con đường này không thể đi.

Cậu ở trong lòng “chậc” một tiếng, tiếp tục nhàm chán nhìn đám tiểu tử kia huấn luyện.

Như vậy mà qua hai ngày, cậu thấy ở trên mạng tin tức tuyên truyền đại hội giao lưu nghệ thuật.

Vốn chỉ là một buổi giao lưu để “Câu cá”, lại được Hoàng lão bản giàu nứt đố đổ vách mời đến không ít danh nhân nổi tiếng, cuối cùng liền trờ thành hoạt động mang tính quốc tế, được danh nhân chú trọng. Hiệp hội nghệ thuật thủ đô phi thường quan tâm, tàu thủy còn chưa đến, bên này đã chuẩn bị thu xếp chuẩn bị thu xếp, video tuyên truyền cũng được đăng tải trên mạng.

Ý nghĩa chính của hoạt động lần này là “Tự do”, đến lúc đó tàu thủy sẽ chở mọi người rời khỏi bến cảng, mãi cho đến khi toàn bộ tầm mắt mọi người là biển cả, không còn nhìn thấy lục địa nữa mới thôi, phảng phất như cả bầu trời xanh thẳm này chỉ còn có chiếc thuyền của họ, hiệu quả thị giác tương đối khá.

Ôn Kỳ chậm rãi ung dung thưởng thức xong, phát video, không có thêm bất cứ bình luận gì, càng chưa nói sẽ đi hay không, nhưng cậu tin tưởng người kia sẽ đến tự mình tìm hiểu.

Xong xuôi việc này, cậu liền cầm thư mời chạy đến trường học xin nghỉ phép, nói cho bọn họ cậu có một bức họa còn chưa vẽ xong, cậu muốn chuẩn bị cho buổi giao lưu nghệ thuật, trong lúc chờ đồng ý, cậu liền tìm đến huấn luyện viên chào hỏi.

Huấn luyện viên xuất thân bộ đội, cũng không biết đến Ôn Kỳ, đã sớm cảm thấy một tiểu tử bởi vì tình trạng sức khỏe không tốt mà không huấn luyện đã cảm thấy kì lạ —— dù sao cũng là trường quân đội, khẳng định đã kiểm tra sức khỏe hợp lệ.

Mà giờ phút này nhìn thấy thư mời, huấn luyện viên vẫn cảm thấy bất khả tư nghị: “Giao lưu nghệ thuật ? Mang tính quốc tế ?”

Ôn Kỳ nói: “Đúng vậy huấn luyện viên, mang tính quốc tế, thầy nhìn xem đều là những danh nhân nổi tiếng.”

Huấn luyện viên không quen biết tên tuổi một chuỗi danh nhân, hỏi: “Cậu học cái gì ?”

“Báo cáo huấn luyện viên, theo học ngành chế tạo vũ khí,” Ôn Kỳ nói, “Nhưng bản thân em cũng là một nhà nghệ thuật, sinh hoạt không chỉ là sữa bò cùng bánh mì, còn muốn thơ ca hội họa nữa ạ !”Huấn luyến viên: “……”Nhà nghệ thuật học vũ khí chế tạo.Tam quan của huấn luyện viên được đổi mới một phen, không muốn nhìn thấy ai đó ở trước mắt mình lắc lắc lư lư, vội vàng khoát tay để người ta phắn.

Ôn Kỳ vì vậy vui vẻ lăn đi, cậu vẫn mở bài viết video tuyên truyền, người chú ý đều có thể nhìn thấy.

Giờ phút này Miên Phong đang ở trong lớp.

Cũng là một họa sĩ trẻ tuổi có thành tích không tệ trong cuộc thi “Diệu Lâm Bôi”, hắn tự nhiên cũng biết giao lưu nghệ thuật, biết rõ Ôn Kỳ sẽ tới, vì vậy đã nghĩ biện pháp lấy thư mời, thấy thế liền chia sẻ video, thuận tiện bỏ thêm một icon tươi cười, cũng không nói có đi hay không, dự định đến lúc đó tạo bất ngờ cho người này.

À, nghe nói Hạ Lăng Hiên phải đi làm nhiệm vụ, đáng đời á há há.

Hắn chuẩn bị hai bảo tiêu cùng đi, đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, hắn có thể kịp thời bảo hộ Ôn Kỳ.

Lúc này, người “đáng đời” nào đó cũng đang nhìn trang cá nhân của Ôn Kỳ.

Nhưng không phải nhìn video, mà là mấy cái ảnh chụp tú ân ái.

Nhiệm vụ chỉ là cái cớ, bởi vì anh không thể để Không Ảnh xuất hiện đồng thời với Hạ Lăng Hiên, chỉ có thể vứt bỏ thân phận Hạ Lăng Hiên biến thành Không Ảnh, cùng thuộc hạ tập hợp xuất phát.

Trợ lý cùng chị em nhòm cao tầng ở bên cạnh quan sát anh, nói: “Nghe nói đây là hôn phu của Ôn Kỳ.”

Hạ Lăng Hiên “Ừ” một tiếng, tiếp tục xem.

Mấy người bọn họ thấy anh một chút cũng không biểu thị mình “không vui”, thầm nghĩ quả nhiên đoán không sai, Hạ Lăng Hiên chính là ông chủ Trác Phát Tài đó !

Bọn họ vội vàng ho khan một tiếng: “À cái kia….. Nghe nói bọn họ rất yêu nhau nha a ha ha.”

Hạ Lăng Hiên quét mắt một vòng, thấy bọn họ đồng thời nhìn lên trời, liền lấy dụng cụ mô phỏng mặt nạ tầng sinh vật ra, đối với bọn họ ôn nhu cười một tiếng: “Muốn để tôi khen các ngươi một câu thông minh sao ? Hả ?”

Mấy người: “…….”

Ngọa tào ! Cứu mạng ! Đội cái bản mặt này, độ biến thái lũy thừa lên gấp bội mất !

Nếu như đổi lại mặc bộ quân trang chỉnh tề…. Bọn họ tưởng tượng đến hình ảnh kia, tưởng như gặp quỷ, thầm nghĩ đụ má là một tên quỷ súc nha !!

“Vừa vặn hai ngày nay tâm tình tôi luôn không tốt,”Hạ Lăng Hiên ngoắc ngoắc ngón tay, “Tới đây cùng tôi nói chuyện phiếm.”

Mấy người: “…..”

Mẹ nó bọn họ sao miệng lại tiện như vậy.

Bọn họ biết đến cũng bị giày vò, chậm rì rì cọ sang hướng bên kia, đi tới nửa đường cảm thấy thông tấn khí vang một tiếng, phát hiện bà chủ phát tin tức, lần đầu tiên cảm thấy bà chủ của bọn họ nhìn cũng thuận mắt, liền lấy cớ có công việc, mở thông tấn khí xem xét, sau đó liền cười không nổi.

Hạ Lăng Hiên nói: “Làm sao ?”

Trợ lý nuốt nuốt nước miếng: “Ôn thiếu nói….Muốn sau khi tàu thủy nhập cảng, thừa dịp người Thiên Gia chưa tới, để các anh em ở phía trên giả… giả bom.”

Hạ Lăng Hiên rất bình tĩnh: “Giả chứ sao.”

“…….” Đám người giận nhưng không dám nói, liền chạy đi liên hệ đồng sự.

Người bên kia nổi giận, bọn họ tiếp nhận giao dịch là bảo đảm buổi giao lưu kia tiến hành thuận lợi, bây giờ muốn để bọn họ giả bom, má nó cái trò quỷ gì vậy trời !

Trợ lý đáp: “Ông chủ nói vậy.”

Đầu bên kia im lặng.

Nhoáng cái liền trôi qua mấy ngày, Hoàng lão bản rốt cục cũng đến bến cảng Thiên Gia.

Cánh truyền thông đã sớm chờ lâu, như ong vỡ tổ mà xông lên. Hoàng lão bản vẻ mặt tươi cười, cùng nhân viên công tác hiệp hội nghệ thuật bên chính phủ nắm tay, mang theo các danh nhân nghệ thuật khác tham quan bảo tàng nghệ thuật thủ đô, thuận tiện tham gia một vài buổi tọa đàm.

Hai ngày sau, buổi giao lưu nghệ thuật chính thức bắt đầu.

Bởi vì sức ép quá lớn, giới thượng lưu Thiên Gia đều đến cướp thư mời, người đi không phú thì quý.

Trợ lý cùng nhóm cao tầng cùng Boss nhà mình lên tàu thủy, yên lặng nhìn đám người Âu phục giày da, trang điểm xinh đẹp, thầm nghĩ bà chủ bọn họ thật quá thất đức quá độ, nhiều người thân phận hiển hách như vậy lên tàu, họ còn dám giả bom, phát rồi như thế nào hả !

Nhưng mà chuyện này đã định rồi, nói nhiều cũng vô ích.

Rất nhanh liền hết thời gian lên thuyền, Hoàng lão bản đi đến gần trợ lý gật đầu chào một cái, trên tàu lúc này có vô số ống kính truyền thông chậm rãi rời khỏi bến cảng, chở một đống “bom” và “thịt”, lái về phía biển xanh.

Đầu tiên Hoàng lão bản đọc diễn văn chào mừng, cười ra hiệu mọi người trò chuyện thoải mái, chuyện đầu tiên làm sau đó chính là tìm họa sĩ thiên tài trò chuyện.

Ôn Kỳ đang đối diện với Miên Phong, thấy Hoàng lão bản tới, liền lễ phép bắt tay cùng ông, dư quang quét qua, nhìn thấy Trác Vượng Tài ờ bên người lão già béo.

Hoàng lão bản vừa vặn giới thiệu: “Vị này là bằng hữu của tôi, họ Trác.”

Ôn Kỳ liền bắt tay cùng người nào đó: “Chào Trác tiên sinh.”

Hạ Lăng Hiên cười nói: “Chào Ôn tiên sinh, bức họa của cậu tôi đã xem qua, quả là lợi hại.”

“Cảm tạ.” Ôn Kỳ phát giác tên khốn này dám gãi gãi sờ sờ lòng bàn tay cậu, sắc mặt như thường thu hồi cánh tay, hướng về phía Hoàng lão bản giới thiệu Miên Phong, cũng đánh gia rất cao thiên phú nghệ thuật của hắn, khiến Miên Phong trước sau như một kiêu ngạo mỉm cười.

Hoàng lão bản tranh thủ nắm tau cùng Miên Phong, hàn huyên đôi câu.

Lúc này, Ôn Kỳ thấy Trác Vượng Tài xoay người đi cầm ly rượu đỏ, nhấp một ngụm, ngay sau đó nhét vào tai cậu một thông tấn khí mini, vang lên thanh âm quen thuộc: “Bảo bối, lâu rồi không gặp, nhớ tôi không ?”

Đám thủ hạ: “……” (Đệt ==)

Thông tấn khí mini là nội bộ bọn họ liên lạc, tất cả lính đánh thuê đều dùng chung một kênh liên lạc, giờ khắc này nghe thấy boss nhà mình nói, bên trong một mảnh trầm mặc. Ôn Kỳ cũng lấy một ly rượu đỏ, ấn công tắc, hỏi: “Trước mặt thủ hạ của anh mà có thể tán tỉnh như vậy, hay thật đó ?”

Hạ Lăng Hiên cười nói: “Hết cách rồi, lâu lắm không gặp em, nhịn không được nói.”

Đám thủ hạ: “…….”

Nghe thì là tâm tình đó, nhưng sao từ lời boss lại cảm thấy khí lạnh đang tản ra nhỉ ? Ừm, nhất định là boss nhà mình bị ai đó ngược một trận !

Hạ Lăng Hiên nói: “Mấy ngày nay, tôi ngày nào cũng đặc biệt nghĩ đến em.”

Ôn Kỳ nói: “À, tôi thì không nghĩ đến anh.”

Chúng thủ hạ: “…….”

Thật là lãnh khốc vô tình !

Thủ hạ dần dần cảm thấy lang huyết sôi trào, nhưng lúc này Hoàng lão bản lại tìm tới bà chủ, cuộc trò chuyện này của hai người liền kết thúc.

Ôn Kỳ sớm đã ngờ tới mình bị Hoàng lão bản quấn lấy, sớm tìm Hạ Lăng Hiên muốn một bức ảnh, muốn đem đi bán, thấy Hạ Lăng Hiên không có ý kiến, liền đưa bức tranh cho Hoàng lão bản, kiếm được một khoản tiền.

Mặt khác, mặc dù “Khương tiên sinh” có việc bận không đến, nhưng cậu đã lấy phí hành khí hỏng, cải trang một hồi liền đưa tặng miễn phí cho Hoàng lão bản, kết quả sau này ông ta nhất định sẽ đưa tiền cho cậu, cậu không thể chối từ, chỉ có thể “cố hết sức” mà nhận, sau đó nhờ người bạn họa sĩ của mình đưa đến cho ông. (giống C5 Ôn Kỳ cải tạo cái xe đẹp hỏng lừa Hoàng ngungok nha)

Ôn kỳ nói: “Tôi lên thuyền trước để người ta mang đến, Hoàng lão bản có thể đến nhìn xem, Khương tiên sinh ở phương diện này rất có thiên phú, tác phẩm rất là xúc động, lung linh.”

Hoàng lão bản mặt đầy vui mừng, cùng cậu hàn huyên hai câu liền không chờ nổi liền chạy.

Ôn Kỳ đuổi ông ta đi xong, gặp Phó Tiêu, Tây Hằng Kiệt cùng Miên Phong tới trông coi mình, kiên nhẫn đứng một hồi, rất nhanh thấy có người đến cùng cậu giao lưu hội họa, liền nhân cơ hội đó kéo dài khoảng cách với bọn họ, một bên cùng người ta nói hươu nói vượn, một bên tử tế nghe báo cáo qua thông tấn khí, kết quả chờ hai tiếng đồng hồ vẫn không thấy có động tĩnh gì bất thường cả.

Cậu đơn giản đi lòng vòng, đi toilet một chuyến. ??

Hạ Lăng Hiên một mực quan sát cậu, thấy thế liền tiến tới, tận lực thả chậm bước chân, chờ đi đến cửa phòng liền thấy Ôn Kỳ vừa lúc bước ra, thế là vô cùng tự nhiên mà đi về phía trước, “ngẫu nhiên” đụng phải cậu.

Ôn Kỳ ngẩng đầu lên, cười như không cười liếc anh một cái.

Hạ Lăng Hiên bị nhìn như vậy, lửa nóng trong cơ thể lúc này rất muốn bùng nổ.

Bây giờ anh có thể bộc lộ bản tính của mình, không chút kiêng kị chạm vào cậu, quãng thời gian trước đó không vừa lòng, bây giờ liền trở thành không đợi được nữa.

Anh cố gắng nhịn vài giây, sóng vai cùng Ôn Kỳ trở về, tiếp theo lại thấy một gian phòng trống, nhịn không được chế trụ cổ tay cậu kéo vào trong, đem người ép sát trên tường: “Cho tôi một phút….”

Gân xanh trên trán Ôn Kỳ nhảy một cái: “Tôi nói…..”

Hạ Lăng Hiên khàn giọng đánh gãy cậu: “Tôi không nhịn được.”

Anh vừa dứt lời liền nắm lấy cằm Ôn Kỳ, hôn sâu.

Mấy người Phó Tiêu vừa vặn thấy Ôn Kỳ bị người ta lôi vào trong, tưởng rằng nhóm người kia động thủ, vội vàng chạy tới, một cước đá tung cửa, đợi thấy rõ tình huống bên trong, cùng nhau khiếp sợ.

Ôn Kỳ: “…….”

Hạ Lăng Hiên trong nháy mắt liền nổi giận, quay đầu nói: “Cút !”

Mấy người bọn họ càng thêm khiếp sợ, Phó Tiêu luôn luôn tốt tính cũng cảm thấy phẫn nộ, hắn dám cưỡng hôn vợ tương lai của bạn thân mình, vẫn cây ngay không sợ chết đứng muốn đuổi họ sao ?

Miên Phong tức đến mắt tối sầm lại, dám cưỡng hôn bằng hữu của tao, tao đánh chết ngươi !

Hắn run rẩy chỉ vào người nào đó, phân phó với bảo tiêu: “Đánh….Đánh chết hắn ta cho tôi !”

Ôn Kỳ: “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status