Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc

CHƯƠNG 148: ANH THẬT SỰ LÀ NGƯỜI ĐÓ SAO?



CHƯƠNG 148: ANH THẬT SỰ LÀ NGƯỜI ĐÓ SAO?

Trong quán ăn sáng.

Hình như Dạ Y Viễn thường xuyên đến nơi này, vừa vào cửa bà chủ đã chủ động chào hỏi với anh.

“Quán ăn sáng này rất nổi tiếng ở gần đây, bởi vì thức ăn đều vô cùng tươi mới, hơn nữa còn nhiều sự lựa chọn, đây là menu, em xem xem muốn ăn gì.”

Dạ Y Viễn đưa Thẩm Cửu đến vị trí mà anh thường ngồi, rồi đưa menu cho cô.

Thẩm Cửu không có tâm trạng ăn sáng, nhìn qua menu, rồi gọi một bát canh thanh đạm.

Dạ Y Viễn thấy dáng vẻ như người mất hồn của cô, cũng không nói gì nhiều, sau khi đưa menu cho nhân viên phục vụ, lại gọi thêm cho Thẩm Cửu vài món, sau đó mới nhìn cô.

“Sao vậy? Sắc mặt sao lại kém như vậy, nhìn em giống như không muốn ăn gì thế, có cần anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra không?”

Nghe anh nói vậy, Thẩm Cửu mới tỉnh táo lại, cô ngơ ngác nhìn Dạ Y Viễn ngồi trước mặt mình.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng rất sạch sẽ, cổ áo và cả thân áo đều được là rất phẳng, không có chút nếp nhăn, có thể nhìn ra được anh là một người theo đuổi sự hoàn mỹ.

Ngũ quan của Dạ Y Viễn cũng rất đẹp, chỉ là so với đôi lông mày lạnh lùng và ngũ quan đẹp như được tạc ra của Dạ Âu Thần, ngũ quan của Dạ Y Viễn rất dịu dàng.

Không biết bạn có từng nghe qua câu nói này chưa, quân tử như cơn gió.

Cảm giác mà Dạ Y Viễn mang lại cho cô chính là như vậy, tính cách vừa dịu dàng nhưng cũng không nóng không lạnh.

Anh thật sự có thể là người đêm hôm đó sao?

“Không cần đâu, chỉ là em ngủ không ngon mà thôi.”

Dạ Y Viễn nghe cô nói vậy lại càng lo lắng hơn: “Em dâu, không phải em đang ghét anh cả đó chứ?”

Thẩm Cửu ngơ ra: “Anh cả?”

“Em luôn kháng cự anh.” Dạ Y Viễn khẽ cười, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao vậy? Anh cả nhìn rất đáng sợ sao?”

Lúc này Thẩm Cửu mới ngại ngùng giải thích: “Không có chuyện này đâu, anh cả đừng nghĩ nhiều.”

“Vậy em đừng kháng cự anh cả như vậy nữa, được không?”





Thẩm Cửu: “…”

Cô rũ mắt xuống, trong lòng cảm thấy rất bối rồi.

Sao cô có thể mở lời thăm dò được?

Nghĩ một lúc lâu, Thẩm Cửu mới ngước lên, khẽ hỏi: “Anh cả, những bộ vest của anh… bình thường đều là đặt làm sao?”

Tuy câu hỏi này có chút đột ngột, nhưng Thẩm Cửu vẫn muốn xác nhận lại.

Ban đầu Dạ Y Viễn còn không hiểu tại sao cô lại hỏi điều này, nhưng anh cũng không so đo, chỉ khẽ gật đầu: “Có lúc sẽ đặt làm, không có thời gian thì sẽ đi mua, sao vậy?”

Nghe đến đây, bàn tay đang đặt trên bàn của Thẩm Cửu lại nắm chặt hơn.

Nếu nói như vậy có nghĩa là đã từng đặt làm rồi.

Cô còn phải hỏi tiếp sao? Nếu như tiếp tục hỏi kĩ hơn, nếu như Dạ Y Viễn chính là người đàn ông đó mà cô còn hỏi thêm, có thể anh sẽ biết được!

Thẩm Cửu suy nghĩ, nên hỏi thế nào tiếp để đối phương không phát hiện được.

Nghĩ một lúc lâu, cô mới nói tiếp.

“Không ạ, chỉ là bình thường nhìn thấy một vài bộ vest mà anh cả mặc rất đẹp. Anh cả, trước kia…”

Thẩm Cửu vừa hỏi vừa ngẩng đầu lên nhìn anh, mới nhận ra lúc này Dạ Y Viễn đang nhìn thẳng vào cô, gương mặt còn có nụ cười nhạt, đôi mắt đẹp như ngọc kia đang nhìn chằm chằm cô, như là có thể hiểu rõ suy nghĩ của cô vậy.

Hô hấp của Thẩm Cửu chợt ngừng lại, lời đến bên miệng cũng không thể nói tiếp.

Dạ Y Viễn nhìn cô, đôi mắt sâu không thấy đáy.

“Hình như em có rất nhiều điều muốn hỏi?”

Nhìn dáng vẻ dò đoán của anh, Thẩm Cửu không dám hỏi tiếp, đúng lúc này nhân viên phục vụ mang cháo mà cô gọi lên, Thẩm Cửu mới tránh khỏi ánh mắt của Dạ Y Viễn, sau đó đứng dậy nhận lấy cháo.

Nhưng vì căng thẳng, không cẩn thận đã làm đổ bát cháo, sau đó cô đã bị bỏng.

Dạ Y Viễn ngồi đối diện vẫn luôn treo nụ cười trên môi thấy vậy, lập tức đứng dậy bước đến nắm lấy tay của Thẩm Cửu: “Phiền mang cho tôi nước lạnh.”

Nhân viên phục vụ ngơ ra, nhanh chóng vào trong cầm bát nước lạnh ra.

“Xin lỗi quý khách, tôi không cố ý đâu.”

“Không sao, không trách cô.” Thẩm Cửu lắc đầu, vốn là do cô không cẩn thận.

Dạ Y Viễn nhận lấy bát nước rồi đặt tay cô vào trong bát, làn da của cô vốn trắng nõn, lúc này lại bị bỏng đỏ lên, Dạ Y Viễn nhìn cô nhíu mày: “Cứ như vậy mãi thì không được, cứ ngâm một lúc trước đi, anh đi mua thuốc mỡ, em đợi anh.”

Dứt lời, Dạ Y Viễn không đợi Thẩm Cửu phản ứng lại đã chạy đi mất.

Thẩm Cửu muốn gọi anh lại cũng không kịp, chỉ có thể bất lực đứng nguyên tại chỗ.

Vốn cô còn tưởng rằng rất lâu Dạ Y Viễn mới quay trở lại, nhưng không ngờ chỉ mới bốn, năm phút, Dạ Y Viễn đã cầm thuốc mỡ xuất hiện trước mặt cô.





Anh kéo tay cô lên, sau đó dùng tờ giấy sạch sẽ lau nước đi, rồi bôi thuốc mỡ cho cô.

Thuốc mỡ bôi lên tay có cảm giác mát lạnh.

Thẩm Cửu nghe được hơi thở gấp gáp của Dạ Y Viễn, cô ngẩng đầu lên, thấy trên trán Dạ Y Viễn đã xuất hiện một lớp mồ hôi.

Đây là…

Trong lòng cô chợt có chút phản ứng kì diệu, để mua thuốc mỡ cho cô, mà anh lại chạy nhanh đến như vậy.

“Sao lại đối xử với em tốt như vậy?”

Thẩm Cửu buột miệng nói, vừa nói xong cô đã cảm thấy hối hận, sao cô lại hỏi một câu như vậy chứ, đây không phải cố ý khiến người khác hiểu nhầm hay sao?

Nghĩ vậy, Thẩm Cửu lập tức giải thích: “Xin lỗi anh cả, ban nãy em nói nhầm rồi, ý của em là… anh cả không cần đối xử với em tốt như vậy.”

Nói xong, Thẩm Cửu lập tức rút tay về.

Không ngờ Dạ Y Viễn lại nắm chặt tay cô, không cho cô động đậy.

Anh ngước mắt lên, ánh mắt dịu dàng mà kiên định nhìn cô.

“Vẫn chưa bôi xong, đừng lộn xộn.”

Giọng nói của anh nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta không thể từ chối, nắm chặt tay của cô, chầm chậm bôi thuốc mỡ cho cô.

Không hiểu sao Thẩm Cửu lại cảm thấy ánh mắt bốn phía xung quanh có chút kì lạ, cô kiên trì một lúc lâu, Dạ Y Viễn mới thả tay ra.

“Được rồi, hôm nay tạm thời đừng động vào nước, may mà không phải tay phải, hay là hôm nay em nghỉ đi?”

Thẩm Cửu rút tay về, trên bàn tay vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của Dạ Y Viễn.

“Không cần đâu.”

Dạ Y Viễn cầm áo khoác lên: “Thuốc mỡ chỉ dùng tạm thời thôi, anh đưa em đi bệnh viện xử lí.”

Thẩm Cửu muốn nói là không cần, nhưng Dạ Y Viễn lại không cho cô nói đã đưa cô đi.

Lần đầu tiên, Thẩm Cửu nhận ra người đàn ông này lại có một mặt mạnh mẽ như vậy.

“Cửu Cửu, một người có rất nhiều cách thức để giải quyết mọi chuyện, đối diện với những người và việc khác nhau đương nhiên sẽ khác nhau, có thể bình thường anh ấy trông có vẻ dịu dàng, nhưng thực tế anh ấy lại là một người…”

Lời của Hàn Mai Linh lại vang bên tai cô.

Chẳng lẽ… Dạ Y Viễn thật sự là…

Thẩm Cửu thất thần ngồi trên xe, cô hồn bay phách lạc đến mức Dạ Y Viễn thắt dây an toàn, rồi gọi tên cô mấy lần cô cũng không phản ứng lại.

Trong đầu cô lúc này rất lộn xộn.

Nếu như Dạ Y Viễn thật sự là người kia, vậy sau này cô phải làm sao?

Cô là vợ của Dạ Âu Thần, tuy bây giờ chỉ hữu danh vô thực mà thôi.

Đến bây giờ, Thẩm Cửu vẫn không thể chấp nhận nổi sự thật này.

Lúc nổ máy, Thẩm Cửu đột nhiên nói: “Dừng xe.”

Dạ Y Viễn lập tức đạp chân phanh: “Sao vậy?”

Thẩm Cửu không nói lời nào mở cửa xe ra, xuống xe rồi rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 83 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status