Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc

CHƯƠNG 206: CHÚNG TA VỀ THÔI



CHƯƠNG 206: CHÚNG TA VỀ THÔI

“Chắc chắn Dạ Âu Thần cố ý cử anh đến đây để trả thù tôi.” Thẩm Cửu xoa chỗ bị bầm của mình, đau âm ỉ.

Đã vào trong thang máy mất rồi, cô còn cơ hội chạy sao?

“Mợ hai , lúc đến tầng dưới, nếu cô lại như vậy, khiến các nhân viên khác cười nhạo, lúc đó… tôi không quản được người khác sẽ nói gì đâu.”

Đe dọa cô ư? Thẩm Cửu nhìn anh ta, dường như Lang An cảm nhận được nên vội vàng dời mắt trước khi cô nhìn qua, vờ như không có chuyện gì.

Thang máy từ từ đi xuống, không bao lâu sau đã đến dưới lầu. Lúc cửa thang máy mở ra, Lang An đứng phía sau cô nói: “Đi thôi mợ hai .”

Đành chịu thôi, Thẩm Cửu cũng không muốn bị người khác cười nhạo nên phải đi ra, Lang An đi theo sau cô.

“Chắc anh Dạ sẽ không đi quá xa, chúng ta tìm ở những khu xung quanh là được rồi.”

Nói đến đây, Thẩm Cửu ngập ngừng: “Nếu tìm ở những khu quanh đây thì có thể tìm ra không?”

“Dĩ nhiên là tìm được.” Lang An bày ra dáng vẻ như đã tính trước mọi việc. Thật ra lúc gặp mặt nhau, Lang An có hỏi thăm một chút, sau đó Dạ Âu Thần gợi ý cho anh ta phải đi đâu.

Nếu Dạ Âu Thần không đưa manh mối cho anh ta, bây giờ bảo anh ta tìm ở những khu xung quanh thì anh ta cũng chưa chắc tìm được.

Nhiều tiệm như vậy, có trời mới biết anh sẽ đi tiệm nào.

“Nhưng… lúc nãy Mai Linh hỏi tôi có đi hay không, tôi đã từ chối rồi. Nếu bây giờ lại đi tìm bọn họ, thì có…” Nghĩ đến đây, bước chân của Thẩm Cửu lại do dự.

Lang An không cho cô thời gian để nghĩ ngợi, nói: “Có gì đâu? Cô nói cô bỗng thấy đói thôi. mợ hai, nếu chuyện nhỏ như vậy mà cô cũng không làm được, coi chừng một ngày nào đó cậu Dạ sẽ bị cướp mất đấy.” Cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Thẩm Cửu hơi buồn bực, nếu Lang An không lôi cô xuống đây thì cô sẽ không đi đâu.

Nhưng bây giờ… cũng hợp với ý của cô.

Thôi, đi vậy.

“Mợ hai, thể diện không quan trọng đến như vậy, nếu một ngày nào đó cậu Dạ bị cướp mất, cô bị bạn thân cướp chồng thì chẳng phải còn mất mặt hơn sao?

Nói nghe cũng có lý, cô không có cách nào phản bác lại.

Không đúng, Thẩm Cửu phản ứng: “Anh nói bậy gì vậy? Chúng ta chỉ đi ăn cơm cùng anh ta mà thôi, anh cứ làm như đi bắt gian vậy.”

Lang An vò đầu, xấu hổ cười.

Được rồi, chỉ cần mợ hai bằng lòng đi với anh ta là được.

Thẩm Cửu đi theo Lang An, cũng không biết đã đi bao lâu, nhưng cô cứ cảm thấy Lang An dẫn mình đi lòng vòng, suốt cả quãng đường cũng không nghiêm túc tìm kiếm, chẳng bao lâu đã đi đến cửa của một nhà hàng.

“Mợ hai , chính là nơi này.”

Thẩm Cửu nhìn anh ta, sau đó nhìn theo tầm mắt của anh ta. Cách một tấm kính, cô thấy hai người ngồi bên cửa sổ, Dạ Âu Thần và Hàn Mai Linh không ngồi đối diện nhau mà là ngồi cùng nhau.

Hàn Mai Linh cầm thực đơn nói gì đó với Dạ Âu Thần, không biết vô tình hay cố ý mà cổ áo lại trễ xuống, nhưng lại không lộ quá nhiều mà chỉ hơi lệch. Nói cô tỏ vẻ thì hình như chỉ là vô tình mà thôi. Nhưng nói cô vô tình thì… lại có cảm giác là cố ý.

“Trời ạ, thấy chưa mợ hai ? Là cô tận mắt nhìn thấy đấy nhé, cô xem Hàn Mai Linh cố ý dựa vào cậu Dạ gần như vậy, còn… lộ vai, rõ ràng là có ý đồ xấu, cô còn tin cô ta nữa không?”

Thẩm Cửu im lặng nhìn chằm chằm hai người ở bên trong, không nói câu nào.

Lang An: “… Mợ hai , chúng ta đi vào không?”

“Không!” Thẩm Cửu thấy Lang An muốn đi vào thì vội vã vươn tay níu lại vạt áo của anh ta, ngăn anh ta bước tới.

Cô nhìn hai người ở bên trong, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Dạ Âu Thần bỗng nhận thấy được điều gì đó, khóe mắt nhìn lướt qua bên này. Ngay tức khắc, Thẩm Cửu cũng cảm nhận được, sợ đến nỗi kéo Lang An cùng ngồi xuống, trốn trong một góc, thuận lợi tránh được tầm mắt của Dạ Âu Thần.

“Anh Dạ, anh xem chúng ta nên ăn món này hay món này đây?” Hàn Mai Linh cầm thực đơn, cố ý nghiêng người về phía trước, chậm rãi kề sát vào Dạ Âu Thần. Hôm nay cô dùng loại nước hoa rất thanh nhã, còn cố ý tô son màu hồng san hô và trang điểm nhẹ, khiến cô trông như một cô gái ngây thơ trong sáng.

Hàn Mai Linh rất tự tin về bản thân mình. Nếu Dạ Âu Thần không thích Thẩm Cửu, vậy cô cố gắng một chút, chắc hẳn sẽ giành được tình cảm của Dạ Âu Thần. Với nhan sắc của mình, cô không tin Dạ Âu Thần không động lòng với cô.

Đang nói chuyện, Hàn Mai Linh bỗng thấy Dạ Âu Thần nhìn ra bên ngoài, cô ngừng một chút, sau đó nhìn theo anh: “Anh Dạ, có chuyện gì vậy? Bên ngoài có gì sao?

Nói xong, cô đứng lên.

“Không có gì.” Dạ Âu Thần dời đi tầm mắt, lấy lại vẻ lạnh lùng, môi mỏng mím thành một đường.

Hàn Mai Linh không nản lòng, dịu dàng cười: “Vậy anh Dạ muốn ăn gì?”

“Gì cũng được, cô chọn đi.” Dạ Âu Thần giương mắt, nhìn lướt qua cô với ánh mắt rất sắc bén. Lúc đầu Hàn Mai Linh bị dọa hết cả hồn, nhưng dần dần cô đã nghĩ kỹ lại.

Trước khi giành được trái tim của người đàn ông lạnh lùng như Dạ Âu Thần, anh sẽ như một khối băng khó mà hòa tan, nhưng một khi khối băng này hòa tan thì anh lại nóng bỏng hơn cả đá lửa.

Cô nhất định, nhất định không để vụt mất Dạ Âu Thần.

Nhất định phải giành được anh!

Hàn Mai Linh cười nũng nịu, cố gắng làm cho giọng nói của mình nhỏ nhẹ hơn: “Được, vậy tôi chọn nhé.”

Thế là cô gọi phục vụ đến, sau đó chọn vài món ăn.

Dạ Âu Thần nghe mà nhíu mày. Đợi người phục vụ đi khỏi, anh mới nghiền ngẫm nhìn Hàn Mai Linh.

“Cô biết tôi thích ăn gì ư?”

Nghe anh hỏi, Hàn Mai Linh xấu hổ rũ mắt, dịu dàng nói: “Vô tình biết được, anh Dạ không để ý chứ?”

“Ồ?” Dạ Âu Thần nhướn mày, nụ cười nơi đáy mắt hơi châm chọc: “Vô tình biết được sao?”

“Được rồi.” Hàn Mai Linh hơi đỏ mặt, bày ra vẻ thiếu nữ ngượng ngùng xấu hổ: “Thật ra công ty tôi hợp tác cùng Dạ thị, sau đó thư ký Tô có sắp xếp lại tư liệu của anh Dạ, rồi tôi… lúc tôi nhìn tư liệu thì có liếc mắt qua một chút nên nhớ kỹ.”

Thẩm Cửu tránh ở bên ngoài, thu hết từng lời nói và hành động của hai người vào trong mắt, cô chỉ lẳng lặng ngồi xem.

Lang An nhịn không được nôn khan: “Trời ạ mợ hai, người bạn thân này của cô thật buồn nôn, rốt cuộc cô ta có ý đồ gì? Cô nhìn vẻ mặt của cô ta xem, cô còn nghĩ cô ta không phải loại người đó không?”

Quở trách xong, Lang An mới phát hiện Thẩm Cửu quá mức yên tĩnh.

Vì vậy anh ta nghiêng đầu nhìn Thẩm Cửu, thấy cô nhìn phía trước với ánh mắt điềm tĩnh, lạnh lùng, trên mặt không có biểu cảm gì.

“Mợ hai ?”

“Lang An… chúng ta về thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 83 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status