Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc

Chương 225



CHƯƠNG 225: RỐT CUỘC AI MỚI LÀ KẺ THỨ BA?

 

“Đứng lại.’

Mãy người phụ nữ tức giận đùng đùng xông về phía Thẩm Cửu nhưng đột nhiên bị cô quát lại. Mặc dù trông Thẩm Cửu mảnh mai nhỏ nhắn nhưng câu nói “đứng lại” này của cô lại rất có khí thế, lập tức khiến mấy người kia dừng lại tại chỗ.

“Cô gái thậm chí còn không biết họ tên này nói tôi quyến rũ chồng cô, xin hỏi cô có chứng cứ gì không?”

Mọi người lập tức nhìn Tô Mạn Điệp với vẻ mặt nghi hoặc.

“Xuỳ, loại phụ nữ không đứng đăn như cô vừa nhìn là biết không đàng hoàng, cần gì phải chứng cứ?”

“Vậy như cô nói, chỉ cần là người cô cảm thấy không đứng đắn thì đều sẽ quyến rũ chồng cô à? Cô nghĩ chông cô là ai? Là người mà ai cũng muốn quyến rũ chắc?”

“Cô! Cô ghen ty chồng tôi trúng vé số 15 tỷ, cô ham hư vinh, tham tiên của chồng tôi nên mới cố ý quyến rũ anh ấy!”

“15 tỷ?” Thẩm Cửu nhếch môi cười nhạt: “Xin hỏi chông cô họ gì?”

“Lâm!”

Mấy người xem cảm thấy hơi kỳ lạ.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải nói Thẩm Cửu quyến rũ chồng cô ta sao? Nhưng nhìn Thẩm Cửu không giống như quen cô ta mà, hơn nữa lời người phụ nữ này cũng kỳ lạ quá. Trúng xổ số 15 tỷ là người khác sẽ muốn quyến rũ chồng cô ta à?”

“Nói thật nhé, so với hai anh em Dạ thị, 15 tỷ này… chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi. Ăn sơn hào hải vị rồi, Thẩm Cửu còn đụng tới món nhà nấu không?”

“Ý mọi người là gì? Người ta được Phó Tổng Dạ nâng niu trong lòng bàn tay, hai anh em ruột mà cô ta còn không thấy buồn nôn, quyến rũ thêm người khác thì có gì là không thể? Giả bộ không quen thôi, ai biết sự thật thế nào?”

“Nói đúng lắm! Nếu cô ta không quyến rũ đàn ông thì người ta vác bụng bâu tới đây làm loạn làm gì?”

Mà Tô Mạn Điệp bị hỏi câu này cũng đột nhiên phản ứng lại, Thẩm Cửu đang bẫy cô ta thế mà cô ta còn ngu ngốc đáp lại, vì thế Tô Mạn Điệp tức giận đỏ bừng cả mặt, giậm chân: “Đồ đê tiện! Quyến rũ chồng tôi còn không định thừa nhận, tiếc là hôm nay cô tính sai rồi, các cô các thím đừng sợ cô ta, bắt cô ta lại rồi chúng ta vê tìm Lâm Tuấn!”

“Được!”

Vừa nói mấy người phụ nữ to khoẻ đã đi về phái Thẩm Cửu, Tiểu Nhan tái mặt vì sợ hãi, lớn tiếng hét: “Mấy người đừng lại đây, bảo vệ đâu? Sao lại để cho kẻ khác gây chuyện thế này?”

Thẩm Cửu cau mày: “Tiểu Nhan, cậu tránh ra đi”

Nghe vậy Tiểu Nhan trợn to mắt không thể tin được: “Nhưng khí thế họ hung hãn thế kia, không dễ động vào đâu, nếu bọn họ thật sự làm gì cậu..”

“Yên tâm đi” Thẩm Cửu đưa tay kéo Tiểu Nhan sang một bên, rồi chủ động bước vê phía mấy người phụ nữ kia.





Ban đầu cô đứng sau lưng Tiểu Nhan, mấy người phụ nữ đó cho là cô sợ họ nên càng ngày càng không kiêng nể gì. Bây giờ thấy cô chủ động đi về phía mình thì nhất thời hoảng loạn, sững sờ đứng im tại chỗ nhìn cô, sau đó lại quay đầu nhìn Tô Mạn Điệp. Thẩm Cửu đi từng bước về phía trước, đi qua những người phụ nữ kia, tới trước mặt Tô Mạn Điệp.

“Cô, cô muốn làm gì?”

Thẩm Cửu đi giày cao gót, đứng trước mặt Tô Mạn Điệp thì cao hơn cô ta nửa cái đầu, mà Tô Mạn Điệp vì mang thai nên trở nên mập mạp, hơn nữa dáng người thấp bé, da cũng không trắng bằng Thẩm Cửu. Bây giờ đứng cùng Thẩm Cửu, so ra thì Tô Mạn Điệp chợt trở nên có chút tự ti.

Bản thân cô ta cũng rất ghen ty với người phụ nữ này, có được Lâm Tuấn hai năm mà sau khi ly hôn Lâm Tuấn vẫn nhớ mãi không quên, thậm chí khi người phụ nữ ở cùng người đàn ông khác rồi anh ta vẫn đi quấy rây, khiến bây giờ công ty bị người khác làm cho phá sản!

“Cô Tô, ai là kẻ thứ ba, trong lòng cô biết rõ mới phải, đưa nhiều người tới công ty làm loạn thế này, cô muốn để tất cả mọi người đều biết bộ mặt thật của kẻ thứ ba là cô à?”

“Hừ, cô cho rằng tôi là kẻ thứ ba?” Tô Mạn Điệp khinh thường cười lạnh một tiếng: “Dựa vào đâu mà cô nhận định như vậy? Chỉ vì Lâm Tuấn kết hôn với cô nên cô cho rằng tôi là kẻ thứ ba sao? Vậy tôi nói cho cô biết, khi hai người còn chưa kết hôn chúng tôi đã ở bên nhau rồi, cô mới là người chen chân vào tình cảm của chúng tôi”

“Ồ?” Thẩm Cửu nhướng mày, thản nhiên cười: “Vậy nếu hai người đã ở bên nhau thì sao Lâm Tuấn lại kết hôn với tôi mà không phải cô?”

Nghe vậy, sắc mặt Tô Mạn Điệp thay đổi: “Còn không phải tại cô, nếu cô không ép cưới thì sao Lâm Tuấn lại cưới loại người phụ nữ như cô?”

“Tôi ép cưới? Ha, cô thấy tôi đè đầu anh ta đến ủy ban à? Hay là tôi lấy dao kê vào cổ mình cầu xin anh ta cưới tôi? Hơn nữa nói khó nghe thì ban đầu tôi không biết anh ta với cô có dan díu, cô biết khi câu hôn tôi, anh ta đã nói thế nào không? Anh ta nói cả đời này anh ta chỉ yêu mình tôi, giữ mình trong sạch, không qua lại với người phụ nữ khác. Nếu tôi biết trước là anh ta và cô có quen nhau thì tôi sẽ không gả cho anh ta, cũng không có cô của ngày hôm nay.’

“Cô nói gì?” Sắc mặt Tô Mạn Điệp thay đổi: “Ban đầu Lâm Tuấn không nói với tôi như vậy! Anh ấy nói là cô ép anh ấy cưới!”

“Ép cưới? Tôi thích anh ta điểm nào mà nhất định phải gả cho anh ta?”

“Cô!” Tô Mạn Điệp tức đến sắc thay đổi sắc mặt.

Thẩm Cửu thấy cô ta giận đùng đùng thì mỉm cười, giọng điệu cực kỳ hờ hững: “Sao cô lại không nhìn ra chứ? Với Lâm Tuấn mà nói, có thể hai chúng tôi chẳng là gì cả, cô cảm thấy trong cuộc tình này cô là người bị hại, nhưng tôi cũng vậy? Tôi kết hôn với anh ta hai năm, sau hai năm anh ta đưa đơn ly hôn rồi không còn quan hệ gì với tôi nữa, sự hy sinh trong hai năm đó của tôi đều cho chó ăn cả. Cô nghĩ thanh xuân của người phụ nữ có bao nhiêu? Hai năm đó là đúng khoảng thời gian thanh xuân của tôi, nhưng tôi đã làm gì? Vì kết hôn mà trợ thành bà nội trợ cho gia đình, mỗi ngày tan làm về là giặt giũ, nấu cơm cho anh ta, nhưng anh ta đã trả lại được cho tôi cái gì? Cũng như cô, cô cho rằng cô có thể ở bên anh ta, nhưng anh ta lại quay sang kết hôn với một người phụ nữ khác, có lần một sẽ có lần hai, cô cho rằng bây giờ cô có thai là anh ta sẽ không qua lại với người khác nữa sao?”

Nghe vậy Tô Mạn Điệp mở to mắt, nhìn cô với vẻ không tin được.

“Cô, cô nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ người liên tục gọi cho Lâm Tuấn thời gian này không phải cô?”

Thẩm Cửu nhướng mày: “Mặc dù tôi không có điểm mạnh gì nhưng tôi vẫn có ưu điểm, là cỏ cũ thì có thế nào tôi cũng không ăn. Cô đến đây gây rắc rối cho tôi, tự khiến bản thân tức giận, chi bằng vê nhà an tâm dưỡng thai, không tốt sao?”

Tô Mạn Điệp căn môi dưới: “Ngoài cô ra còn có ai?”

“Ai biết được? Vừa nãy tôi nói rồi, có lân một sẽ có lần hai, nếu tôi đã trở thành vật hy sinh trong cuộc hôn nhân với Lâm Tuấn thì tương lai cô cũng sẽ như vậy thôi.”

“Không! Không thể nào! Chắc chắn là cô!” Tô Mạn Điệp trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chắc chắn là cô đã nói gì với Lâm Tuấn nên anh ấy mới đối xử với tôi như vậy. Thẩm Cửu, đồ phụ nữ không biết xấu hổ, hôm nay tôi phải xé nát bộ mặt thật của cô”

Đột nhiên, Tô Mạn Điệp hoàn toàn quên mất mình đang mang thai mà lao về phía Thẩm Cửu!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 83 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status