Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc

CHƯƠNG 248: TOÀN THÂN ĐỀU KHÔNG ỔN



CHƯƠNG 248: TOÀN THÂN ĐỀU KHÔNG ỔN

Thẩm Cửu gật đầu: “Có vấn đề gì không?”

Khi hỏi câu này, Thẩm Cửu nhìn chằm chằm vào Dạ Âu Thần, muốn nhận ra cảm xúc gì đó

khác lạ từ phía anh.

Mà lần đầu tiên, Dạ Âu Thần không nhìn thẳng vào mắt cô, mà nhìn sang hướng khác, giọng

nói lạnh lùng: “Không có”

“Ờ, vậy hôm nay tôi tiếp tục xin nghỉ, tôi ra ngoài trước đây”

Thẩm Cửu nói xong lập tức cầm túi xách của mình lên đi ra ngoài cửa.

“Đứng lại” Dạ Âu Thần đột nhiên gọi cô lại.

Bước chân Thẩm Cửu dừng lại, Dạ Âu Thần hoàn toàn không chú ý thấy Thẩm Cửu quay lưng

về phía anh, không có chút tươi cười nào, và khi đối mặt với anh hoàn toàn giống như hai người khác

nhau.

“Cô chắc chắn là cô chỉ đi tìm một mình cô ấy? Không gặp ai khác?”

Thẩm Cửu nghe vậy quay đầu lại, cười với Dạ Âu Thần.

“Chẳng lẽ anh cảm thấy tôi sẽ đi tìm người đàn ông khác hẹn hò sau lưng anh sao?”

Dạ Âu Thần không vui nhíu mày, ánh mắt như chim ưng sắc bén nhìn cô chằm chằm.

“Yên tâm đi, tôi không có hứng thú kiểu đó. Huống hồ, cho dù tôi thật sự đi hẹn hò với người

đàn ông khác, cũng sẽ không rêu rao trước mặt anh như vậy đâu”

Thẩm Cửu nói xong những lời này, lập tức ra khỏi phòng.

Dạ Âu Thần nhìn thấy bóng lưng của cô, không biết tại sao anh lại có cảm giác như sắp mất đi

thứ gì đó.

Cảm giác này khiến anh có phần không trở tay kịp.

Thẩm Cửu đi xuống tầng đúng lúc gặp được Dạ Y Viễn đang định ra ngoài.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, trong ánh mắt lạnh lùng của Dạ Y Viễn

hiện lên vẻ kinh diễm, nhưng nhanh chóng biến thành nghi ngờ, bình thường cô rất giản dị sao đột

nhiên lại trang điểm thành ra thế này?

Không đợi anh ta phản ứng lại, bước chân anh ta đã đi về phía cô.

“Cửu Cửu, định ra ngoài sao?”

Anh ta hỏi.

Thẩm Cửu gật đầu: “Vâng, chào anh cả”

Tiếng gọi anh cả này khiến ánh mắt Dạ Y Viễn ảm đạm, một lát sau dường như anh ta nghĩ

thông chuyện gì, giống như bật cười: “Chào, hôm nay trang điểm xinh đẹp như vậy ra ngoài, muốn gặp

ai quan trọng sao?”

“Không có, chỉ là đi dạo phố với bạn thôi”

“Cần tôi tiễn em một đoạn không?” Dạ Y Viễn giơ chìa khóa trong tay lên: “Đúng lúc tôi cũng

định đi ra ngoài.”

Ban đầu Thẩm Cửu định từ chối thẳng luôn, nhưng vừa ngẩng đầu lên, khóe mắt lại liếc thấy

bóng dáng quen thuộc, Thẩm Cửu khựng lại một lát, sau đó nói: “Được”

Dạ Y Viễn không phải không chú ý đến phản ứng của cô, anh ta nhếch môi: “Vậy đi thôi”

“Ừm” Thẩm Cửu đi ra đằng trước, Dạ Y Viễn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt xa xăm nhìn theo

bóng người trên tầng, đúng lúc nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén như chim ưng kia.

Anh ta vẫn luôn rất ôn hòa, lúc này lộ ra một nụ cười đắc ý, sau đó quay người đuổi theo bước

chân Thẩm Cửu đi song song với cô: “Ăn sáng chưa? Lát nữa có muốn tiện đường đi ăn sáng luôn

không?”

Thẩm Cửu chớp mắt, sau đó gật đầu: “Được”

Dạ Y Viễn không biết giữa Thẩm Cửu và Dạ Âu Thần đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại xảy ra thay

đổi lớn như vậy, nhưng điều này cũng chẳng có quá nhiều ý nghĩa với anh ta, chỉ cần Thẩm Cửu bằng

lòng cho anh ta có cơ hội đến gần, anh ta sẽ có thời gian có thể thổ lộ tấm lòng của mình.

Chỉ vậy thôi cũng đủ rồi.

Sau khi lên xe, Thẩm Cửu mới lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Hàn Mai Linh, hẹn cô

†a hôm này đến cửa hàng trà sữa gần trường học gặp mặt.

Nghe thấy cô nói đến cửa hàng trà sữa, Hàn Mai Linh nhắn lại một dấu chấm hỏi.

Sau đó nhanh chóng gửi tin nhắn đến: “Tại sao lại đột nhiên hẹn gặp tại cửa hàng trà sữa?”

Thẩm Cửu mặt mũi tỉnh táo đáp lại một câu: “Tớ muốn đến đó uống trà sữa, cậu bằng lòng đi

với mình không?”

Bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó đáp lại cô một chữ “được”, Thẩm Cửu nói giờ hẹn với cô ấy,

sau đó đặt điện thoại di động sang bên cạnh.

“Hẹn bạn sao?” Thấy cô để điện thoại di động xuống, Dạ Y Viễn vô tình hỏi một câu.

Thẩm Cửu dựa vào ghế xe nhìn kiến trúc cây cối không ngừng lùi lại phía sau bên ngoài cửa

sổ, nhẹ nhàng gật đầu.

Mặc dù lúc này mặt trời đã lên cao, mà thành phố này lại rất đông đúc, cô cũng mặc quần áo

rất dày, nhưng Thẩm Cửu vẫn cảm thấy rét lạnh, lại còn… Rất cô đơn, quạnh quẽ.

Dạ Y Viễn lái xe nhìn cô, phát hiện hôm nay cảm xúc cô khang khác, cảm giác không ổn lắm.

Anh ta nhíu mày, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Thẩm Cửu nghe vậy hơi khựng lại, sau đó lắc đầu: “Không có chuyện gì xảy ra cả”

“Hôm nay toàn thân em đều không ổn”

“Vậy sao?” Thẩm Cửu cười nhạt, nhếch môi: “Chắc có liên quan đến chuyện ăn mặc của em

thôi:

Cô nói rất trôi chảy, dường như từ trước đến giờ đều không để ý đến chuyện này.

Dạ Y Viễn hỏi mà không có được câu trả lời, hơn nữa cô cũng không có ý định nói, Dạ Y Viễn

đành phải từ bỏ: “Muốn ăn sáng gì nào?”

“Anh cả quyết định là được, tôi sao cũng được” Thẩm Cửu mệt mỏi trả lời một câu, sau đó

nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Dạ Y Viễn thấy dường như cô rất mệt mỏi, nên không tiếp tục nói chuyện nữa, tăng nhanh tốc

độ.

Cũng không biết bao lâu, xe mới dừng lại, Thẩm Cửu ngủ thiếp đi, Dạ Y Viễn gọi mấy tiếng mới

tỉnh, sau đó cô mở to đôi mắt nhập nhèm nhìn sang Dạ Y Viễn, anh ta không có cách nào cưng chiều

nhìn cô chằm chằm: “Đến nơi rồi, chuẩn bị xuống xe thôi”

Thẩm Cửu ngơ ngác nhìn anh ta chằm chằm một lúc mới từ từ tỉnh táo lại.

“Được”

Cô cởi dây an toàn, sau đó định dụi mắt, tay lại bị Dạ Y Viễn nắm chặt, cô ngạc nhiên ngẩng

đầu nhìn anh ta.

“Anh cả?”

Dạ Y Viễn cười khẽ, vươn ngón tay gõ lên trán cô: “Nghĩ gì vậy? Em trang điểm còn lấy tay dụi,

trang điểm ở mắt sẽ lem ra”

Giọng nói anh ta dịu dàng đến không chịu nổi, giống như bông cuốn vào đáy lòng Thẩm Cửu.

Thẩm Cửu nghe anh ta nói như vậy mới ý thức được hôm nay mình trang điểm, nếu dùng tay

dụi đúng là sẽ lem ra thật.

Cô nghĩ đến đây, gật đầu: “Tôi biết rồi”

Sau đó rút tay mình lại, chỉ hơi nháy nháy mắt, sau đó cùng xuống xe với Dạ Y Viễn.

Khi ăn sáng, Thẩm Cửu vẫn không yên lòng như trước, vô số thức ăn bày trước mặt cô tỏa ra

đủ thứ mùi vị, nhưng trên mặt cô từ đầu đến cuối đều lộ vẻ thờ ơ, không nhúc nhích chút nào.

Dạ Y Viễn gắp một miếng sủi cảo thả vào bát cô: “Dường như em chẳng hứng thú lắm với thức

ăn:

Anh ta nói chuyện với mình, thần trí Thẩm Cửu mới bị kéo về.

“A cũng tạm, cũng được” Cô cười xấu hổ, sau đó ăn hết miếng sủi cảo kia.

Giống như đang ăn thứ chẳng có mùi vị gì vậy, Dạ Y Viễn nhìn thấy cảnh tượng này, cuối cùng

cũng không kiềm chế được nữa, buông đũa xuống.

“Cửu Cửu, nói cho anh cả biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Cửu ngơ ngác nhìn sang anh ta.

“Giữa em và Dạ Âu Thần, tối hôm qua… Thế nào? Đừng nghĩ đến chuyện giấu tôi, hôm nay em

thay đổi thành một người hoàn toàn khác hẳn”

Thẩm Cửu suy nghĩ một lúc rồi mới cười nhạt: “Anh cả anh nghĩ nhiều quá rồi, vừa nấy tôi chỉ

nghĩ sẽ đi đâu dạo phố với bạn mình thôi, cho nên mới hơi mất tập trung, cũng không có chuyện gì

xảy ra giữa tôi và Dạ Âu Thần đâu”

Nói đến đây cô dừng lại, sau đó nhìn chằm chằm Dạ Y Viễn: “Anh cả, tối hôm qua chính anh đã

nói, chẳng lẽ quên mất rồi sao? Anh sẽ không ép tôi làm bất cứ chuyện gì tôi không muốn, vậy cũng

sẽ không ép tôi phải nói cái gì chứ?”

Dạ Y Viễn nghẹn lời, lát sau đành chịu mở miệng: “Em đang trách tôi xen vào việc của người

khác đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 83 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status