Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc

Chương 282



Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

CHƯƠNG 282: DẠ ÂU THẦN TRỞ VỀ.

Thẩm Cửu ngang bướng ngước mắt lên nhìn Hàn Đông.

Trước khi mọi chuyện vẫn chưa lộ ra, cô không thể nói với người khác.

Dù sao Hàn Đông cũng là anh trai của Mai Linh, ngộ nhỡ không giải quyết tốt chuyện này, Mai Linh có thể sẽ hận cô.

Vốn dĩ là cô tức giận, cô oán giận, lại tổn thương.

Nhưng lúc nhìn thấy Mai Linh cả người toàn là máu nằm trong bồn tắm, yếu ớt nhìn cô, nói với cô cô ấy không muốn sống nữa, Thẩm Cửu cảm thấy trái tim đau đớn, co rút lại, giây phút đó cô cảm thấy bản thân mình giống như ma quỷ vậy.

Là cô đã ép Hàn Mai Linh đi vào con đường chết!

“Không nói cũng không sao.” Hàn Đông đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Cô ở đây nghỉ ngơi trước đi.”

Hàn Đông nói xong lập tức muốn đi ra ngoài, Thẩm Cửu thấy vậy vội vàng đi về phía trước: “Có phải phòng bệnh nặng bây giờ vẫn chưa được đi vào?”

“Đúng vậy, vì vậy cô không cần lo lắng.”

Thẩm Cửu nghĩ một lúc, cảm thấy bây giờ cô đã không thể đi vào, vậy thì cô cũng không thể ngồi ở đây, tránh đến lúc đó Dạ Âu Thần lại phát hiện ra chuyện này.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nói: “Vậy hôm nay tôi về trước, đợi 24 tiếng sau tôi lại đến thăm cô ấy.”

Nghe thấy vậy, đôi môi mỏng của Hàn Đông hơi mấp máy, cuối cùng gật đầu: “Được, tài xế của cô vẫn còn đang đợi ở bên ngoài, cô có thể trực tiếp trở về.”

“Ừ.”

Sau khi tạm biệt với Hàn Đông, Thẩm Cửu tự mình đi ra khỏi phòng, lúc đi ra đến cửa cô quay đầu lại nói cảm ơn với Hàn Đông, dù sao cũng là anh ta đăng ký phòng bệnh, sắp xếp cô ở đây.

Ánh mắt Hàn Đông thờ ơ, nhấc tay lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó trầm giọng nói: “Công ty tôi còn có việc cần phải xử lý, cô đi về trước đi.”

Thẩm Cửu dừng một chút, cô còn cho là Hàn Đông sẽ ở đây đợi Hàn Mai Linh chứ, không ngờ….

Nghĩ lại, phòng bệnh nặng 24h đều có nhân viên trông coi, anh ta ở lại đây không phải là đang lãng phí thời gian sao?

Thẩm Cửu nghĩ, sau đó cùng với chú Kim rời khỏi bệnh viện.

Trên đường trở về biệt thự Hải Giang, sắc mặt Thẩm Cửu vẫn còn kém, cô nhìn phong cảnh bên ngoài không ngừng lùi lại, nghĩ đến cảnh tượng Hàn Mai Linh nằm trong vũng máu, trong lòng vô cùng hoảng loạn.

Trong 24h này, y tá trông coi phòng bệnh nặng sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt đúng không?

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhắm mắt lại, cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Chú Kim lái xe ở phía trước đại khái đã nhìn ra sự khó chịu của cô, lên tiếng an ủi nói: “Mợ chủ, cô Hàn là người cát nhân thiên tướng, sẽ không xảy ra chuyện đâu, mợ yên tâm.”

Nghe thấy vậy, Thẩm Cửu đột nhiên hoàn hồn lại, cô mở mắt nhìn chú Kim đang lái xe ở phía trước, rất lâu mới lên tiếng: “Chú Kim, chuyện hôm nay….”

“Mợ chủ yên tâm, chú Kim đã sống hơn nửa đời người rồi, sẽ không ăn nói linh tinh.”

Lúc này Thẩm Cửu mới yên tâm cười: “Cảm ơn chú, cũng không phải là cháu không muốn nói với anh ấy, cháu chỉ cảm thấy….chuyện này không liên quan đến anh ấy, vì vậy không muốn nói với anh ấy.”

“Chú Kim hiểu tâm tư của mợ chủ.”

Thẩm Cửu nói xong lại nhắm mắt lại, bên ngoài cô nói với chú Kim chuyện này không liên quan đến Dạ Âu Thần, nhưng…thật sự không liên quan sao?

Hàn Mai Linh tự sát, thật sự không phải là vì bọn họ sao?



Sau khi trở lại biệt thự Hải Giang, gió biển thổi, Thẩm Cửu lạnh đến mức run cầm cập, Chu Vân đi lên phía trước: “Mợ chủ, có phải rất lạnh không? Bây giờ trời đã trở lạnh rồi, mau vào trong nhà đi.”

Nói xong, Chu Vân chú ý đến chiếc áo khoác trên người Thẩm Cửu không phải là chiếc áo khoác cô mặc lúc đi ra ngoài, cô ta có chút nghi hoặc, đang định hỏi, thì lại nhìn thấy chú Kim ở phía sau Thẩm Cửu nháy mắt với cô ta.

Chu Vân là người cũ ở đây, thấy vậy lập tức thu lại những lời nói đã lên đến khóe miệng, Thẩm Cửu hồn bay phách lạc đi vào trong nhà, sau khi Chu Vân nhìn bóng lưng của cô biến mất khỏi tầm mắt mới bước lên trước hỏi.

“Chú Kim, hôm nay xảy ra chuyện gì sao? Trạng thái của mợ chủ trông có vẻ không được tốt.”

Nghe thấy vậy, chú Kim thở dài: “Hôm nay quả thật gặp một số chuyện, nhưng không có gì to tát cả, đã xử lý xong rồi.”

“Chú Kim, chuyện gì thế? Chú nói cho cháu biết đi mà.”

Chu Vân không nhịn được thăm dò.

Chú Kim thấy cô ta vô cùng tò mò, cảm thấy cô nhóc này có lẽ sẽ không nói linh tinh, chỉ có thể nói qua về chuyện ngày hôm nay với Chu Vân, đại khái là Thẩm Cửu đi gặp bạn, kết quả người bạn này không biết tại sao, có khả năng là bị thất tình, hoặc chịu đả kích nên đã tự sát, sau đó được bọn họ kịp thời phát hiện ra và đưa đến bệnh viện.

Sau khi Chu Vân nghe hết, biết rõ gật đầu: “Bạn tốt đột nhiên tự sát, có lẽ cô ấy đã rất hoảng sợ, như này đi chú Kim, bên phía mợ chủ cháu sẽ an ủi cô ấy, chuyện này cháu cũng không nói linh tinh, trời cũng không còn sớm nữa, chú mau đi về nghỉ ngơi đi.”

“Được, biết ngay cháu là một người thông minh, nhanh nhạy mà, vậy chú về trước đây.”

Sau khi Thẩm Cửu đi về phòng, ngồi trên sofa, thất thần nhìn về phía trước, ánh mắt lại không có tiêu cự.

Chu Vân bê một bát canh nóng đi vào: “Mợ chủ, uống bát canh nóng có thể ấm hơn một chút.”

Nhìn thấy bát canh nghi ngút khói, trước mắt Thẩm Cửu lại đột nhiên hiện lên dáng vẻ Hàn Mai Linh nằm trong vũng máu, dần dần, hương thơm bốc lên từ bát canh lại biến thành mùi máu tươi, đầm đìa xông tận lên tầm mắt và não của cô.

Đôi môi vốn dĩ đã tái nhợt của Thẩm Cửu lúc này đột nhiên run cầm cập, Chu Vân phát hiện ra cô không thích hợp, nghi hoặc cau mày đang chuẩn bị hỏi, Thẩm Cửu lại đột nhiên hét lên một tiếng, trực tiếp đưa tay lên hất đổ bát cháo.

Choang!

Chiếc bát thủy tinh rơi trên mặt đất, chiếc bát vỡ thành những mảnh thủy tinh nhỏ, Chu Vân bị dọa sợ, trợn tròn mắt: “Mợ chủ, tay của mợ!”

Thẩm Cửu chỉ cảm thấy tay mình bỏng rát, nghe thấy tiếng nói của Chu Vân, cô mới bình tĩnh lại, lúc này mới phát hiện ra lúc nãy không phải là máu mà là một bát canh. Chu Vân ở bên cạnh nghi hoặc nhìn cô.

Lúc này cô mới nhận ra mình đã làm gì, Thẩm Cửu ảo não, cắn môi dưới: “Xin lỗi Chu Vân, tôi…lúc nãy tôi….”

“Mợ chủ không sao chứ.” Nghe thấy cô nói xin lỗi với mình, Chu Vân quả thật vô cùng ngạc nhiên, nửa ngày mới định thần lại, an ủi cô: “Chuyện của mợ chủ tôi đã nghe chú Kim nói rồi, lúc này thất thần là chuyện bình thường, nếu như bây giờ mợ chủ không uống được canh, hay là đi tắm rửa trước, lát nữa tôi sẽ mang canh qua cho mợ chủ.”

“Cô biết chuyện này rồi? Cô….”

“Xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Cửu trợn tròn mắt, đang định dặn Chu Vân không được nói chuyện này ra, bên ngoài lại truyền đến giọng nói trầm thấp của Dạ Âu Thần.

Vẻ mặt cô đột nhiên thay đổi, Dạ Âu Thần trở về rồi?

Đang suy nghĩ, Dạ Âu Thần ngồi trên xe lăn đã xuất hiện trong phòng, Thẩm Cửu ngạc nhiên nhìn Dạ Âu Thần.

“Cậu chủ, cậu trở về rồi.”

Sau khi Dạ Âu Thần đi vào phòng, nhìn thấy sự hỗn loạn trên mặt đất, sững sờ một lúc, sau đó lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Thẩm Cửu.

Trái tim của Thẩm Cửu đập nhanh hơn, theo bản năng nhìn Chu Vân.

“Xảy ra chuyện gì?”

Chu Vân phản ứng rất nhanh, chạy đến trước mặt Thẩm Cửu trả lời: “Xin lỗi cậu chủ, là tôi không cẩn thận bị trượt tay, làm đổ canh lên mợ chủ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 83 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status