Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc

CHƯƠNG 64: KHÔNG PHẢI ANH THÍCH SẠCH SẼ SAO?



Thẩm Cửu cho là mình nghe lầm, lạnh lùng như Dạ Âu Thần, sao có thể nói ra hai chữ hoan nghênh?

Nhưng mà anh thật sự nói rồi, hơn nữa còn nói với Hàn Mai Linh, trong chớp mắt, nội tâm Thẩm Cửu có chút không biết vị, nhưng mà vẫn vui vẻ hoan nghênh Hàn Mai Linh.

"Lang An, đến thư phòng."

Lang An phản ứng lại: “Vậy hai người chơi đi, tôi với cậu Dạ còn có công việc chưa làm xong."

"Ừ." Hàn Mai Linh nở nụ cười ngọt ngào phất tay với Dạ Âu Thần và Lang An, đợi sau khi bọn họ rời đi, Hàn Mai Linh nhìn theo bóng lưng Dạ Âu Thần: "Kỳ thật mình cảm thấy Dạ Âu Thần cũng không lạnh băng đáng sợ như trong tưởng tưởng, cậu cảm thấy thế nào?"

Thẩm Cửu cũng ngẩn người nhìn theo bóng lưng cao lớn kia: “Hình như là vậy."

"Cửu Cửu, cậu thật may mắn!"

"May mắn?"

"Đúng thế, loại đàn ông cặn bã như Lâm Tuấn không cần thì không cần, còn có thể gả cho người đàn ông chất lượng tốt như Dạ Âu Thần, cậu dám nói cậu không may mắn sao?

May mắn sao? Thẩm Cửu giật giật khóe miệng, nụ cười có chút cay đắng

Cô cũng không biết gả cho Dạ Âu Thần, đến cùng là phúc hay là họa.

"Nhưng mà sớm muộn gì hai người cũng phải ly hôn, chất lượng tốt cũng không giá trị gì, ai.”

Lúc đến giờ cơm, mọi người đều ngồi trên bàn cơm ăn cơm, sắc mặt ông cụ Dạ rất thối, nghe có khách sắc mặt mới hòa hoãn một chút.

"Ông cụ Dạ xin chào, cháu là Hàn Mai Linh của tập đoàn Hàn thị."

"Tập đoàn Hàn Thị?" Ông cụ Dạ hơi nheo mắt lại: "Anh của cô là Hàn Đông?"

Hàn Mai Linh có chút bất ngờ: "Ông cụ Dạ biết anh cháu?"

Trong ánh mắt của ông cụ Dạ có thêm phần tán thưởng: "Trước kia từng gặp, là một thanh niên có rất nhiều hứa hẹn."





"Cảm ơn ông cụ Dạ đã khích lệ."

"Âu Thần, có thể học hỏi người ta một chút." Ông cụ Dạ đột nhiên nói với Âu Thần phía sau.

Người trên bàn cơm dừng lại, ánh mắt đều nhìn về Dạ Âu Thần.

Dạ Âu Thần cong môi, cười lạnh một tiếng: "Mạc Thành còn có tập đoàn lớn hơn nhà họ Dạ?"

Lời nói này, làm ông cụ nghẹn không nhẹ!

Ông cụ Dạ hừ lạnh một tiếng: "Sự lớn mạnh của tập đoàn Dạ Thị, con cho rằng là vì ai?"

Khóe mắt Dạ Âu Thần nhảy nhẹ, giọng nói như hầm băng vô hạn: "Năm năm trước con còn chưa quản lý Dạ Thị, Dạ Thị chẳng qua là một trong năm tập đoàn lớn tự xưng mà thôi, sau khi con tiếp nhận bỏ qua khoảng cách cho đến Dạ Thị độc tôn như bây giờ, ông nội xuất phát từ ảo tưởng gì mà cảm thấy Dạ Thị độc tôn không phải công lao của con?"

Lời nói này có chứng có cứ, hơn nữa giọng Dạ Âu Thần trầm thấp, vừa mở miệng đã mang theo sức lực làm người tin phục, hành động cũng làm cho người ta hết đường chối cãi. Thẩm Cửu bên cạnh nghe thế âm thầm kinh sợ, xem ra năng lực của Dạ Âu Thần quả thật không thể xem thường.

Chỉ là... nguyên nhân mà ông cụ Dạ không thích anh là gì đây?

Thẩm Cửu đột nhiên nảy sinh tò mò với chuyện này, hai ông cháu này vì sao tình cảm lại không tốt chút nào?

Hàn Mai Linh bên cạnh mê muội khen ngợi: "Thật lợi hại, ông nội Dạ, cậu Dạ nói rất đúng. Chính thức phải học tập, là anh Hàn Đông của cháu phải hỏi hỏi cậu Dạ mới đúng.”

Nhà họ Hàn mặc dù cũng xưng là một trang ba đại thế gia, nhưng bên trên còn có Dạ Thị đè xuống.

Bởi vì Dạ Thị khinh thường làm bạn với gia tộc khác, xu thế bỏ qua những người ngang hàng, trở thành thủ lĩnh.

"Cháu quá khách sáo rồi, anh của cháu là một nhân tài, có cơ hội có thể hợp tác."

Ông cụ Dạ và Hàn Mai Linh nói chuyện rất vui vẻ, Thẩm Cửu ở bên cạnh âm thầm hâm mộ, Mai Linh thật sự lợi hại, nói chuyện với người nào cũng tự nhiên, không giống cô…

Quả nhiên giữa người với người, có sự khác biệt.

Ví như cô, ông cụ Dạ gặp cô mấy lần, mỗi lần đều trầm mặc với cô, không có sắc mặt tốt.

Mà cô, cũng không biết nói cái gì dỗ cho ông cụ Dạ vui vẻ được.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu rủ mắt xuống lặng lặng bới cơm trong chén mình.

Đột nhiên, một miếng chân gà bỏ vào trong chén của cô, Thẩm Cửu ngẩng đầu lên đối mặt với khuôn mặt cười ôn hòa của Dạ Y Viễn.

"Em dâu, ăn cơm phải ăn thức ăn, ăn mỗi cơm trắng không có dinh dưỡng."

Biến cố này làm cho mọi người trên bàn kinh ngạc, mọi người đều không ngờ Dạ Y Viễn sẽ gắp thức ăn cho cô? Vì vậy Thẩm Cửu hơi lúng túng, cứng nhắc gật gật đầu: "Cảm, cảm ơn anh hai."

Hàn Mai Linh thấy thế, ánh mắt nhìn Thẩm Cửu xoay tròn: "Anh cả Dạ đối với cậu thật tốt!"





Thẩm Cửu có chút căng thẳng cắn môi dưới, quả thật là tốt, nhưng mà loại tốt này...

Dạ Âu Thần ngồi bên trái cách cô không xa cười nhạo một tiếng, giọng vô cùng nhỏ, chỉ là chính cô có thể nghe thấy được, vì vậy Thẩm Cửu nhìn qua anh, phát hiện ánh mắt anh tĩnh mịch, nhìn không ra tâm trạng.

Đáng giận, anh khẳng định lại hiểu lầm.

"Mọi người nhanh ăn cơm đi." Dạ Y Viễn thấy mọi người ngây ra, giải hòa một câu, làm không khí mới hòa hoãn lại.

Không khí bữa cơm này không tốt lắm, đặc biệt là Dạ Âu Thần ngồi bên cạnh Thẩm Cửu, ăn cơm một lúc, cô cảm thấy mình như ở Nam Cực, Dạ Âu Thân bên cạnh vẫn luôn phóng ra hơi lạnh, Thẩm Cửu ngồi bên cạnh anh, đương nhiên bị ảnh hưởng.

"Nào, cậu gầy quá, ăn nhiều chút." Hàn Mai Linh đột nhiên gắp thức ăn vào chén Thẩm Cửu, Thẩm Cửu lấy lại tinh thần cười cười với Hàn Mai Linh: "Cảm ơn."

Thẩm Cửu nghĩ nghĩ, nhìn về phía Dạ Âu Thần, đột nhiên gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào chén Dạ Âu Thần: "Anh cũng ăn nhiều chút."

Động tác dùng cơm của mọi người dừng lại!

Mà nữ hầu bên canh, cũng kinh ngạc rồi!

Tất cả mọi người đều biết!

Dạ Âu Thần thích sạch sẽ!

Không ăn những gì người khác đã động đến!

Mà Thẩm Cứu lại gắp thức ăn vào chén của anh, cô là chán sống đến mức nào mới có thể dùng đôi đũa dính nước miếng gắp thức ăn vào chén Dạ Âu Thần.

Ông cụ Dạ nhìn tình huống này, hơi hơi nhấc mắt lên.

Thẩm Cửu cũng chú ý đến sự biến hóa xung quanh, tròng mắt đảo quanh, là cô làm gì sai rồi sao? Vì sao mọi người đều giống như gặp địch lớn vậy?

Dạ Y Viễn cười cười, kịp thời đứng ra hòa giải cho cô: “Em dâu có thể không biết, Âu Thần cậu ấy..."

Nhưng mà còn chưa kịp nói tiếp, đã bị động tác của Dạ Âu Thần làm sợ nuốt trở vào.

Bởi vì Dạ Âu Thần thế mà mặt không đổi sắp gắp miếng thịt kho tàu vừa rồi Thẩm Cửu gắp vào chén anh đưa vào miệng! ! !

Mặc dù đây chỉ là động tác nhỏ, nhưng làm mọi người ở đây chấn động, kể cả ông cụ Dạ, cả đoàn nữ hầu đều trợn mắt há mồm.

Cậu thế thế mà…ăn rồi?

Thẩm Cửu không biết Dạ Âu Thần có thói quen này, cho nên không cảm thấy có gì kỳ lạ, chỉ là nhìn thấy Dạ Âu Thần đồng ý ăn đồ mình gắp trong lòng rất vui mà thôi, cúi đầu xuống cong khóe môi lên, đáy mắt có sự vui mừng.

Chưa xong, Dạ Âu Thần lên tiếng nói: "Tiếp tục đi."

Nghe thế, Thẩm Cửu ngạc nhiên ngẩng đầu: "Hả?"

Dạ Âu Thần liếc chén của mình, Thẩm Cửu mới phản ứng lại, sau đó lại gắp những món khác cho anh: "Cái này?"

"Ừ." Dạ Âu Thần lên tiếng, tiếp tục ăn.

"..." Cằm của đám nữ hầu gần rớt xuống đất, đây…còn là Dạ Âu Thân trước kia thích sạch sẽ sao?

Sao lại đột nhiên, bệnh thích sạch sẽ của anh giống như đã trị khỏi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 83 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status