Tổng giám đốc đoạt tình: Giành lại vợ yêu

Chương 307: Chân tướng chấn động (4)


Editor: May

Kể từ sau khi Cảnh Hảo Hảo và anh hoàn toàn chia tay, anh liền dưỡng thành thói quen say rượu, nhưng kỳ quái là, gần đây càng uống càng cảm thấy tửu lượng không lớn bằng lúc trước.

Đêm nay, ăn cơm ở trong này, chỉ mới uống nửa cân rượu, liền cảm thấy trong dạ dày khó chịu giống như hỏa thiêu.

Đi vào toilet, khom người liền nôn mửa.

Mở vòi nước ra, lúc rửa mặt, anh liền xuyên qua gương, thấy được thân ảnh Cảnh Hảo Hảo đi qua phía sau mình.

Anh cảm thấy như là một giấc mộng, sửng sốt trong chốc lát, theo bản năng liền xoay người đuổi tới, kết quả người còn chưa ra khỏi toilet, chợt nghe đến bên ngoài có người nói chuyện với Cảnh Hảo Hảo.

Trong toilet cũng không có người khác, hai người cách cửa toilet đặc biệt gần, Thẩm Lương Niên nghe rành mạch đoạn đối thoại của hai người.

Vốn ngay lúc Tôn Nham xem Cảnh Hảo Hảo trở thành công cụ kiếm tiền, bảo cô đi thổi gió bên gối Lương Thần, đáy lòng anh liền tức đến nổ tung, sau lại nghe được ông ta lẩm bầm lầu bầu mắng Cảnh Hảo Hảo, cả người không kiềm được liền nhảy ra, không nói hai lời động thủ.

Tôn Nham ngẩng đầu, nhìn Thẩm Lương Niên, nhíu nhíu mày, vẻ mặt không hờn giận: “Mày là ai, dựa vào cái gì vô duyên vô cớ đánh người?”

“Đánh đúng là mày!” Gần đây Thẩm Lương Niên trôi qua rất không thoải mái, vẫn đều đang tìm một chỗ để phát tiết, hiện tại rốt cục tìm được rồi, cho nên xuống tay không chút lưu tình.

Tuy rằng thoạt nhìn thể trạng Tôn Nham rất lớn, nhưng đều là mập giả tạo, hoàn toàn không có khí lực thực tế gì, bị Thẩm Lương Niên đánh dán vào vách tường, hoàn toàn không đánh lại được.

Trên đường có người phục vụ nhìn thấy nơi này nháo ra chuyện đánh nhau ẩu đả, lập tức kêu bảo an đến đây, bảo an tiến lên, vừa định can ngăn, Thẩm Lương Niên liền trực tiếp níu lấy cổ áo Tôn Nham, kéo ông ta một dduongf từ khách sạn đến bãi đổ xe bên ngoài.

Ra khách sạn, việc này liền không có một chút quan hệ với khách sạn, bảo an cũng không có đi ra theo.

Thẩm Lương Niên đặt Tôn Nham ở trên xe của mình, cũng không nói gì, chỉ vung cánh tay đánh lên mặt Tôn Nham.

Tôn Nham bị đánh đến choáng váng, bộ dáng hung ngoan lúc đầu cũng biến mất vô tung vô ảnh theo, cuối cùng biến thành tiếng cầu xin tha thứ.

Thẩm Lương Niên như là không có nghe thấy, chính là phát tiết lửa giận trong cơ thể mình, phát tiết đến cuối cùng, anh mới đỏ mắt, âm trầm hỏi một câu: “Là mày bỏ thuốc cô ấy, đưa cô ấy đến phòng Lương Thần?”

Tôn Nham nghe thấy Thẩm Lương Niên lại vung cánh tay tới, không hề do dự lắc đầu, nói: “Không phải tôi muốn đưa cô ta đến phòng Lương tổng, là đưa nhầm phòng, chúng ta muốn đưa tới một căn phòng khác, vốn là tôi tìm một người anh em tới ngủ với cô ta, kết quả, ai biết ngày đó mọi người uống rượu, có chút mơ hồ, liền choáng váng hồ đồ đưa cô ta đến phòng cách vách.”

Thẩm Lương Niên vừa nghe là chuẩn bị tìm người khác ngủ với Cảnh Hảo Hảo, lại nổi trận lôi đình, thêm khí lực vào quả đấm, đánh lên mặt Tôn Nham.

Tôn Nham đau đến kêu trời kêu đất, miệng rất nhanh nói: “Xin anh đừng đánh, xin anh đừng đánh, chuyện bỏ thuốc cô ta, ngủ với cô ta này, cũng không phải là tôi an bài, tôi nhiều nhất chỉ là lấy chút chỗ tốt hỗ trợ làm việc mà thôi, muốn chỉnh cô ta là người khác!”

Thẩm Lương Niên dừng quả đấm ở chỗ cách trước mặt Tôn Nham nửa mét, thở hổn hển nặng nề, hỏi: “Ai? Là ai bảo mày đi làm việc này?”

Hiện tại Tôn Nham bị đánh, làm sao còn nhớ rõ lúc Kiều Ôn Noãn cho ông ta tiền, cảnh cáo ông ta nhất định phải giữ bí mật chuyện này, lập tức không chút do dự khai toàn bộ: “Là Kiều Ôn Noãn!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status