Tổng giám đốc đoạt tình: Giành lại vợ yêu

Chương 543: Mùa thu sẽ tốt lắm, nếu em còn ở đây (3)


Editor: May

Cô vốn định ở một nơi không có ai quen biết mình, không có người biết nơi mình đã sống, bắt đầu cuộc sống mới.

Nhưng chỉ tiếc, dị quốc tha hương, đập vào mắt nhìn thấy đều là tóc vàng mắt xanh, ngẫu nhiên gặp được một người da vàng, cô đều đã mạc danh kỳ diệu cảm thấy thực thân cận từ tận đáy lòng.

Cô không biết nói tiếng Anh, đến ngay cả trao đổi cũng là một loại khó khăn, cô ở nơi chưa quen cuộc sống, cố gắng làm việc, mong cố gắng sinh tồn, nhưng cô phát hiện, quốc gia rất nhiều người tranh nhau suy nghĩ muốn di dân, nói với bọn họ, chế độ tốt, phúc lợi tốt, tựa như thiên đường, nhưng đối với cô mà nói, giống như đứng ở nơi đó, kết quả cuối cùng, chính là chỉ còn có đường chết.

Cô ở nước Anh, giãy dụa sinh tồn hơn hai tháng, tiền trên người chỉ ra không vào, càng ngày càng ít, cô vẫn không có một công việc nào giống như tước, nếu tiếp tục như vậy nữa, kết quả cuối cùng, cô chỉ có thể bị trục xuất về nước.

Luân Đôn nước Anh, thời tiết hay thay đổi, mưa khá nhiều, đôi khi, một ngày đều là thời tiết mưa dầm kéo dài, rất ít có thể cho cô nhìn thấy ánh nắng rực rỡ như ở thành phố Giang Sơn vậy.

Kiến trúc phong cách kiểu Âu có dấu vết năm tháng, hai bên ngã tư đường đi người dị quốc, giơ ô vui vẻ nói chuyện với nhau đi qua.

Đây không biết là lần thứ mấy Cảnh Hảo Hảo cảm thấy chính mình không hợp với quốc gia này như vậy.

Làm cho Cảnh Hảo Hảo kiên định về nước, là được hạ quyết tâm khi một du học sinh Trung Quốc đưa thức ăn.

Du học sinh kia, từng là Trạng Nguyên thi tốt nghiệp trung học ở thành phố Bắc Kinh, ở dưới vạn người chú ý, vượt biển xuất ngoại du học, ở trong nước được người thân bạn bè hâm mộ đủ loại.

Cậu ta ở trong quốc gia xa lạ này, có bạn bè, có người yêu, lại luôn cảm thấy thiếu một loại cảm giác thuộc về.

Có thể bởi vì đều là người Trung Quốc, du học sinh kia thường xuyên chiếu cố cuộc sống của Cảnh Hảo Hảo kia, lúc du học sinh kia và Cảnh Hảo Hảo nói chuyện, dùng là tiếng Trung, mỗi khi đến lúc này, anh liền cảm thấy, chính mình có một loại cảm giác lá rụng về cội, cậu ta nói với Cảnh Hảo Hảo, tốt nghiệp đại học, cậu ta nhất định phải về nhà, trở lại cố hương có cha mẹ, có bạn bè, có thơ ấu tốt đẹp. Cậu ta còn nói, loại cảm giác du học bên ngoài này, làm cho cậu ta cảm thấy như là bị lưu đày.

Cảnh Hảo Hảo là từ trên người du học sinh này, tìm được đồng cảm, cô không có làm sai chuyện gì, lại ở dị quốc tha hương này liều chết giãy dụa. Cô mười bốn tuổi đến thành phố Giang Sơn, hết thảy tất cả tốt đẹp đều lưu ở trong thành phố kia, cô nghĩ muốn cắm rễ đến chết ở nơi đó.

Cô đã không phải Cảnh Hảo Hảo lực thích ứng cực kỳ mạnh mẽ ở thời kỳ trưởng thành, ở nơi nào cũng có thể lá rụng mọc rễ, mỗi ngày mỗi đêm cô hoài niệm cây ngô đồng lớn hai bên đường thành phố Giang Sơn, nhớ nhung hương chua cay ngon miệng ở trong phố ăn vặt của thành phố Giang Sơn, nhớ nhung bánh bao một tiệm phía đông thành phố.

Cô không thích cảm giác bị lưu đày như vậy, cô càng thích nâng mắt lên, nhìn thấy đều là người tóc đen mắt đen da vàng.

Cho nên, sau khi Cảnh Hảo Hảo nghe xong lời nói của du học sinh kia, về nhà, lập tức liền đặt một tấm vé máy bay về nước.

Lúc này, tiền trên người của cô, đã xài không còn dư lại bao nhiêu.

Ngày cô đến thành phố Giang Sơn, là một ngày nhiệt độ cao nhất trong năm của thành phố Giang Sơn, trong radio xe taxi, nói ngày hôm nay là cực nóng nhất của thành phố Giang Sơn từ trước tới nay.

Cảnh Hảo Hảo nhìn ánh nắng chói mắt ngoài cửa sổ, có một loại cảm giác hạnh phúc nói không nên lời.

Thành phố Giang Sơn quen thuộc như vậy, từng cọng cây ngọn cỏ trên đường phố làm cho Cảnh Hảo Hảo cảm thấy thân thiết vạn phần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status