Tổng tài cuồng vợ

Chương 166: Vẫn là Mặc Tây Quyết có cách 



Ngôn Tiểu Nặc và tài xế Lý giúp bác chuyển đồ lên xong thì chuẩn bị lên xe.

Tài xế Lý đã có kinh nghiệm lái xe hơn 20 năm, dấu vết trên cửa xe mặc dù không rõ ràng nhưng vừa liếc bác đã nhìn ra khẽ hỏi, “A? Chuyện gì thế này?”

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói: “Chỉ là một chút xíu, không có việc gì.”

Ánh mắt của cô ôn hòa trầm tĩnh nhưng tài xế Lý lại cảm thấy lạnh lẽo khiến bác lập tức nhận ra cô không muốn nói.

Bác đã lái xe ở lâu đài nhiều năm nên biết rõ ít chuyện mới là cách sinh tồn tốt nhất.

Bác khẽ mỉm cười gật đầu: “Cô Ngôn mời lên xe.”

Ngôn Tiểu Nặc thấy bác hiểu ý của mình nên yên lòng, ngồi xe trở về lâu đài.

Về đến nơi cô bảo tài xế Lý thu chuyển đồ đạc của bác đi rồi mang đồ đạc của mình vào căn phòng nhỏ cạnh phòng ngủ chính.

Cô đi siêu thị còn mua một số chất đồ dinh dưỡng cho quản gia Duy Đức rồi tự mình mang đến.

Hôm nay ông đã có thể đứng dậy di chuyển một chút, cô thấy ông đứng ở cửa sổ đang cầm bình nhỏ tưới hoa trà, bên cạnh còn có một đôi nạng.

Tú Cầu nằm sấp phơi nắng, thấy cô tới lập tức vọt lên chạy về phía cô.

Nó thấy trong tay cô còn cầm theo gì đó, Tú Cầu mỗi lần nhìn thấy cô đều vô cùng nhiệt tình, trèo lên người cô gật gù đắc ý, dụi cái mũi ướt vào cô.

Duy Đức bất đắc dĩ hô một tiếng: “Tú Cầu”

Tú Cầu lúc này mới đi xuống, chạy quanh ông hai vòng, thấy cô ngồi xuống lại chạy về phía cô năm trên mặt đất, tựa đầu vào đôi bốt da hươu của cô.

Duy Đức thấy cô lại mang đồ tới thì ngượng ngùng cười nói, “Lân nào ngài đến cũng cầm theo những thứ này, tôi nhận cũng rất ngại ”

Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Ông nói gì thế, cứ thế này mãi cũng không tốt, phải chăm sóc vết thương thật tốt để sớm khỏe lại ” “Cách nói của ngài cũng rất mới mẻ." Duy Đức cười, còn nghĩ cô sẽ nói mấy lời khiêm tốn.

Ngôn Tiểu Nặc hé miệng cười một tiếng, “Ông cũng không cần dùng ngài' đâu, cứ gọi 'Uyển Cừ là được rồi”

Duy Đức gật gật đầu, nhưng cũng không gọi thật cười nói, “Được, tôi biết rồi.”

Ngôn Tiểu Nặc hỏi về kế hoạch năm mới của Duy Đức, "Xem ra ông không thể về London cùng Mặc Tây Quyết rồi” Duy Đức ánh mắt lóe lên tiếc nuối, “Đúng thế, tôi thể này đi cũng chỉ thêm phiên ” Ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc tối sầm lại, Duy Đức cười cười: “Cô cũng đừng về London nữa.”

“Tôi ngày 29 sẽ về Liên Sen.” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói.

Duy Đức vô cùng kinh ngạc, ông còn tưởng rằng cậu chủ sẽ liều lĩnh mang cô về London ăn Tết, thế chắc sẽ lớn chuyện.

Mặc Tây Quyết không làm như vậy, Duy Đức cũng yên tâm.

Ngôn Tiểu Nặc thấy Duy Đức kia thở dài một hơi cười khổ, có vẻ như London thật sự quá nguy hiểm. May mà Mặc Tây Quyết còn không giở thói bướng bỉnh.

Cô lại cùng ông nói thêm mấy câu, hôm nay cô cũng không có việc gì thấy sắp đến trưa, muốn tự mình chuẩn bị bữa trưa cho Mặc Tây Quyết.

Duy Đức thấy cô nhớ đến Mặc Tây Quyết vui vẻ không thôi muốn tiên cô ra tận ngoài.

Ngôn Tiếu Nặc nhanh chóng ngăn ông, “Đừng tiễn nữa chân ông không tiện, nghỉ ngơi cho tốt.”

Cô nói xong liền đứng dậy, Tú Cầu chạy đến bên cạnh cô như chú thỏ trảng.

Duy Đức không nhịn được khẽ cười. Trước khi vào bếp, cô lên mạng tìm thực đơn, Mặc Tây Quyết gần đây luôn luôn bề bộn nhiều việc, cô muốn giúp anh bồi bổ thân thể.

Sau khi biết anh ăn cơm chỉ được coi là như một nhiệm vụ khiến cô rất đau lòng.

Lúc này cô đang nấu bí đỏ, cô chọn một quả bí nhỏ cắt thành hình rất đẹp, cho vào nồi để hấp lên mùi rồi thả nấm và bào ngư đã làm xong vào trong.

Lúc Mặc Tây Quyết trở về thấy một bàn thức ăn tinh xảo, trông hấp dẫn hơn rất nhiều so với đồ ăn bình thường cô nấu.

“Hôm nay đầu bếp nào nấu nhỉ?” Mặc Tây Quyết ung dung ngồi xuống bàn ăn, đôi mắt đen của cô loé lên ý cười, “Cậu đây phải thưởng thật lớn mới được.”

Người làm nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của cô cười trộm.

Khoé mắt Mặc Tây Quyết liếc nhìn mấy người làm lập tức thu lại ý cười, Ngôn Tiểu Nặc ra hiệu cho họ ra ngoài.

Người làm nối đuôi nhau lui ra.

Mặc Tây Quyết lôi kéo cô ngồi xuống bên cạnh nhẹ nhàng hôn lên má cô giọng trầm thấp nói, “Mau phục vụ cậu đây dùng bữa”

Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười ngọt ngào, múc cho anh một súp táo đỏ gà đen.

Mặc Tây Quyết nhấp một ngụm, ngửi thấy mùi thơm nồng đậm anh liền biết để chuẩn bị bữa ăn này cô đã tốn không ít công sức.

Tâm trạng anh rất tốt nên ăn vô cùng vui vẻ.

Sáng ngày 29 cô dậy rất sớm, rửa mặt sạch sẽ thay một bộ quần áo mới tinh chuẩn bị xuống lầu ăn sáng.

Mặc Tây Quyết nhìn vẻ ngoài rạng rỡ của cô, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, dứt khoát trùm chăn không nhìn cô.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh như thế này, đi đến kéo chăn trên đầu anh xuống.

Mặc Tây Quyết không chịu, Ngôn Tiểu Nặc hơi dùng sức, chiếc chăn nhung mới kéo được xuống lộ ra đôi mắt không vui của anh.

Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được phì cười, nhưng lại bị anh ôm lấy kéo xuống giường.

Người làm ở tầng dưới hâm nóng bữa sáng mấy lần nhưng hai người vẫn chưa xuống.

Đầu bếp đành phải làm một bữa sáng khác, vừa làm xong hai người mời đều mặc áo ngủ từ trên lầu đi xuống.

Sau khi nhanh chóng ăn sáng, thay quần áo xong cô vội lên xe trở về Liên Sen.

Mặc Tây Quyết chuẩn bị ghế sau hết sức rộng rãi, trên ghế còn chuẩn bị thêm một cái chăn nhỏ.

Từ đây đến Liên Sen lái xe mất khoảng ba giờ, cô không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, kéo tấm chăn nhỏ lên người ngủ thiếp đi.

Hệ thống giảm xóc trên xe là hạng nhất. Trên đường đi cô không hề tỉnh lại, đến khi tài xế Lý nói đã đến nói mới đánh thức cô.

Ngôn Tiểu Nặc vừa thức dậy dụi mắt, sửa sang lại đầu tóc và quần áo rồi xuống xe.

Bà ngoại và dì Lữ đã đợi ở ngoài rất lâu, thấy cô xuống hai mắt liên sáng lên.

“Vê là được rồi, còn mua đồ làm gì?” Bà ngoại nhìn cô không ngừng chuyển đồ trong cốp xe ra, tài xế Lý đứng bên cạnh còn đang giúp khuân đồ.

Hàng xóm đi qua rất vui mừng khi thấy Ngôn Tiểu Nặc về, “Bà Lâm có phúc thật đấy” “Đúng thật, cháu gái hiếu thuận thật đấy.”

Ngôn Tiểu Nặc hơi ngượng ngùng khi mọi người khen lôi kéo tay áo bà ngoại, làm nũng: “Bà ngoại, cháu rất nhớ bà”

Bà ngoại hiển nhiên hết sức cao hứng, ôm cô vào lòng cười nói, “Bà ngoại cũng rất nhớ con”

Thấy tài xế Lý chuyển đồ xong Ngôn Tiểu Nặc cười nói, “Bác Lý ở lại ăn bữa cơm rồi đi?”

“Không không, tôi còn phải về chỗ tổng giám đốc” Tài xế Lý vội vàng từ chối, như sợ Ngôn Tiểu Nặc sẽ giữ mình lại vội vàng lái xe đi.

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu cười.

Bà ngoại nhìn thấy dáng vẻ cô đứng ở cổng cười trêu cô, "Mặc dù nghỉ Tết cũng dài, nhưng mùng 2 đám cưới của Linh Tử xong còn cũng trở về đi "

Ngôn Tiểu Nặc lập tức đỏ mặt, khoác lên tay bà ngoại nói, “Bà ngoại, nếu mà thế thì con phải ở lại thêm với bà thêm mấy ngày”

Bà ngoại mới không tin lời cô, “Được rồi được rồi, bà mới không tin mấy lời của con đâu.”

Bà ngoại không ngừng trêu chọc cô làm khuôn mặt nhỏ của cô sắp nhỏ ra máu.

Bà ngoại biết cô da mặt mỏng, không nỡ đả kích cô nên không nói đến chuyện này nữa, “Nghe nói hôm nay con sẽ về, sáng sớm bà với dì Lữ đã ra vườn thái rau quả tươi, đợi lát nữa làm cho con ăn.”

Ngôn Tiểu Nặc biết vườn mà bà nói là dự án Liên Sen Mặc Tây Quyết mở rộng trước đó, bên trong không chỉ trông hoa quả, mà dân làng còn trồng rau xanh, khí hậu và đất ở Liên Sen rất màu mỡ, rau củ quả ở đây đều được trông tự nhiên không thuốc thuốc trừ sâu, được người trong thành phố rất yêu thích.

Mỗi ngày cô đều cùng Mặc Tây Quyết ăn sơn hào hải vị, trông bụ bẫm hơn không ít, cao hứng nói: “Bà ơi thật ạ, bà nhìn xem con có mập hơn trước không?”

Bà ngoại cười ha ha: “Nha đầu ngốc, con mập đâu mà mập? Bà thấy con đẹp hơn trước, quả nhiên vẫn là Mặc Tây Quyết có cách, chăm sóc con rất tốt”

Ngôn Tiểu Nặc xấu hổ giậm chân nói, “Bà ngoại, con không nói với bà nữa, con đi giúp dì Lữ nấu cơm” Bà ngoại nhìn bóng lưng của cô cười trìu mến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 19 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status