Tổng tài cuồng vợ

Chương 214: Về nhà 



Ngôn Tiểu Nặc ngồi trên sàn nhà lạnh giá, chiếc giường bên cạnh, là thi thể đậy khăn trắng của bà ngoại.

Bác sĩ rất khó xử, bọn họ muốn để bệnh nhân được chôn cất yên ổn, nhưng bọn họ cứ đến gần thi thể thì Ngôn Tiểu Nặc lại như con thú dữ phát điên vậy, bọn họ cũng không dám làm gì, cứ như thế giằng co không buông.

Mặc Tây Quyết xua xua tay, ra hiệu cho các bác sĩ lui ra.

Các bác sĩ như được đặc xá lui ra khỏi phòng.

Mặc Tây Quyết đi tới phía trước, muốn ôm cô, nhưng vừa giơ tay ta thì lại bị Ngôn Tiểu Nặc đẩy ra, nhận lại chỉ có giọng nói lạnh lùng của cô: “Anh đi đi!”

Mặc Tây Quyết mím chặt môi, nhưng lại không thu tay vê.

Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng nhìn anh, từng câu từng chữ nói: “Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh đi đi!”

Hai mắt cô đỏ ửng, lộ ra sự căm hận, tư thế quyết liệt từ chối.

Mặc Tây Quyết quay người, lúc đi tới cửa, anh điềm đạm nói: “Anh ở bên ngoài, có chuyện gì thì gọi anh”.

Trả lời anh chỉ có một khoảng trâm mặc.

Trong căn phòng cuối cùng chỉ còn lại Ngôn Tiểu Nặc, đầu cô dựa vào chân giường lạnh giá, chân cô đã lạnh đến tê dại không còn cảm giác nữa.

Từ trước đến này người duy nhất có thể khiến cô gắng gượng bản thân mà đi tiếp đã không còn nữa, trong lòng dường như rỗng đi một khoảng lớn, cô không muốn nói một lời nào, động đậy cũng không muốn động đậy dù chỉ một chút, não bộ như đã mất đi khả năng suy nghĩ, muốn cứ như thế này cho đến khi trời đất sụp đổ.

Nước mắt đã chảy cạn rồi, những vệt nước mắt trên má đã khô, khiến mặt co lại có chút đau đớn, cô hơi giật giật khóe môi, lại truyền đến một cảm giác đau đớn như bị kéo rách.

Bên ngoài, Mặc Tây Quyết dựa lưng vào mảng tường lạnh giá, đầu chống lên tường, mắt nhắm lại.

Không biết từ ngày hôm nay trở đi, giữa anh và cô còn có khả năng hay không...

Nhưng anh không yên tâm cô, lưu luyến cô, càng không cam tâm.

Cô Toàn Cơ vội vàng chạy đến, thấy Mặc Tây Quyết đứng ở ngoài trong lòng cô có chút lo lắng.

“Anh Hai, sao lại như vậy?” cô Toàn Cơ vội vàng hỏi: “Em nghe A Thâm nói...”

Mặc Tây Quyết chặn đứt lời của cô, giọng nói không nghe ra bất cứ cảm xúc nào: “Cô ấy ở bên trong”. Chỉ năm từ này, đã có thể giải thích tất cả.

Cô Toàn Cơ không hỏi tiếp nữa, chỉ cảm thấy hiện tại nói gì cũng đền là uống công, nói gì cũng là tổn thương.

Sau một hồi trâm mặc, cô Toàn Cơ liên hỏi: “Vậy anh định làm thế nào?”

Mặc Tây Quyết nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, hàng mi dài cụp xuống, che lấp đi ánh mắt của anh, nhưng giọng nói lại mang theo sự bá đạo kiên định: “Anh sẽ không buông bỏ cô ấy, dù cho cô ấy hận anh, thì cũng sẽ không!”

Toàn thân cô Toàn Cơ chấn động, ánh mắt nhìn Mặc Tây Quyết chứa đựng sự kính phục, lại mang theo do dự, “Nhưng trạng thái hiện tại của cô ấy...

Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng lắc đầu, rồi nói: “Em đi giúp Duy Đức tìm người đi”.

Cô Toàn Cơ gật gật đầu, “Em đi đây”. Nói xong liền quay người rời đi.

Chớp mắt thì đã đến giờ cơm tối, Mặc Tây Quyết đích thân bê khay đồ ăn mở cửa vào phòng. Không biết từ lúc nào mà Ngôn Tiểu Nặc đã dựa đầu vào cạnh giường ngủ thiếp đi, Mặc Tây Quyết bị dọa cho giật mình, vội vàng đặt khay đồ ăn xuống, bế Ngôn Tiểu Nặc lên.

Người cô lạnh giá, trong lòng Mặc Tây Quyết trầm xuống.

Ngôn Tiểu Nặc chốc lát thì tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang nằm trong lòng Mặc Tây Quyết thì lập tức vùng vẫy loạn xạ để đứng dậy, hét lên: “Bỏ tôi ra!”

Sức lực của cô lớn đến kỳ lạ, Mặc Tây Quyết không dám giằng co với cô, có có thể thả cô xuống.

Ngôn Tiểu Nặc lùi về sau một bước, kéo rộng khoảng cách giữa cô và Mặc Tây Quyết.

Trong lòng Mặc Tây Quyết nhói đau, lại không nói gì, bê bát canh lên, nói: Uống một chút đi, cả một ngày hôm nay em chưa ăn gì, uống một chút canh cho ấm bụng”.

Ngôn Tiểu Nặc mím chặt môi, một câu cũng không nói, giơ tay hất đổ bát canh anh đưa tới.

Bát canh tươi ngon đổ hết xuống đất, còn nóng đến bốc khỏi, mảnh sành vỡ ra rơi xuống xung quanh chân hai người, lóe lên ánh sáng lạnh giá.

Lúc này đây mà anh còn có thâm tình hỏi cô có uống canh không.

Ngôn Tiểu Nặc cười lạnh nói: “Mặc Tây Quyết, việc của tôi không cần anh quan tâm!”

Mặc Tây Quyết lại chậm rãi bê lên một bát canh khác, giọng nói nhàn nhạt: “Em muốn như thế nào?”

“Không cân anh quản”. Ngôn Tiểu Nặc trực tiếp vượt qua anh, đi gọi bác sĩ.

Các bác sĩ đến giúp Ngôn Tiếu Nặc lên hệ với nhà tang lễ, Ngôn Tiếu Nặc muốn về quê Liên Sơn tổ chức tang lễ cho bà ngoại.

Cả quá trình cô đều lạnh lùng nói chuyện với các bác sĩ, đến nhìn cũng không nhìn Mặc Tây Quyết lấy một cái.

Mặc Tây Quyết mấy lần muốn nói chuyện với cô, nhưng cô hoặc là đang nói chuyện với các bác sĩ, hoặc là trực tiếp làm như không nghe thấy quay đầu đi chỗ khác.

Các bác sĩ thấy tình hình như thế thì cũng không dám nói nhiều nhìn nhiều, chỉ làm theo lời dặn dò của Ngôn Tiểu Nặc cố gắng hết sức mà làm.

Mặc Tây Quyết thấy xung quanh không còn ai, thì liền nói với cô một câu: “Em có muốn tìm cả nhà Ngôn Ngọc Thanh không?”

Ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc lóe lên một tia căm hận đáng sợ, khiến cho gương mặt vốn dịu dàng của cô trở nên góc cạnh sắc nét hơn, song giọng nói lại lạnh giá mà lãnh đạm: “Đương nhiên phải tìm”.

Mặc Tây Quyết nhìn cô hỏi: “Em định tìm thế nào?”

Ngôn Tiểu Nặc lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ tố cáo bọn họ ra tòa, có Phó Cảnh Dao làm nhân chứng cho tôi, tôi còn giữ những đoạn ghi âm cuộc gọi giữa Ngôn Uyển Cừ và tôi, đều là bằng chứng xác thực, bọn chúng không chạy được".

“Em rất thông minh”. Mặc Tây Quyết nhìn cô, thần sắc có chút phức tạp, “Cần anh giúp...

Ngôn Tiểu Nặc rất không nể tình chặn đứt lời nói của anh, “Mặc Tây Quyết, tôi nói rồi, giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ gì, việc của tôi không cân anh quản!”

Nói xong, cô không thèm quay đầu trực tiếp rời đi, bóng hình mảnh khảnh đây vẻ kiên cường.

Mặc Tây Quyết không yên tâm Ngôn Tiểu Nặc, nhưng lại không muốn khiến cô tức giận, cứ thế tự mình lái xe từ từ theo sau cô.

Bầu trời đã tối mịt, nhà tang lễ thông báo với Ngôn Tiểu Nặc buổi sáng ngày mai sẽ chính thức cử hành lễ nhập quan.

Ngôn Tiểu Nặc đôi với mấy tập tục này cũng không hiểu, bên cạnh cô cũng không có trưởng hối nào có thể chỉ dẫn cô.

Có điều cô biết đầu tiên phải đưa bà ngoại về Liên Sơn, bà ngoại đột nhiên qua đời, ở Liên Sơn còn có rất nhiều hàng xóm thân thiết.

Mặc Tây Quyết theo Ngôn Tiểu Nặc cả chặng đường đưa bà ngoại vê Liên Sơn.

Dì Lữ từ xa nhìn thấy xe tang lễ tiến về phía ấy thì sợ hãi vô cùng, đến lúc nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc thì trong lòng trâm xuống, nghẹn ngào kêu lên: “Tiểu Nặc...”

Ngôn Tiểu Nặc thấy dì Lữ, nước mắt bất chợt trào ra, nói với thi thể của bà ngoại: “Bà ngoại, chúng ta về nhà rồi”.

Dì Lữ ngẩn người nhìn tấm vải trắng phủ lên bên trên, bên cạnh đã có một đám hàng xóm trong thôn vây quanh, mọi người hết người này đến người khác lần lượt hỏi Ngôn Tiểu Nặc đã xảy ra chuyện gì.

Người của nhà tang lễ đã bắt đầu giúp bày bố linh đường, đêm thi thế của bà ngoại đặt phía sau di ảnh.

Linh tử ôm lấy Ngôn Tiểu Nặc đã mặc lên bộ đồ tang, khóc không thành tiếng.

Bố mẹ Linh Tử, em trai, còn có chồng của cô ấy là anh Lực cùng đều đến giúp Ngôn Tiểu Nặc việc tang lễ.

Ngôn Tiểu Nặc quỳ trước thi thể của bà ngoại, muốn túc trực bên linh cữu của bà.

Nhưng theo như tập tục, Ngôn Tiếu Nặc là cháu ngoại nuôi của Lâm Nam Âm, nên dù là cháu ngoại ruột thì cũng chỉ có thể vái thêm mấy vái, không có bất cứ tư cách gì để túc trực bên linh cữu.

Có tư cách thì chỉ có một nhà Ngôn Ngọc Thanh, nhưng đến hiện tại bọn họ cũng không xuất hiện.

Người trong thôn không biết chân tướng, còn có người gợi ý nói đi mời nhà Ngôn Ngọc Thanh đến tham gia tang lễ của Lâm Nam Âm.

Linh Tử nói với Ngôn Tiểu Nặc chuyện này, Ngôn Tiểu Nặc nghe xong thì bám lấy Linh Tử để đứng lên, rồi nói với cô ấy: “Linh Tử, để tớ ra xem”.

Mấy người trưởng bối trong thôn thấy Ngôn Tiểu Nặc đi ra thì nói với cô ấy: “Tiếu Nặc à, chúng tôi biết là cô rất hiếu thuận, nhưng tập tục thì không thể sửa được, theo như quy tắc, thì nên mời cả nhà cậu cô về Liên Sơn, mang là đưa tang, lúc hạ táng phải có con trai ruột thì mới được”.

Ngôn Tiểu Nặc lau nước mắt trên mặt, bình tĩnh nói: “Những điều mọi người nói tôi đều biết, chỉ là hiện tại Ngôn Ngọc Thanh không có tư cách đứng ở đây, tôi nghĩ bà ngoại ở trên trời linh thiêng cũng không muốn gặp bọn họ”.

Cô nói những lời này khiến cho mấy vị trưởng bối nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ngôn Tiểu Nặc nói: “Tôi biết trong lòng các vị có sự thắc mắc rất lớn, nhưng ở trước mặt bà ngoại tôi tôi không dám nói bừa. Sau khi thu xếp xong tang lễ, tôi sẽ nói cho các vị ngọn nguồn sự việc”.

Mấy vị trưởng bối nghe Ngôn Tiểu Nặc nói vậy, trong lòng không có một chút chủ ý nào, đều lắc đầu nói: “Tiểu Nặc, việc không làm theo quy tắc như thế này, chúng tôi thực sự không có kinh nghiệm gì, ôi...”

Ngôn Tiểu Nặc sững lại, nghĩ ngợi một chút, rồi cô cười nhạt nói: “Làm phiên mấy vị rồi, nếu mọi người đã mệt rồi thì về nghỉ ngơi đi”.

Nói xong cô quay người đi, ý tứ đã quá rõ ràng rồi.

Mấy vị trưởng bối ở trong làng cũng được coi là có máu mặt, chưa từng bị một đứa hậu bối đối xử như thế nào giờ, bỗng chốc thấy không biết như thế nào, mấy gương mặt già nua lúc xanh lúc tím.

Ngôn Tiểu Nặc không muốn cãi nhau với người ta trong tang lễ của bà ngoại, vì thế để cho dì Lữ khách sáo tiễn mấy người đó về, tạ cho cái lễ.

Cô ngẩng đầu nhìn trời đêm quê hương, đêm khuya thanh lãng, bầu trời sao dày đặc, cô quay đầu sang, trong ánh nến là gương mặt hiền từ của bà ngoại.

Nước mắt cứ thế không hề báo trước mà thuận theo gò má Ngôn Tiểu Nặc chảy xuống.

Linh Tử nhìn đến đau lòng, đi tới quàng lên vai Ngôn Tiểu Nặc, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Nặc, chúng ta đi vào đi”.

Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, ừ một tiếng rồi đi vào trong.

Ở cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc, “Ngôn Tiểu Nặc cô đứng lại, cô dám bước vào trong một bước thử xem!”

Những người hàng xóm có mặt ở đó đều có chút kinh ngạc, Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy giọng nói ấy, thì chỉ cảm thấy lửa hận trong người bắt đầu bùng lên, cô quay đầu, cố gắng đè nén sự căm hận trong lòng, lạnh lùng nói: “Ngôn Ngọc Thanh, ông đến đây làm gì?”

“Mẹ tôi chết không rõ ràng, tôi đương nhiên phải đến xem bà ấy!" Ngôn Ngọc Thanh hất hàm, ánh mắt u ám dán lên người cô, “Cô chẳng qua chỉ là một đứa nghiệp chủng không rõ lai lịch, có tư cách gì mà nhúng tay vào chuyện nhà họ Ngôn?”

Ngôn Tiểu Nặc bỏ tay Linh Tử ra, từ từ đi tới trước mặt Ngôn Ngọc Thanh, gương mặt nhỏ nhắn dương lên, lạnh lùng nói: “Bà ngoại chết như thế nào, Ngôn Ngọc Thanh ông là rõ nhất, tôi đang muốn tìm ông, thì ông lại tự mình xuất hiện!"

Giọng nói của cô không lớn, nhưng tất cả những người ở đó đều nghe thấy được, đột nhiên trở nên ồn ào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 19 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status