Tổng tài lẳng lơ, tình yêu xấu

Chương 261: Thà chết chứ không ly hôn


Chúng ta ly hôn đi!! Năm chữ vô cùng đơn giản này đối với Mạc Tiểu Vang mà nói lại giống như sét đánh bên tai.

Cô ta đang không ngừng trách mắng anh, khi nghe thấy câu này, lời nói bỗng chững lại, mắt mở trợn tròn không dám tin nhìn Sở Tường Hùng, cả người ngây ra như phỗng.

"Anh... Anh nói cái gì cơ?"

Bốn năm qua, mặc dù Sở Tường Hùng luôn lạnh nhạt với cô ta, hơn nữa trước nay còn chưa từng ở chung phòng với cô ta, nhưng cũng chưa từng nói muốn ly hôn, lúc này, Mạc Tiểu Vang quả thực không dám tin vào tai mình.

"Tôi nói, ly hôn đi!"

Thái độ của Sở Tường Hùng rất kiên quyết nói: "Kể từ khi cô tính kế ép tôi cưới cô, cô hẳn phải nghĩ tới ngày này rồi chứ. Tiểu Vang, nể tình quãng thời gian tốt đẹp thời đại học của chúng ta, chúng ta chia tay trong hòa bình đi, còn về Lôi Lôi, nếu như cô không nỡ thì quyền nuôi con tôi có thể nhường cho cô, đương nhiên tôi vẫn sẽ thường xuyên đến thăm con bé, làm tròn trách nhiệm của một người cha."

Nói đến Lôi Lôi, Sở Tường Hùng cũng chẳng có gì luyến tiếc cả, không hiểu sao anh lại chẳng thích con bé chút nào, cũng không sao thân thiết được với nó, có lẽ là vì Lôi Lôi ra đời không đúng lúc, không phải là thứ anh mong chờ, hoặc là do một nguyên do mơ hồ nào đó mà anh cũng không thể diễn tả được.

Mạc Tiểu Vang lắc đầu, nước mắt lại rơi xuống, dáng vẻ vô cùng đáng thương nhìn Sở Tường Hùng, lại một lần nữa mềm mỏng nói: "Em biết vừa rồi em quá kích động, em không nên nghi ngờ anh, sao anh lại có người khác sau lưng em được cơ chứ, là do em suy nghĩ lung tung, là em sai, Tường Hùng, em xin lỗi, anh cũng đừng giận em, cho dù tức giận cũng không nên lấy chuyện ly hôn ra chứ, chúng ta là vợ chồng, cả đời này vẫn mãi là vợ chồng, còn có Lôi Lôi nữa mà, nếu không có cha cả đời này nó sẽ bị người ta chê cười mất, con bé còn nhỏ lại đáng yêu như thế, anh nhẫn tâm để cuộc sống sau này của nó bị ảnh hưởng chỉ vì không có cha sao, Tường Hùng, chúng ta đừng nháo loạn nữa, đợi Lôi Lôi khỏe rồi, gia đình ba người chúng ta lại có cuộc sống tốt đẹp... Tường Hùng, đồng ý với em nhé."

Lúc này, Mạc Tiểu Vang biết bản thân mình nên giữ thái độ nhún nhường vẫn hơn.

Bây giờ, cho dù là tuổi tác hay địa vị, cô ta đều không chiếm ưu thế, người cha cô ta dựa dẫm bấy lâu nay đã không còn trên đời này nữa rồi, mặc dù Giang Sa là mẹ của cô ta, nhưng chỉ là mẹ kế thôi, lại chỉ lớn hơn cô ta có 14 tuổi, mà cô ta từ nhỏ đã kiêu ngạo như công chúa rồi, nào vừa mắt một cô gái xuất thân từ chốn thôn quê như Giang Sa chứ, vì vậy, từ nhỏ tới lớn, cô ta đã gây ra không ít lần làm khó bà mẹ kế này, nên giờ đây cô ta nào dám mơ tưởng xa vời rằng Giang Sa sẽ trở thành hậu thuẫn đằng ngoại cho cô ta.

Hơn nữa cô ta đối xử với Giang Sa như vậy, lẽ nào Mạc Tiên Lầu lại không biết?

Điều này càng khiến Mặc Tiên Lầu xa cách người chị cùng cha khác mẹ như cô ta, thậm chí bây giờ có chạm mặt cô ta, cậu ta cũng chẳng chào một câu chị.

Điều đó có nghĩa là, Mạc Thiên Dương cha của cô ta vừa mới chết bầu trời của cô ta cũng vì thế mà sụp đổ, Mạc gia đã không còn là nơi cô ta có thể dựa vào nữa rồi.

Bây giờ, ngoại trừ mợ cả Sở gia và chức phu nhân thị trưởng ra, cô ta chẳng còn gì để chống lưng nữa rồi.

Lúc này Sở Tường Hùng lại đề cập tới chuyện ly hôn, một khi đã ly hôn, cô ta sẽ mất tất cả, vì vậy sao cô ta có thể chấp nhận được?

Thế nên, cho dù phải vứt bỏ hết lòng tự tôn đầy kiêu ngạo của mình đi, cô ta cũng phải cứu vãn cuộc hôn nhân không được sự chúc phúc của mọi người này.

Nhưng đáng tiếc, cô ta không biết Sở Tường Hùng đã sớm hạ quyết tâm.

Sở Tường Hùng lui về sau hai bước, giữ khoảng cách với Mạc Tiểu Vang rồi nghiêm mặt nói: "Không phải tôi tức giận mà nói như vậy, tôi nhất định phải ly hôn, ngày mai tôi sẽ bảo luật sư mang đơn ly hôn tới để cô ký, cô yên tâm, về mặt tài sản tôi sẽ không bạc đãi cô đâu, dù cô không trở về Mạc gia, tiền tôi cho cô cũng đủ để cô và Lôi Lôi sống cả đời không phải lo lắng."

Nói xong, cũng chẳng muốn dây dưa thêm với Mạc Tiểu Vang nữa, Sở Tường Hùng cất bước về phía thang máy cách đó không xa.

Mạc Tiểu Vang đã tức giận đến mức phát run lên rồi, nhưng chỉ có thể cắn răng không dám nổi điên.

Nhìn cửa thang máy đang từ từ đóng cửa, dường như đang cắt đứt thế giới của cô ta và Sở Tường Hùng thành hai mảnh, mười ngón tay của Mạc Tiểu Vang nắm thật chặt, cắm sâu vào trong da, trong lòng cô ta đang không ngừng tự nói với bản thân, không thể hoảng sợ không thể mất bình tĩnh càng không thể làm loạn lên được, bây giờ cô ta phải bình tĩnh lại để nghĩ cách đối phó.

Nói chung về cuộc hôn nhân này, có đánh chết cô ta cũng không li hôn.

Lúc này, Hứa Thịnh nãy giờ vẫn đứng trong góc quan sát hết tất cả mọi việc mới bước ra, sau đó đi đến bên cạnh Mạc Tiểu Vang, giọng nói tràn đầy sự hứng thú: "Biết ngay là sớm muộn gì cô và Sở Tường Hùng cũng chia tay mà, dù cô có dùng trăm phương ngàn kế sinh Lôi Lôi ra."

Mạc Tiểu Vang lúc này đang tức điên lên rồi, vừa thấy lúc này Hứa Thịnh còn nói bóng nói gió, lập tức tất cả cơn giận dữ đều đổ lên người Hứa Thịnh: "Thấy tôi sống không tốt, hình như anh rất vui thì phải, tôi nói cho anh biết, nếu như cuộc hôn nhân của tôi và Sở Tường Hùng không giữ được, vậy thì, tôi cũng chẳng cần giấu giếm những chuyện không minh bạch mà hai chúng ta đã từng hợp tác làm gì, đến lúc đó, để tôi xem xem Sở Tường Hùng sẽ đối xử với người anh em tốt “giúp đỡ bạn bè không tiếc cả mạng sống của mình” này như thế nào!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status