Tổng tài mỹ nhân yêu cận vệ

CHƯƠNG 203: ANH CÓ THÍCH CÔ ẤY KHÔNG (4)



CHƯƠNG 203: ANH CÓ THÍCH CÔ ẤY KHÔNG (4)

“Anh, hơn ba mươi triệu luôn đó, anh nói xem nếu như chúng ta đặt một quầy bán thịt nướng thì bao nhiêu ngày mới có thể bán được hơn ba mươi triệu?” Diệp Sương giống như là tinh thần vẫn còn phấn chấn, dù sao thì ngày hôm nay cô ấy cũng không hề mệt mỏi.

“Cái này cũng không giống, chúng ta mở quầy đồ nướng hàng đẹp giá rẻ, cũng không có đầu tư gì, ở đây đầu tư gấp với quầy đồ nướng cả mấy chục lần. Nếu như không phải chúng ta dính được chút ánh sáng không có phí chuyển nhượng ở nơi này, vậy thì chi phí đầu tư một cửa hàng thịt nướng sẽ gấp hàng trăm lần cũng không chừng. Đầu tư cao thì lợi nhuận chắc chắn phải cao hơn một chút, dù sao thì hoàn cảnh ở đây tốt hơn nhiều, món ăn của chúng ta bán đắt hơn so với quầy đồ nướng, nơi này còn có hơn mấy chục cái bàn lớn, quầy đồ nướng của chúng ta tổng cộng có ba bốn cái bàn, không thể so sánh được.”

Diệp Lăng Thiên cười nói, nghe thấy doanh thu ngày hôm nay, anh cũng thật sự rất vui vẻ, uống rượu, khó có được thời gian trò chuyện với Diệp Sương và Chu Ngọc Lâm.

“Anh, anh còn chưa quan tâm đến một vấn đề quan trọng nhất, vấn đề này ngày hôm qua em đã phát hiện, hôm nay mới chính thức xác định được. Anh có biết tại sao doanh thu của chúng ta lại cao như vậy không? Có một vấn đề rất quan trọng, đó là có liên quan đến một vài món nướng đặc sắc do anh làm ra. Đùi cừu nướng thì cũng không nói, nó cũng giống như là trước kia, heo sữa quay thì khoảng chín trăm ngàn đến một triệu hai một con, gà quay thì một trăm năm mươi nghìn một con.”

“Quan trọng nhất đó chính là dê nướng nguyên con của anh, tối hôm nay chúng ta đã bán được một con, được bốn triệu năm trăm nghìn, doanh thu vào tối ngày hôm nay của chúng ta nhiều hơn sơn tối ngày hôm qua mấy triệu lận đó, cũng bởi vì tối hôm nay chúng ta đã bán được một con dê nướng nguyên con, hơn nữa còn bán được một con heo sữa quay, đùi dê cũng bán được hai cái. Tối hôm qua chỉ bán được có hai cái đùi dê nướng, cùng với mấy con gà nướn. Em cảm thấy chúng ta kiếm lợi nhuận được nhiều nhất chính là nhờ vào những cái này, anh nói thử xem một con dê nướng tương đương với bao nhiêu xâu thịt nướng lận.”

“Anh, em không thể không nói, anh là người cừ nhất luôn, sao anh có thể suy nghĩ là được những chủ ý này vậy? Hơn nữa em phát hiện ra những người này chỉ cần nếm qua những món đồ nướng đặc sắc này của anh thì đều nói là ăn rất ngon, người nào cũng có bộ dạng thưởng thức hương vị, thậm chí khi đến thanh toán với em thì bọn họ sẽ nói với em rằng dê nướng nguyên con, hay là heo sữa quay, hay là đùi cừu nướng ở cửa hàng của các cô ăn quá là ngon luôn. Còn hỏi em là sau này đến đây ăn có thể được giảm giá hay không.” Diệp Sương nghiêm túc nói.

Nghe thấy lời của Diệp Sương, Diệp Lăng Thiên cười cười lần nữa. Anh cực kỳ tự tin đối với tay nghề nướng mấy thứ này của mình, hơn nữa hai ngày nay anh đã cố ý đổi phương pháp nướng những món này, sau khi thay đổi rồi thì hương vị đậm đà hơn so với lúc trước nướng ở trong quân đội, phù hợp với khẩu vị của thực khách hơn, mùi vị cũng ngon hơn nữa.

Diệp Lăng Thiên rất đồng ý với phân tích của Diệp Sương, thú thật là những cái này đều phải nhờ vào việc Diệp Lăng Thiên đã đi học trộm đồ nướng của vị sư phụ kia, là do ông ta đã nói cho Diệp Lăng Thiên biết trong cái nghề làm đồ nướng này, cách để kiếm tiền nhanh nhất là nhất định phải làm ra nét đặc sắc của mình. Thật ra thì chỉ cần làm ăn, cho dù làm ngành nghề nào mà muốn làm tốt thì điều nhất định phải làm ra nét đặc sắc của riêng mình, nếu như giống với đám đông thì sẽ mất đi khả năng cạnh tranh cốt lõi của mình.

Ăn xong rồi thì Diệp Lăng Thiên vẫn đưa Diệp Sương đi đến nhà Hứa Hiểu Tinh như cũ, sau đó trở lại trong cửa hàng, bắt đầu kiểm tra món ăn, rồi lại lên đơn đặt hàng cho ngày hôm sau. Sau khi kiểm kê xong rồi, khác nhau với lúc trước chính là Diệp Lăng Thiên sẽ gửi các loại thực phẩm cần thiết trực tiếp đến số điện thoại di động của ông chủ thì liền xong việc, nhàn nhã hơn rất nhiều.

Tối hôm đó Diệp Lăng Thiên được ngủ yên giấc, liên tục hai ngày nay việc làm ăn đều tốt như vậy, hơn nữa còn có chiều hướng đang đi lên, cho thấy việc kinh doanh ở đây đang ổn định chứ không phải chỉ là do kinh doanh tạm thời bùng phát do giảm giá trong dịp khai trương. Mặt khác chính là những chuyện ở trong cửa hàng trên cơ bản nên xử lý thì Diệp Lăng Thiên đều xử lý xong hết rồi, bước tiếp theo là giải quyết tình trạng thiếu nhân sự trong nhà bếp, vậy là đã có thể bắt đầu đi đúng theo quỹ đạo.

Vừa đi vào ký túc xá, Diệp Lăng Thiên đang chuẩn bị cầm quần áo đi tắm rửa thì điện thoại di động lại vang lên. Lúc này đã hơn ba giờ đêm, sắp đến bốn giờ, Diệp Lăng Thiên không biết là lúc này ai còn gọi điện thoại cho anh. Cầm lên nhìn một chút, là của Hứa Hiểu Tinh gọi tới, Diệp Lăng Thiên hơi nghi ngờ một chút, nhận điện thoại rồi hỏi: “Alo, là Hiểu Tinh hả?”

“Không phải tôi thì anh nói là ai đây? Sao cả ngày hôm nay anh lại không gọi điện thoại cho tôi vậy, tối hôm qua cũng không hỏi một tiếng xem tôi đến thành phố Y hay chưa.” Hứa Hiểu Tinh có chút tức giận mà nói.

Diệp Lăng Thiên do dự một chút, cũng không biết là phải trả lời như thế nào, chậm chạp nói: “Xin lỗi nha, thật sự là quá bận rộn, tôi bận quá cho nên không có thời gian, cô đi đường ổn không?”

“Tôi biết là anh bận, tôi cũng không có trách móc anh. Tôi rất tốt, tôi biết là anh bận cho nên lúc này mới gọi điện thoại cho anh đó. À đúng rồi, nói cho tôi nghe một chút đi, hai ngày nay việc làm ăn như thế nào? Hôm qua được bao nhiêu tiền? Hôm nay thì sao? Chắc là cũng được mười bảy mười tám triệu nhỉ?”

Hứa Hiểu Tinh tranh thủ thời gian mà hỏi, thật ra thì sau khi cô ấy đến thành phố Y, lòng thì vẫn luôn lo lắng cho Diệp Lăng Thiên và cửa hàng này. Cô biết là cửa hàng này rất có ý nghĩa đối với Diệp Lăng Thiên, cô ấy cực kỳ hy vọng cửa hàng này có thể kiếm ra tiền, kiếm được nhiều tiền. Nếu không phải là nghĩ đến cả ngày Diệp Lăng Thiên đều bận rộn, cô ấy sợ bởi vì cuộc gọi của mình mà làm trể nãi thời gian nghỉ ngơi ít đến nỗi đáng thương của Diệp Lăng Thiên thì cô đã sớm muốn gọi điện thoại đến để hỏi tình hình rồi. Tối hôm nay thật sự là không nhịn được nữa, vẫn luôn chờ đợi đến lúc này, xác định Diệp Lăng Thiên đã xử lý những việc ở trong cửa hàng xong xuôi rồi thì mới gọi điện thoại đến cho Diệp Lăng Thiên.

“Hôm qua doanh thu tổng cộng được hai mươi bảy triệu, hôm nay xấp xỉ ba mươi ba triệu.” Diệp Lăng Thiên nói thành thật, thật ra thì anh cũng có chút muốn nói chuyện ở trong cửa hàng cho Hứa Hiểu Tinh nghe, có chút muốn chia sẻ với Hứa Hiểu Tinh niềm vui sướng ở trong lòng của anh.

“Hả? Nhiều như vậy luôn hả? Trời ơi, đây còn không phải là kiếm được mấy triệu một ngày à? Ôi, thật sự là tốt quá đi! Diệp Lăng Thiên, chúng ta thành công rồi.” Sau khi Hứa Hiểu Tinh nghe thấy thì hưng phấn thét chói tai ở bên kia.

Lúc này Diệp Lăng Thiên nghe thấy ở bên phía của Hứa Hiểu Tinh truyền đến một giọng nói yếu ớt của phụ nữ, la lên: “Hiểu Tinh, con bị điên rồi hả, đêm hôm khuya khoắt mà la lối om sòm cái gì? Bị gì vậy hả?”

“Không có việc gì đâu mẹ, con nằm mơ thôi, nằm mơ con làm ăn kiếm được tiền, ba mẹ ngủ đi, con đi vệ sinh một lát.” Sau đó là giọng nói của Hứa Hiểu Tinh, tiếp theo liền nghe thấy Hứa Hiểu Tinh nhỏ giọng nói: “Anh chờ tôi một lát, đi ra ngoài gọi điện thoại cho anh, ba mẹ của tôi đang ở sách vách, gọi điện thoại ở trong phòng sẽ bị bọn họ phát hiện, cũng không thể giải thích được. Đợi một lát nữa tôi gọi điện thoại cho anh nha.”

“Vậy được rồi, cô cũng chờ một lát nữa đi, chờ ba mẹ của cô ngủ rồi thì hẵng gọi cho tôi, tôi đi tắm trước.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì cúp điện thoại, sau đó rút một điếu thuốc lá ra, cầm quần áo đi tắm rửa.

Sau khi tắm rửa trở về không lâu thì quả nhiên Hứa Hiểu Tinh đã gọi điện thoại đến.

“Tắm xong rồi hả?” Hứa Hiểu Tinh hỏi.

“Ừ, vừa mới tắm xong, cô đang ở đâu mà gọi điện thoại vậy?” Diệp Lăng Thiên dựa ở trên giường, bỗng nhiên cũng không phải mệt mỏi như vậy, vừa hút thuốc vừa chậm rãi trò chuyện cùng với Hứa Hiểu Tinh. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời mà anh có một loại xúc động muốn nói chuyện với ai đó, đối với người bình thường tích chữ như vàng giống như Diệp Lăng Thiên mà nói, quả thật đó là một chuyện gần như không có khả năng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 20 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status