Tổng tài mỹ nhân yêu cận vệ

CHƯƠNG 229: GHEN TUÔNG (2)



CHƯƠNG 229: GHEN TUÔNG (2)

“Anh ta đi theo đằng sau.” Diệp Lăng Thiên không biết nên tiếp lời Hứa Hiểu Tinh thế nào, chỉ vào gương chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe Land Rover nói.

“Kệ anh ta, muốn đi theo thì đi theo, thật là phiền chết đi được. Lý Vũ Hân này thật không phải thứ gì tốt, vậy mà bán đứng tôi, xem tôi trở về thu thập cô ấy như thế nào.” Hứa Hiểu Tinh nghĩ tới Văn Vũ ở đằng sau thì lại ôm một bụng hỏa khí với Lý Vũ Hân.

“Anh ta đang theo đuổi cô sao?” Diệp Lăng Thiên từ từ hỏi.

“Trong ngữ cảnh này làm phiền anh đừng có thêm từ ngữ này có được không? Sẽ có nghĩa khác, làm tôi còn tưởng anh ta đang theo đuổi mẹ tôi đó.”

Hứa Hiểu Tinh nói đùa, lại nói tiếp: “Tôi sao biết anh ta có phải đang theo đuổi tôi hay không, tôi chỉ biết khi đi học tên đó đối với tôi không có lòng tốt, nói thì ra cũng tính là khá si tình, đã nhiều năm như vậy, còn đối với tôi nhớ nhung không quên, điều này đủ nói rõ sức quyến rũ của tôi vô cùng lớn. Ai đó có phải nên lén vui mừng không.” Hứa Hiểu Tinh nói xong thì mỉm cười hì hì nhìn Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên cũng mỉm cười, nói: “Cảm thấy anh ta cũng khá được.”

“Đương nhiên không tồi rồi, tên Văn Vũ này, năm đó khi đi học chính là học sinh giỏi của lớp chúng tôi, nhà lại có tiền, ba anh ta là chủ tịch của tập đoàn Vũ Sâm, vài nghìn tỷ chắc chắn có. Anh ta sang nước C du học, học thạc sĩ lại học lên tiến sĩ, học xong tiến sĩ lại làm việc ở trong tập đoàn lớn của nước ngoài làm việc mấy năm. Bây giờ trở về chắc là muốn tiếp quản tập đoàn của ba anh ta. Thân là phú nhị đại, học vấn vượt trội, so sánh với các công tử ăn chơi không giống nhau, anh ta cũng tính là người có tài, dù sao du học đến tiến sĩ không phải học không.” Hứa Hiểu Tinh tiếp lời của Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên gật đầu, không nói gì.

“Anh có phải ghen rồi không?” Hứa Hiểu Tinh xoay người nhìn Diệp Lăng Thiên, khiến cô ta khá thất vọng là biểu cảm trên mặt của Diệp Lăng Thiên rất bình tĩnh, không có một chút dáng vẻ ghen gì cả.

Diệp Lăng Thiên mỉm cười, không trả lời.

“Thật bó tay với anh, lúc này anh nên tức giận , cho dù là nổi giận mắng tôi vài câu tôi cũng rất vui, tóm lại tốt hơn cái bộ dạng bình tĩnh bây giờ của anh. Coi tôi giống như có cũng được mà không có cũng chả sao vậy.” Hứa Hiểu Tinh cuối cùng tức giận rồi.

“Bữa tối muốn ăn ở đâu? Đi ăn chút gì đó trước hay về nhà trước?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Về nhà trước đi, để đồ đạc vào nhà, sau đó tắm rửa rồi mới đến quán của anh ăn, tôi đã gọi Vũ Hân tối nay cùng đến quán của anh ăn rồi, anh phải nướng đùi dê cho tôi, anh đích thân nướng, nghe thấy chưa?” Hứa Hiểu Tinh có hơi giống như làm nũng nói.

“Được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.

“Đúng rồi, tôi gọi điện cho Diệp Sương, bảo em ấy dừng ăn cơm trước, đợi lát nữa chúng ta cùng ăn.” Hứa Hiểu Tinh nói rồi bèn cầm điện thoại cho Diệp Sương.

“Bảo nhân viên giữ chỗ cho chúng ta trước, lát nữa có thể không còn chỗ.” Diệp Lăng Thiên nói với Hứa Hiểu Tinh đang gọi điện.

“Haizz, lúc đó cảm thấy nơi này đã đủ lớn rồi, bây giờ xem ra, tôi lúc đó ánh mắt vẫn quá hạn hẹp, nếu như có thể thêm hơn một trăm mét vuông nữa, để thêm được mấy chục bộ bàn ghế nữa, thu nhập mỗi ngày có thể đến 90 triệu, rất không tồi.” Hứa Hiểu Tinh sau khi tắt máy thì nói.

“Đã rất hài lòng rồi, con người không thể quá tham, có thể có hiệu quả như này đã là rất tốt rồi.” Diệp Lăng Thiên cười nói.

“Vậy cũng phải, một tháng có thể kiếm được hơn 600 triệu tiền ròng, điều này là kết quả rất tốt rồi. Một tháng hơn 600 triệu, mỗi năm có thể kiếm được hơn 6 tỷ, thổ hào, nói thử xem, đợi đến khi anh có tiền rồi, chuyện đầu tiên muốn làm gì?” Hứa Hiểu Tinh cười khanh khách hỏi.

“Mua nhà.” Diệp Lăng Thiên không cần suy nghĩ mà trả lời luôn.

“Ừm, cái này tôi rất ủng hộ, quả thật nên mua nhà. Anh đã bán ngôi nhà cũ của mình rồi không mua nhà sao mà được, hơn nữa phải mua nhanh, bây giờ giá nhà đất tăng từng ngày, với cả, anh bây giờ còn ở trong tầng hầm, nơi đó cả ngày không thấy ánh mặt trời, tối tăm, ở đó lâu con người sẽ xuất hiện vấn đề. Anh bây giờ có bao nhiêu tiền? Xem thử có thể mua chưa?” Hứa Hiểu Tinh gật đầu.

“Trên người tôi có hơn 1 tỷ 8, không đến 2 tỷ 1. Giữ lại một ít vốn lưu động cho quán, số tiền có thể dùng chỉ có khoảng 1 tỷ 8. Dạo này tôi đi xem không ít căn nhà, trả góp, đầu tiên trả trước 30%, đủ trả khoản tiền đầu cho căn nhà 90 mét vuông, còn lại trả góp, trả trong ba năm, mỗi tháng khoảng 21 triệu.” Diệp Lăng Thiên vừa lái xe vừa nhàn nhạt nói, đoạn đường này không có camera, cho nên cũng to gan châm điếu thuốc.

“90 mét vuông? Có phải quá nhỏ rồi không? 90 mét vuông cũng chỉ có hai phòng ngủ 1 phòng khách? Nếu như căn nhà 90 mét vuông ba phòng ngủ hai phòng khách thì quá nhỏ, tôi cảm thấy anh ít nhất phải mua 120 mét vuông.”

“Tôi cảm thấy hai phòng ngủ hai phòng khách là đủ rồi, tôi một phòng, Diệp Sương một phòng, trong nhà có hai người, cảm thấy khá dư dật.” Diệp Lăng Thiên nghĩ một lát liền nói.

“Tôi nói anh là đầu heo không sai mà, anh mua nhà chỉ ở bây giờ hay sao? Tôi hỏi anh, anh tương lai không kết hôn sinh con sao? Hai phòng ngủ hai phòng khách, sau này con cái ở đâu? Ngoài ra, anh sau này kết hôn rồi, những vị khách họ hàng bất đắc dĩ đến thì sao? Ở đâu? Thật không biết anh dự định thế nào? Anh mua nhà là chuyện cả đời, tóm lại phải suy nghĩ chu toàn, anh cảm thấy bây giờ hai phòng ngủ hai phòng khách là đủ rồi, tương lai thì sao? Anh không thể đến lúc đó lại đi mua nhà?” Hứa Hiểu Tinh mắng.

“Tôi không có suy nghĩ xa xôi như thế, kết hôn, tạm thời còn chưa nghĩ tới. Nếu như mua một căn 120 mét vuông, vậy có thể lại phải thêm không ít tiền.” Diệp Lăng Thiên cười nói, có hơi ngại ngùng, thật ra cảm thấy lời của Hứa Hiểu Tinh có đạo lý, nhưng anh thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ kết hôn.

“Đại cả của tôi, anh năm nay đã 28 rồi, anh còn chưa nghĩ tới chuyện kết hôn? Diệp Lăng Thiên, anh… có muốn kết hôn không? Hay là tôi gả cho anh thì như thế nào?” Hứa Hiểu Tinh đột nhiên cười hỏi Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên có hơi ngạc nhiên quay sang nhìn Hứa Hiểu Tinh, anh nhìn thấy trên gương mặt cười đùa của Hứa Hiểu Tinh lại lộ ra ánh mắt chân thành. Diệp Lăng Thiên không dám tiếp tục nhìn vào mắt của Hứa Hiểu Tinh, cười nói: “Đừng đùa nữa, cô nếu thật sự gả cho tôi, người đằng sau kia thật sự sẽ liều mạng với tôi.” Diệp Lăng Thiên cũng đùa, anh rất ít khi nói đùa.

Hứa Hiểu Tinh có hơi thất vọng, lườm Diệp Lăng Thiên: “Đồ nhát gan, thế mà đã co rúm rồi, anh ta tìm anh liều mạng anh còn sợ anh à? Anh ta đánh được anh à?”

Diệp Lăng Thiên chỉ mỉm cười, không nói chuyện, cũng không biết nên nói thế nào, bầu không khí trong xe có hơi ngượng ngập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 20 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status