Tổng tài mỹ nhân yêu cận vệ

CHƯƠNG 247: ĐỒNG HÀNH CÙNG VỚI NGƯỜI ĐẸP (9)



CHƯƠNG 247: ĐỒNG HÀNH CÙNG VỚI NGƯỜI ĐẸP (9)

“Nói chung thì ở đây không thể nào xuất hiện hổ và sói được đâu, nhưng mà có lẽ là lợn rừng thì sẽ có đó, có điều là cô cũng không cần phải lo lắng, trên con đường này thường xuyên có người đi qua lại, cho dù có mấy con thú dữ này thì cũng sẽ không xuất hiện ở gần đây đâu. Điều quan trọng cần phải chú ý đó chính là chú ý dưới chân mình đó, có thể sẽ có rắn.” Diệp Lăng Thiên vừa đi vừa bẻ những nhánh cây ở bên đường rồi nói với Lý Vũ Hân.

“Hả? Rắn hả? Thật sự có rắn hả? Tôi không đi đâu, tôi sợ lắm, tôi thật sự sợ rắn, sợ nhất chính là mấy thứ buồn nôn này.”

Lý Vũ Hân vừa nghe thấy Diệp Lăng Thiên nói là có rắn, mặt lập tức biến sắc, kéo quần áo của Diệp Lăng Thiên lại rồi níu chặt lấy, hai mắt không ngừng nhìn xung quanh chân của mình, cực kỳ hoảng sợ, xem ra là cô thật sự sợ rắn.

Diệp Lăng Thiên bó tay, thật hối hận tại sao không có việc gì làm mà lại nói những chuyện này với Lý Vũ Hân cơ chứ. Đứng tại chỗ châm một điếu thuốc, nói: “Có một câu thành ngữ là đánh rắn động cỏ, cô có biết không?”

“Biết chứ, sao vậy?”

“Vậy cô xem xem tôi đang làm cái gì đây?” Diệp Lăng Thiên chỉ nhánh cây ở trong tay, sau đó nói: “Tôi đi dọc theo con đường này không ngừng đánh qua đánh lại ở bụi cỏ của hai bên, không chỉ là sợ những nhánh cây này lộ ra bụi gai quẹt vào người, thật ra cũng là đang đuổi rắn và một số động vật khác, bọn nó bị dọa sợ thì sẽ chạy xa. Cho nên cô yên tâm đi, cho dù ở đây thật sự có răn đi nữa thì cũng đã bị tôi dọa chạy cho hết rồi, chắc chắn sẽ không có rắn ở gần đây mà chạy tới cắn cô đâu, cô chỉ cần đi theo sát tôi là được.”

“Thật hả?” Sau khi Lý Vũ Hân nghe thấy Diệp Lăng Thiên nói như vậy thì cũng bán tính bán nghi.

“Thật đó, đi thôi, thật sự không có gì phải sợ đâu, cô xem thử xem không phải là bọn họ vẫn luôn đi trên con đường này đó ư?” Diệp Lăng Thiên khẳng định nói, rồi sau đó chỉ vào một người đàn ông trung niên đang gánh một cái gánh đi tới ở cách đó không xa.

Lý Vũ Hân vẫn nửa tin nửa ngờ như cũ mà đi theo đằng sau của Diệp Lăng Thiên, có điều là một cái tay nhấc cái túi của mình, một cái tay khác thì nắm chặt lấy vạt áo của Diệp Lăng Thiên, một giây cũng không yên lòng. Cô thật sự không có cảm giác an toàn, dù sao thì một nơi như thế này đối với cô mà nói cũng quá là kinh khủng.

“Đại ca, cho tôi hỏi một chút, có phải là con đường này dẫn đến thôn Điệp Sơn không?” Diệp Lăng Thiên đi đến bên cạnh người đàn ông trung niên đang gánh đồ, dừng lại mời người ta một điếu thuốc rồi hỏi chuyện.

“Đúng vậy, các người là người ở bên ngoài vào đó à? Muốn đi đến thôn Điệp Sơn có việc hả?” Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Lăng Thiên một chút, buông cái gánh xuống, cũng không khách khí mà nhận lấy điếu thuốc Diệp Lăng Thiên đưa qua, sau đó cười hỏi.

“Chúng tôi đi tìm người, anh là người của thôn Điệp Sơn hả?” Diệp Lăng Thiên đại khái có thể nghe được đối phương đang nói cái gì.

“Đúng vậy, con đường này chính là con đường thông với thôn Điệp Sơn của chúng tôi, ở trong đây cũng chỉ có mỗi một làng của chúng tôi thôi. Các người đi tìm ai vậy, thôn của chúng tôi có khoảng bốn mươi gia đình, chúng tôi đều biết hết.”

“Vương Dũng ấy, anh có biết không?” Diệp Lăng Thiên nói ra tên của Lão Hổ, lúc đầu thì bọn họ đều không biết tên thật của Lão Hổ, những người ở trong quân đội đều chỉ xưng hô biệt danh của đối phương, tên thật và tin tức của gia đình đều được giữ bí mật nghiêm ngặt, cái tên này là do bọn người Bò Cạp nhắc đến trong tin nhắn cho anh.

“Cậu nói thằng Dũng ấy hả? Biết chứ, sao tôi không biết được, tôi là chú họ của nó đó. Sao vậy, cậu tìm nó à, không phải là nó tham gia quân ngũ à, vẫn chưa có trở về.”

“Tôi là chiến hữu của anh ấy, nhiệm vụ của anh ấy rất nhiều, không thể trở về được, cho nên nhờ tôi trở lại thăm người trong nhà của anh ấy giùm cho anh ấy.” Diệp Lăng Thiên tìm một cái cớ.

“Hóa ra lại như vậy à, nhà bọn họ đi vào trong thôn thì là căn nhà nằm ở vị trí thứ… bảy, à không, là thứ tám, cậu cứ tìm người hỏi đại là biết hà.”

“Tốt quá, thật sự cảm ơn anh nha, cho hỏi là còn phải đi bao lâu nữa mới đến thôn Điệp Sơn vậy?” Diệp Lăng Thiên lại đưa tới một điếu thuốc cho người đàn ông trung niên rồi hỏi.

“Không xa nữa đâu, chừng nửa tiếng đồng hồ nữa là đến rồi…”

“Được rồi, cảm ơn nha, làm phiền rồi, chúng tôi đi đến đó trước đây.” Diệp Lăng Thiên cười cười, lại dẫn theo Lý Vũ Hân tiếp tục đi về phía trước.

“Lúc nãy hai người nói gì với nhau vậy? Tôi nghe anh ta nói mà chả hiểu cái gì cả.” Sau khi đi rồi thì Lý Vũ Hân hỏi.

“Anh ta nói cho tôi biết đi nửa tiếng đồng hồ nữa thì sẽ đến thôn Điệp Sơn, không phải là rất xa.” Diệp Lăng Thiên cười cười.

“Ôi trời đất ơi, còn phải đi nửa tiếng nữa, cái này chính là leo núi đó, khó đi quá. Không được đâu, tôi phải nghỉ ngơi một chút.” Lý Vũ Hân đang nói, đột nhiên lại kêu lên một tiếng, cả người liền ngã xuống mặt đất.

Diệp Lăng Thiên nghe thấy tiếng rên rỉ của Lý Vũ Hân, lập tức quay đầu lại ôm Lý Vũ Hân một cái, mới không để cho Lý Vũ Hân ngã sấp xuống.

“Sao vậy?”

“Chân của tôi lại bị trật rồi.” Lý Vũ Hân đau đớn chỉ vào chân, tại sao lại nói là lại? Bởi vì lúc trước cô cũng đã từng bị trật chân rồi.

“Đi qua bên kia ngồi một chút đi, để tôi xoa bóp cho cô một lát.” Diệp Lăng Thiên nhìn xung quanh một lượt, tìm thấy một tảng đá ở phía xa xa thì dìu Lý Vũ Hân bước từng bước đi đến đó.

Lần trật chân này của Lý Vũ Hân cũng khá là giống với lần trước, khác biệt duy nhất chính là lần trước Diệp Lăng Thiên muốn ôm cô, nhưng mà cô lại cực kỳ không phối hợp, mà lần này thì lại rất phối hợp, chỉ là mặt hơi đỏ mà thôi.

“Xin lỗi anh nha, tôi quả thật rất vô dụng, gây thêm phiền phức cho anh nữa rồi, sớm biết như vậy thì tôi sẽ không đi đâu.” Lý Vũ Hân ở trong ngực của Diệp Lăng Thiên, cảm thấy tự trách mà nói.

“Nếu như cô không đi, một mình tôi đi dọc theo con đường này biết nói chuyện với ai đây.” Diệp Lăng Thiên nói, sau đó ôm Lý Vũ Hân lên trên tảng đá, dùng cái túi của mình đặt lên trên tảng đá cho Lý Vũ Hân ngồi xuống. Sau đó anh ngồi xổm ở phía trước của Lý Vũ Hân, chuẩn bị xoa bóp chân cho cô.

“Anh có thể ngồi xổm qua bên này hay không?” Lý Vũ Hân lập tức đỏ mặt hỏi.

“Sao vậy?” Diệp Lăng Thiên cảm thấy kì quá mà hỏi.

“Người ta đang mặc váy mà.” Lý Vũ Hân giận dỗi nói.

Diệp Lăng Thiên cúi đầu nhìn xem, hình như quả thật là do anh sơ sót quá rồi, mình lại ngồi xổm ở trước hai chân của Lý Vũ Hân, Lý Vũ Hân lại đang mặc váy ngắn, chuyện này có vẻ như là không phù hợp. Diệp Lăng Thiên cũng có chút xấu hổ, chuyển qua bên cạnh của Lý Vũ Hân, cởi giày ra cho Lý Vũ Hân, sau đó đặt chân của Lý Vũ Hân ở trên đùi của mình rồi bắt đầu xoa nhẹ.

Lần trước lúc mà Diệp Lăng Thiên xoa bóp chân cho Lý Vũ Hân, Lý Vũ Hân cực kỳ xấu hổ, nhưng mà lần này đã tự nhiên hơn rất nhiều, trong lòng cũng chỉ có ấm áp và cảm động, dường như cũng không còn đau dữ dội như vậy nữa.

“Thật ra thì anh cũng được xem là một người đàn ông rất cẩn thận và biết quan tâm tới người khác.” Lý Vũ Hân đỏ mặt nói với Diệp Lăng Thiên.

“Phải vậy không?” Diệp Lăng Thiên tùy ý nói, trên tay vẫn tiếp tục động tác xoa chân cho Lý Vũ Hân.

“Quả thật Hiểu Tinh rất có mắt nhìn, nhìn trúng anh, sau này cô ấy sẽ hạnh phúc.” Lý Vũ Hân tự nhủ, cảm thán nói.

Diệp Lăng Thiên không trả lời lại Lý Vũ Hân mà là nói: “Đã bớt sưng được một chút rồi, nhưng mà tạm thời cũng không còn cách nào khác, qua một đoạn thời gian nữa thì mới tốt hơn, để tôi cõng cô đi.”

“Hả, cái này là lên núi mà, còn xa như vậy nữa.” Lý Vũ Hân lại ngại ngùng lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 20 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status