Tổng tài mỹ nhân yêu cận vệ

CHƯƠNG 374: NHÂN VẬT LỚN (3)



CHƯƠNG 374: NHÂN VẬT LỚN (3)

“Cậu Diệp, tôi có cách này, cậu xem có được không nhé?” Ông Dư nói.

“Thủ trưởng cứ nói đi.”

“Hay là thế này, tôi cũng không thể để cậu sắp xếp không như vậy được, thế này đi, với mỗi quân nhân giải ngũ cậu giúp chúng tôi giải quyết vấn đề công việc xong, quân đội chúng tôi và quốc gia sẽ cho một một phần trợ cấp, cậu thấy thế nào?”

“Không cần đâu.” Diệp Lăng Thiên dứt khoát trả lời, sau đó nói tiếp: “Thủ trưởng, tôi làm thế này thứ nhất là vì tôi thật lòng muốn giúp các đồng đội đang cần sự giúp đỡ, thứ hai, sự phát triển của công ty chúng tôi cũng cần đến lượng nhân viên lớn. Tôi rất thích tiền, ai cũng thích tiền, tôi cũng rất cần tiền, nếu không tôi sẽ chẳng mở công ty để cả ngày bận tối mắt tối mũi đâu, nhưng tôi làm chuyện này không phải vì tiền, tôi không muốn tiền, như thế chẳng khác gì tôi làm thế vì muốn đổi lại lợi ích gì vậy, thực sự không cần đâu.”

“Được, cậu nói rất hay, nhưng cậu hiểu nhầm ý tôi rồi, tôi cũng không phải muốn trả thù lao cho cậu đâu, chỉ là tôi muốn dùng hết sức giúp cậu thôi, cậu bằng lòng giúp đỡ chúng tôi, chẳng nhẽ lại không để cho chúng tôi được giúp lại cậu? Nếu cậu không chịu thì chúng tôi cũng đành vậy. Để tôi nói cách thứ hai của tôi nhé, đối với các quân nhân giải ngũ, chúng tôi đều có sự sắp xếp, điều này chắc hẳn cậu cũng đã rõ, chỉ là công việc mà chúng tôi chọn đa số đều có thu nhập không cao. Chúng tôi cũng đã từng thử bố trí họ đến các doanh nghiệp tư nhân làm việc rồi, nhưng doanh nghiệp muốn lợi nhuận, thứ nhất là họ không thích quân nhân, thứ hai, cũng cùng một vấn đề, đó là họ không trả số thù lao hợp lý có thể chấp nhận được. Khi tôi nghe Đông Sinh nói đến mức lương ở chỗ cậu tôi đã rất hiếu kỳ, vậy nên tôi cứ kiên quyết phải đến đây xem sao, không phải tôi không tin cậu, mà là chuyện gì cũng cần phải thấy tận mắt mới được. Sự thực chứng minh quả đúng là như vậy, một nhân viên bình thường thu nhập một tháng có thể lên đến tầm 20 triệu, vị trí lãnh đạo có thể được 30 triệu, đây thực sự là mức thu nhập rất rất cao.”

“Từ đây tôi cũng có thể nhìn ra được, cậu không phải người làm kinh doanh chỉ nhằm vào lợi nhuận, trong huyết quản của cậu chảy dòng máu quân nhân, trọng tình cảm, nghĩa khí, tình nguyện để mình dù kiếm được ít cũng muốn để cho mọi người nhận được nhiều. Vậy nên tôi có cách này, hy vọng công ty của cậu càng làm càng lớn, cậu có thể từ đôi bàn tay trắng mà gây dựng nên một công ty phát triển như thế này, tôi cũng đã nghiêm túc tìm hiểu mô hình cách thức quản lý của cậu, tôi cảm thấy cậu là một người rất có triển vọng, tôi không hiểu nhiều về kinh doanh, nhưng từ chi tiết có thể thấy được năng lực của người khác, tôi tin cậu có năng lực này. Tôi hy vọng cậu có thể khiến công ty càng làm càng lớn, như vậy có thể giúp chúng tôi sắp xếp công việc cho càng nhiều quân nhân giải ngũ hơn nữa. Suy cho cùng, những công nhân làm việc ở chỗ cậu có thể có được đãi ngộ tốt hơn. Tôi xin đại diện cho quân đội sẽ hết lòng ủng hộ cậu, đương nhiên, tôi không có cách nào giúp cậu về mặt tiền bạc, nhưng những thứ khác thì có thể, tôi tin rằng chính phủ chắc chắn cũng sẽ làm hết sức mình. Tôi cũng tin, cậu sẽ đồng ý, vì trong cậu đang chảy dòng máu quân nhân thuần túy.” Ông Dư chậm rãi nói.

Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc, từ từ hút.

“Lăng Thiên, đừng hút thuốc, tôn trọng người khác một chút đi.” Lý Đông Sinh trừng mắt với Diệp Lăng Thiên.

“Không sao không sao, việc này đâu phải là không tôn trọng, bản thân tôi không hút thuốc chẳng nhẽ lại không cho người khác hút sao.” Ông Dư cười.

Diệp Lăng Thiên hút hai hơi rồi dập thuốc, anh nghĩ rất lâu, cuối cùng gật đầu nói: “Được, thực ra bản thân tôi cũng nghĩ muốn công ty càng làm càng lớn. Chỉ cần có nhiều người như vậy cần đến sự giúp đỡ của tôi, nếu như tôi có khả năng thì tất nhiên tôi sẽ giúp rồi, tôi chẳng có lý do gì để từ chối cả. Chỉ là công ty làm ăn lớn không phải là chuyện đơn giản, cũng không phải chuyện có thể chắc chắn được. Tôi không thể hứa hẹn gì trước với các ông.”

Diệp Lăng Thiên thực sự rất muốn công ty làm ăn lớn, ngày trước muốn công ty làm ăn lớn mục đích để có thể nuôi sống các anh em bên dưới mình, cũng để có thể thực hiện lời hứa 300 tỷ với Lý Vũ Hân. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ công ty này đã trở thành sự nghiệp của anh rồi, không phải chỉ là công cụ kiếm tiền nữa, chuyện này với việc mở một cửa hàng nhỏ ngày trước là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ngoài ra, còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, đó chính là lời đề nghị của Lý Tiên Nguyên, lời hứa của anh với ông Lý Tiên Nguyên, mà lời đề nghị của ông ấy thực chất cũng chính là những lời trăng trối cuối cùng, anh nhất định phải hoàn thành. Anh phải giúp Lý Vũ Hân gây dựng lại tập đoàn Tam Nguyên, cũng muốn đưa ra cái giá với người đã một tay thâu tóm tập đoàn Tam Nguyên, mà để hoàn thành được những tâm nguyên này trước hết anh cần phần đủ mạnh mẽ, ít nhất là có đủ vốn liếng, cho nên anh cần phải đưa công ty lên càng làm càng lớn, Đây là quyết định anh đã đưa ra khi nhốt mình trong phòng vào buổi chiều mà Lý Tiên Nguyên nói những lời đó với anh.

“Điều này là tất nhiên rồi, cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của cậu. Khi công ty phát triển cần sự ủng hộ của chính phủ, tôi có thể đảm bảo với cậu chính phủ nhất định sẽ trợ giúp cho cậu. Đông Sinh quản lý hệ thống chính phủ, không tiện trực tiếp giúp đỡ cậu được, tôi ở lại Đông Hải hai ngày này, tôi sẽ trực tiếp đi tìm bí thư và thị trưởng thành phố A, bọn họ sẽ phải nể mặt tôi thôi. Tôi nghĩ, với sự nâng đỡ của chính phủ, đây nhất định sẽ là hỗ trợ lớn nhất cậu nhận được.” Ông Dư vừa cười vừa nói.

“Cảm ơn ông.” Diệp Lăng Thiên không từ chối mà trực tiếp gật đầu.

“Được, những chuyện này chúng ta cứ quyết định như vậy đi.” Ông Dư vui vẻ đứng dậy bắt tay với Diệp Lăng Thiên, sau đó thư ký của ông bước vào, nói vào tai ông chuyện gì đó, ông Dư cười nói: “Đây là thư ký của tôi, thói quen của tôi là không mang điện thoại theo người, điện thoại của tôi do cậu ấy giữ, như vậy đi, cậu Từ, cậu trao đổi cách thức liên lạc với cậu Diệp đi. Cậu Diệp, có chuyện gì có thể liên hệ trực tiếp với tôi, tôi hy vọng vài năm sau cậu có thể phát triển mạnh mẽ, có thể giúp chúng ta sắp xếp ổn thỏa cho nhiều quân nhân giải ngũ hơn, để bọn họ có được cuộc sống tốt đẹp hơn, đến lúc đó tôi sẽ lại đích thân tới đây thăm cậu.”

“Được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói: “Đây cũng là ước mơ của tôi”, sau đó anh trao đổi số điện thoại với thư ký của ông Dư. Diệp Lăng Thiên và Lý Đông Sinh đích thân tiễn ông Dư xuống tầng ra đến tận xe, xe ông Dư vừa chuyển bánh, hai chiếc xe quân sự đằng sau cũng bám theo.

“Rốt cuộc là nguyên nhân gì đây?” Diệp Lăng Thiên châm điếu thuốc rồi hỏi.

“Các cậu cũng về đi.” Lý Đông Sinh nói với đám cảnh sát vẫn đang canh giữ ở đây, sau đó nói: “Lên xe tôi rồi nói.” Tiếp đó bước lên xe trước.”

“Ông Dư không phải người bình thường đâu, năm nay đã 78 tuổi rồi mà vẫn làm việc, mặc dù cấp bậc không phải cao lắm, nhưng lai lịch và ảnh hưởng trong quân đội lại cực kì lớn, ông ấy vẫn chỉ luôn ở vị trí này vì ông ý luôn từ chối thăng chức, lý do của ông ấy là xét về công trạng thì nhiều nhất ông ấy cũng chỉ xứng đáng với vị trí này, nên vẫn luôn giữ yên chức vụ ấy, mà môn sinh của ông ấy cực kỳ nhiều, nếu tính nghiêm túc thì tôi và lão quỷ đều là môn sinh của ông ấy, chúng tôi đều từng là quân của ông ấy. Vậy nên cậu không cần nghi ngờ những lời ông ấy nói hôm nay, lời ông ấy nói cho dù là các lãnh đạo cấp cao cũng phải khiêm tốn lắng nghe, đừng nói là mấy kẻ đầu não thành phố A như chúng tôi. Ông ấy là người dành cả đời cho quân đội, cống hiến hết mình cho quân đội, một người lính thực thụ. Ông ấy có hứng thú cũng như xem trọng cậu như thế, là vì cậu là một người luôn đặt quân đội và quốc gia trong tim mình.” Lý Đông Sinh nói với giọng đầy cảm thán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 20 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status