Tổng tài mỹ nhân yêu cận vệ

CHƯƠNG 386: SỐNG CHUNG (6)



CHƯƠNG 386: SỐNG CHUNG (6)

“Em chuẩn bị đi tìm công việc gì?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Không biết nữa, cứ tùy tiện thôi, chỉ cần có thể nuôi sống chính mình là được rồi.” Lý Vũ Hân lạnh nhạt nói.

Diệp Lăng Thiên nhíu mày lại, hút thuốc, rất lâu sau mới nói: “Nếu như em thật sự muốn tìm công việc thì ngày mai tôi sẽ dẫn em đi đến một chỗ, em xem xem em có hài lòng với công việc đó hay không.”

“Đi đâu vậy? Chuyện này thật sự không cần anh phải giúp đỡ đâu, tôi có trình độ mà, hơn nữa tôi cũng có kinh nghiệm làm việc liên quan, với lại cũng đã từng đi du học rồi, tôi nghĩ muốn tìm một công việc để nuôi sống bản thân chắc là cũng không phải là rất khó.” Lý Vũ Hân lắc đầu.

“Trước tiên em cũng đừng có nói nhiều như vậy, ngày mai đi với tôi thì em sẽ biết thôi.” Diệp Lăng Thiên nói, sau đó lại tiếp tục ăn cơm.

Sáng ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên mới vừa thức dậy thì đã nhìn thấy một mình Lý Vũ Hân ngồi ở trước bàn đang ăn sáng.

“Dậy rồi hả? Rửa mặt rồi đi ra ăn sáng đi, tôi mới xuống lầu mua bát cháo với bánh quẩy.” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, vừa ăn vừa nói.

Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc, sau đó gật gật đầu.

Sau khi ăn sáng xong, Diệp Lăng Thiên kêu Lý Vũ Hân đi xuống lầu cùng với mình, sau đó bước lên xe.

“Rốt cuộc là đi đâu vậy? Tối ngày hôm qua tôi đã gửi hồ sơ lý lịch ở trên mạng rồi, có rất nhiều chức vị tôi hài lòng, tôi nghĩ là chắc ngày hôm nay sẽ có người gọi điện thoại cho tôi, thông báo tôi đến phỏng vấn.” Lý Vũ Hân không biết rốt cuộc là Diệp Lăng Thiên đang làm cái gì.

“Em đi thì biết thôi.” Diệp Lăng Thiên không nói rõ.

“Công ty ẩm thực Lão Binh? Anh dẫn tôi đến công ty của anh làm cái gì vậy?” Lúc đi vào trong công ty của Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân kinh ngạc nhìn bảng hiệu treo ở phía trên rồi hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Đi vào trong rồi lại nói.” Diệp Lăng Thiên hờ hững nói, sau đó đi vào bên trong.

“Chào buổi sáng, Diệp tổng, chào buổi sáng.” Phần lớn mọi người đã đến công ty, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên thì đều chào hỏi.

“Chào mọi người, xin chào.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười trả lời lại, sau đó trực tiếp dẫn Lý Vũ Hân đi vào trong phòng làm việc của mình.

“Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì vậy? Ngày hôm nay tôi phải ở nhà chờ điện thoại đó.” Lý Vũ Hân có chút tức giận mà hỏi.

“Đến đây đi làm được không?” Diệp Lăng Thiên ngồi ở trên ghế làm việc của mình rồi hỏi Lý Vũ Hân.

Lý Vũ Hân ngẩn người, sau đó tức giận nhìn Diệp Lăng Thiên rồi nói: “Diệp Lăng Thiên, tôi còn chưa đến tình trạng chuyện gì cũng cần anh thương hại chuyện gì cũng cần anh phải bố thí, tôi nói cho anh biết tôi có thể tìm được công việc, mặc dù là tôi không có gì cả, mặc dù là tôi ngay cả cuộc sống của mình cũng không có cách nào chăm sóc tốt, nhưng mà tôi có thể nuôi sống chính mình.”

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, không lập tức nói chuyện mà lại để Lý Vũ Hân ngồi xuống

“Tôi phải đi rồi, tôi còn có việc.” Lý Vũ Hân quay người lại đi ra bên ngoài.

“Em có thể nghe tôi nói hết lời không? Lý Vũ Hân, tôi cần sự giúp đỡ của em.” Diệp Lăng Thiên nói với bóng lưng của Lý Vũ Hân.

Lý Vũ Hân giật mình quay người lại nhìn Diệp Lăng Thiên rồi hỏi: “Anh cần sự giúp đỡ của tôi? Bây giờ tôi đã thành cái dạng này thì có thể giúp gì cho anh?”

“Ngồi xuống đi.” Diệp Lăng Thiên chỉ vào cái ghế rồi nói.

“Em cảm thấy công ty này của tôi như thế nào?” Diệp Lăng Thiên hỏi Lý Vũ Hân.

Lý Vũ Hân nhìn xung quanh một chút, nói: “Rất tốt.”

“Em cảm thấy là rất nhỏ có đúng không? Thật ra cũng không nhỏ đâu, đừng nhìn công ty này chỉ có hai mươi người đi làm, hiện tại công ty có gần ba trăm nhân viên, lợi nhuận hàng tháng của công ty là chín tỷ, và đây chỉ là tạm thời thôi. Trước mắt chỉ có ba cửa hàng, cuối năm nay sẽ phát triển thành tám cửa hàng hoặc là mười cửa hàng, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì đến lúc đó tổng số nhân viên của công ty sẽ có khoảng chín trăm người, nhân viên trong nội bộ công ty cũng sẽ tăng lên khoảng bốn năm mươi người. Mặt khác, doanh thu ước tính hàng tháng sẽ hơn bảy mươi lăm tỷ, lợi nhuận hàng tháng khoảng hai mươi bốn tỷ, đây chính là mục tiêu trong năm nay của công ty chúng tôi. Chúng tôi đã tính toán rất chi tiết, chỉ cần không có sai sót nào thì chắc chắn cuối năm nay sẽ đạt được mục tiêu này, bởi vì chúng tôi đều dựa vào tiêu chuẩn thấp nhất mà tính toán.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.

“Anh nói với tôi những chuyện này làm cái gì?” Lý Vũ Hân hơi nghi hoặc một chút.

“Nếu như đến quy mô này thì cũng không tính là một công ty nhỏ đúng không, ít nhất thì cũng có thể được xem như là công ty với quy mô tầm trung có đúng không?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Nếu như doanh thu hàng tháng là hàng chục tỷ và tiền lời là chục tỷ, đây chắc chắn là một công ty có quy mô tầm trung, anh muốn nói cái gì đây?” Lý Vũ Hân tiếp tục hỏi.

“Tôi tốt nghiệp trung học, sau khi tốt nghiệp thì tham gia vào quân đội, làm lính mười năm thì trở về, sau khi trở về thì làm bảo vệ hai tháng, sau đó lại làm vệ sĩ cho em mấy tháng, sau đó nữa thì bán đồ nướng một tháng rồi bắt đầu mở cửa tiệm cho chính mình, từ đầu bếp lên chức ông chủ rồi đến bây giờ là giám đốc của công ty. Một hai cửa tiệm vừa vừa thì tôi cũng có thể trông coi không thành vấn đề, dù sao cũng chỉ có ít tiền như vậy, cũng có vài người, mỗi ngày tôi cứ quan sát là được rồi, có vấn đề gì thì giải quyết vấn đề đó. Nhưng mà em cảm thấy dựa vào năng lực của tôi thì có thể quản lý được một công ty có quy mô như thế này à? Nếu như không có ai giúp đỡ tôi, vậy thì công ty này của tôi có lẽ cũng sẽ không đi đến cái ngày mà tôi đã dự tính. Tôi không có học hành được bao nhiêu, cũng chưa từng làm kinh doanh chứ đừng nói chi là có kinh nghiệm quản lý một công ty lớn gì, công ty tôi có thể đi được đến ngày hôm nay toàn bộ đều là tôi ném đá qua sông thử nghiệm từng bước, không có bất kỳ phương pháp và quy định gì. Tôi biết rất rõ kiến thức của mình đến đâu, nếu như công ty tiếp tục phát triển hơn, tôi không phải là một người quản lý xứng chức. Tôi cần một nhân viên quản lý có kinh nghiệm và chuyên nghiệp để quản lý nó, nhưng mà người như thế này thì cũng không tuyển được, cho dù có người nào đồng ý làm thì tôi cũng không dám yên tâm giao tất cả những chuyện này cho người đó. Vũ Hân, lời mà tôi nói là thật tâm thật ý, bây giờ tôi thật sự rất cần sự giúp đỡ của em, tôi cần em quản lý tất cả những thứ này dùm cho tôi. Tôi hi vọng là có thể tiến hành quản lý công ty này theo phương pháp quản lý hiện đại và khoa học, mà không phải là giống như bây giờ.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.

Đối với những lời nói này của Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân cảm thấy hơi bất ngờ, cô từ chối cho ý kiến mà nhìn Diệp Lăng Thiên, cuối cùng mới dò xét mà khỏi: “Không phải là anh đang thương hại tôi?”

“Bây giờ tôi cần em thương hại tôi thì có, cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng cảm thấy là em sẽ không tìm được việc làm, làm một giám đốc tài năng xuất chúng du học về nước, đã nhận chức hơn năm năm trong tập đoàn lớn, nếu như nói như tôi lo lắng em không tìm được thì tôi chính là một tên ngu ngốc. Ở đây là Đông Hải, thứ mà ở đây không thiếu nhất đó chính là cơ hội, nhưng mà thiếu nhất chính là nhân tài, đây là lời mà mấy sinh viên hay nói.” Diệp Lăng Thiên cười chỉ ra bên ngoài rồi nói.

Hiếm khi nghe thấy Diệp Lăng Thiên nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, Lý Vũ Hân cũng không nhịn được mà cười, hỏi: “Anh muốn tôi giúp anh như thế nào?”

“Rất đơn giản, vị trí này cho em, sau này em ngồi trên cái ghế này.” Diệp Lăng Thiên chỉ vào chỗ ngồi của mình.

“Tôi làm tổng giám đốc hả, vậy còn anh?” Lý Vũ Hân hơi kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 20 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status