Tổng tài mỹ nhân yêu cận vệ

CHƯƠNG 568: CHỤP LÉN (11)



CHƯƠNG 568: CHỤP LÉN (11)

“Báo, cởi dây thừng ra đi, để Ông Lưu ngã cho tỉnh táo lại một chút, sau đó lại kéo ông ta lại, rồi lại thả ra, khi nào Ông Lưu tỉnh táo, nhớ lại những chuyện lúc trước thì dừng lại.” Diệp Lăng Thiên quay đầu lại, lạnh nhạt nói.

Lưu Thượng Vinh nghe xong, gương mặt bị dọa đến biến sắc một lần nữa, phải biết, mặc dù hiện tại ông ta bị treo ở độ cao so với mặt đất thì không tính là quá cao, nhưng cũng phải ba bốn mét, đây cũng là độ cao của một tầng lầu, nếu thực sự trực tiếp ngã xuống như thế, mặc dù sẽ không chết, nhưng cũng rất đau, lặp đi lặp lại như thế mấy lần, không chết cũng phải trọng thương, quan trọng nhất là như vậy thật sự rất dọa người.

“Xin anh, đừng, tuyệt đối đừng. Hai vị, rốt cuộc các anh muốn làm gì?” Rốt cuộc Lưu Thượng Vinh cũng không kìm chế được nữa.

“Chúng tôi muốn làm gì hẳn là so với chúng tôi, ông còn rõ hơn.” Diệp Lăng Thiên nói thẳng.

“Cậu Diệp, nếu các người đều đã biết, vậy chúng tôi cũng quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám với mấy người nữa. Anh cũng biết, tôi chỉ là người làm công thay người khác mà thôi, nên tôi cũng nghe người khác nói phải làm như thế nào, anh khó xử tôi như vậy cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa, các anh làm như vậy là phạm pháp, mặc dù tôi không tính là nhân vật lớn gì, nhưng là trong tay vẫn có chút quan hệ, nhân mạch, các anh làm như vậy đối với tôi, các anh có nghĩ tới hậu quả không?” Rốt cuộc Lưu Thượng Vinh không nhịn được nữa, bắt đầu uy hiếp ngược lại Diệp Lăng Thiên.

“Vậy sao? Vậy tôi cũng rất muốn biết sẽ có hậu quả gì.” Diệp Lăng Thiên cười lạnh, sau đó nói: “Tôi cũng không ngại nói với ông, chắc chắn ông đã điều tra tôi rồi, biết rằng trước kia tôi nhập ngũ, tôi cũng không sợ nói cho ông, thời điểm tôi và anh ta ở trong quân đội, chính là người phụ trách giết người mỗi ngày, người chết trong tay tôi nhiều vô số kể, chúng tôi chưa từng sợ giết người. Hôm nay chúng tôi mang ông tới kỳ thật cũng đã sớm làm xong việc chuẩn bị để ông không thể quay về, nơi này rừng núi hoang vu, chôn một người hẳn là không ai có thể phát hiện. Ông có thể lựa chọn không nói, quyền lựa chọn ở trong tay của ông.”

“Sao vậy? Không tin?” Diệp Lăng Thiên nhìn thấy Lưu Thượng Vinh không nói lời nào, hỏi ngược lại, sau đó nói với Trần Tuấn Lương: “Trước tiên cởi dây thừng để Ông Lưu tỉnh táo một chút đi, tôi cũng muốn nhìn xem, lấy tuổi tác và thể chất của Ông Lưu đến cùng có thể ném mấy lần.”

“Được, Ông Lưu, chuẩn bị sẵn sàng, tôi sẽ lập tức sẽ cởi dây thừng.” Trần Tuấn Lương chậm rãi dùng tay kéo sợi dây, vẫn không quên nhắc nhở Lưu Thượng Vinh một chút.

Lưu Thượng Vinh vẫn không nói lời nào, Trần Tuấn Lương nhìn qua Diệp Lăng Thiên, chỉ thấy Diệp Lăng Thiên khẽ gật đầu, Trần Tuấn Lương lập tức trực tiếp thả dây thừng ra.

“Á!” Theo tiếng hô một tiếng của Lưu Thượng Vinh, âm thanh vừa phát ra liền nghe được một tiếng phịch, Lưu Thượng Vinh trực tiếp bị ném ngã xuống đất, lăn lộn rên rỉ trên mặt đất, rất hiển nhiên, lần này bị ném xuống cũng rất đau đớn.

“Xem ra Ông Lưu vẫn chưa tỉnh táo, kéo lên, tiếp tục.” Diệp Lăng Thiên nhìn một chút, cười một cái nói.

“Đến ngay.” Trần Tuấn Lương nói, kéo dây thừng lại, khí lực của anh ta rất lớn, lập tức kéo Lưu Thượng Vinh vừa bị ngã đến mơ hồ lên giữa không trung.

“Đừng đừng đừng, tôi nói tôi nói, tôi cầu xin các anh, đừng ném nữa, còn ném nữa sẽ chết người, các anh muốn biết gì, tôi nói hết.” Lưu Thượng Vinh lập tức tỉnh táo lại, vội vàng hô hào.

“Treo lên, cột vào trên cây đi.”Diệp Lăng Thiên cười cười, nói với Trần Tuấn Lương.

“Đừng treo, thả tôi xuống đi.” Lưu Thượng Vinh cầu xin lần nữa.

“Ông yên tâm, chỉ cần lời ông nói khiến tôi hài lòng, đương nhiên tôi sẽ thả ông xuống.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, sau đó đốt một điếu thuốc cho mình, hỏi: “Nói một chút đi.”

“Anh muốn biết cái gì?” Lưu Thượng Vinh cũng phục rồi, hiện tại ông ta cũng biết Diệp Lăng Thiên trước mặt này quả thật là một nhân vật hung ác, nếu như ông ta không nói thì có khi thật sự sẽ bị anh giết chết.

“Ông nói xem tôi muốn biết cái gì? Trước tiên nói một chút chuyện bị chụp lén lần này đi. Tôi biết người nghĩ ra là Văn Vũ, nhưng thực tế thao tác đều do ông làm, đúng không? Nói một chút xem ông làm như thế nào, tôi hi vọng ông nói thật, đừng đùa nghịch gì, nếu không ông sẽ chết rất khó coi.” Diệp Lăng Thiên liền đứng tại chỗ nhìn Lưu Thượng Vinh treo lơ lửng giữa không trung.

Lưu Thượng Vinh do dự thật lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Đúng vậy, kế hoạch đều là do cậu cả nghĩ ra, cậu ấy nói lần trước chắc chắn là do anh chụp lén cậu ấy, phát lên mạng, cậu ta muốn dùng thủ đoạn giống vậy để đối phó với anh, bảo tôi điều tra anh, kỳ thật từ rất sớm trước đó đã bảo tôi điều tra anh rồi, biết rằng anh có em gái, chỉ có một người thân như vậy, cũng biết anh rất quan tâm người em gái này, cho nên cậu ta mới nghĩ đến việc chụp lén em gái của anh…, đăng lên trên mạng, để anh sống không bằng chết. Thế nhưng, cuối cùng phát hiện, căn bản là không có biện pháp ra tay đối với em gái của anh, cũng không có khả năng trực tiếp bắt cóc em gái của anh được, cuối cùng anh ta bảo tôi tìm người đàn ông nào đó đi quyến rũ em gái của anh, chỉ cần có thể trở thành một đôi với em gái anh, vậy sẽ không thành vấn đề.”

“Về sau…Về sau… Tôi bảo người điều tra trong trường học của bọn họ, vẫn luôn theo dõi em gái anh, cuối cùng phát hiện em gái anh có quan hệ khá tốt với một cậu bạn trai ở trong lớp, con gái và con trai ở cùng một chỗ, không phải đều xảy ra chút chuyện sao? Tôi tìm người cho cậu bạn kia một khoản tiền, cậu ta liền thay tôi làm việc, bắt đầu theo đuổi em gái anh, cuối cùng tìm cơ hội quay một đoạn video như vậy cho chúng tôi. Lúc đầu ý nghĩ của cậu cả là trực tiếp đăng lên trên mạng đi, nhưng cậu ta muốn tra tấn anh, muốn khiến anh sống không bằng chết, còn muốn chơi chết công ty của anh, cho nên mới nghĩ đến việc doạ dẫm anh trước, để anh bán công ty đi, sau đó lại đăng video lên trên mạng. Tất cả đều là chủ ý của cậu ta, tôi chỉ là người làm thay mà thôi, anh muốn tìm người báo thù thì đi tìm cậu ta, đừng tìm tôi.”

Diệp Lăng Thiên chậm rãi hút thuốc, nhấn nút dừng phần ghi âm ở trên điện thoại, sau đó lại hỏi: “Nói cho tôi, hiện tại ai có phần video này ở trong tay.”

“Tôi không có, trong tay của tôi tuyệt đối không có.” Lưu Thượng Vinh vội vàng nói.

“Tôi hỏi ông là trong tay ai có, trong tay ông không có, nhưng trong tay đàn em của ông, chắc chắn có đi, đừng nói cho tôi là tất cả mọi truyện đều do một mình ông làm, chắc chắn là ông dùng tiền xin giúp đỡ. Nói cho tôi, ông ra tay như thế nào.” Diệp Lăng Thiên tiếp tục hỏi.

Lưu Thượng Vinh im lặng một lần nữa, không nói lời nào.

“Không nói nghĩa là vẫn chưa nhớ ra sao? Báo, nếu Ông Lưu không nhớ gì cả thì để Ông Lưu tỉnh táo lại một lần nữa đi.” Diệp Lăng Thiên lại nói với Trần Tuấn Lương.

Bên trong miệng của Trần Tuấn Lương ngậm điếu thuốc, liền bắt đầu trực tiếp cởi dây thừng.

“Đừng đừng đừng, tôi nói tôi nói, tuyệt đối đừng làm vậy, tôi thật sự không chịu nổi.” Lưu Thượng Vinh nghe thấy lại cởi dây thừng, vội vàng hô lên.

“Vậy ông nói cho đàng hoàng đi.”

“Có thể trước tiên buông tôi ra đã được không, tôi thật sự không chịu được nữa, tay sắp đứt mất rồi, xin thương xót đi.” Lưu Thượng Vinh đau khổ nói, bị treo lên lâu như vậy, quả thật là chuyện vô cùng vô cùng đau khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 20 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status