Tổng tài mỹ nhân yêu cận vệ

CHƯƠNG 757: NHÀ MỚI (8)



CHƯƠNG 757: NHÀ MỚI (8)

“Vậy anh nên cảm kích Hiểu Tinh hay nên cảm kích em?” Diệp Lăng Thiên cười hỏi.

“Anh nói xem? Nhìn sơ anh là biết một người không có lương tâm rồi, Hiểu Tinh người ta lo lắng cho ta thôi ngớt đó, anh còn ở đây cười đùa cợt nhả.” Lý Vũ Hân không nhịn được mà trực tiếp mắng.

Diệp Lăng Thiên vẫn mỉm cười, nhưng không có nói thêm gì nữa, anh nhìn ra, không chỉ có Hứa Hiểu Tinh lo cho anh, rất rõ ràng Lý Vũ Hân cũng lo lắng cho anh.

Hai người đến bệnh viện, ở trong bệnh viện bác sĩ lôi thuốc nước rồi băng bó lại cho Diệp Lăng Thiên, cuối cùng dưới yêu cầu của Lý Vũ Hân, để cho an toàn còn truyền hai chai nước biển cho Diệp Lăng Thiên.

Thật ra đối với Diệp Lăng Thiên, những điều này thật sự không cần thiết, Diệp Lăng Thiên đối với khả năng tự hồi phục của cơ thể mình vẫn rất có lòng tin, đã từng bị thương nhiều như vậy cũng có thể sống sót huống chi lần này chỉ là một vết thương nhỏ không đáng kể, nhưng Lý Vũ Hân kiên trì anh cũng hết cách, anh biết, Lý Vũ Hân đối tốt với anh là đang lo lắng cho anh.

Đợi đến khi Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân từ trong bệnh viện đi ra thì đã hơn 11 giờ đêm rồi. Diệp Lăng Thiên được Lý Vũ Hân đỡ ngồi vào xe rồi về nhà.

Đến sân nhà mình, Diệp Lăng Thiên vừa mở cửa vừa nói với Lý Vũ Hân: “Được rồi, em về trước đi, đi đường lái xe chậm chút, tuyệt đối đừng tùy tiện dừng xe.”

“Tối nay em không đi.” Lý Vũ Hân nhàn nhạt nói, sau đó đi qua đỡ Diệp Lăng Thiên xuống xe.

“Không đi?” Diệp Lăng Thiên có hơi ngạc nhiên.

“Sao thế? Anh còn muốn đuổi em đi chắc?” Lý Vũ Hân vừa hỏi ngược lại, vừa đỡ Diệp Lăng Thiên đi vào trong nhà.

“Anh không phải có ý này, anh… anh…” Diệp Lăng Thiên nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

“Em đi rồi tối anh khát nước thì phải làm sao? Tôi anh đi vệ sinh thì phải làm sao? Còn nữa, em phải giám sát anh, vết thương này của anh không thể chạm nước, cho nên anh không thể tắm rửa. Đi thôi, đi lên giường nằm.” Lý Vũ Hân bắt đầu đỡ Diệp Lăng Thiên lên tầng.

“Nào có nghiêm trọng như những gì em nói chứ, cũng chỉ là rách một đường mà thôi. Loại vết thương này trên người anh đếm không hết. Không sao, loại chuyện nhỏ này tự anh có thể xử lý.” Diệp Lăng Thiên nói.

Lý Vũ Hân trợn mắt nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó nói: “Anh có phải là muốn nói anh rất lợi hại đúng không? Anh nếu lợi hại như vậy lần trước anh sẽ không suýt nữa mất mạng. Đừng lấy cơ thể của mình ra đùa, anh nếu như không tự yêu chính cơ thể của mình thì không ai có thể lo lắng thay cho anh cả.”

Bị Lý Vũ Hân trách móc một phen như vậy, trong lòng Diệp Lăng Thiên ngược lại thấy ấm áp, mỉm cười để Lý Vũ Hân đỡ anh vào phòng của mình, nằm xuống giường.

“Bác sĩ nói rồi, mấy ngày này cố gắng bớt vận động, để vết thương lành lại. Có chuyện gì anh gọi em là được. Đừng chạy lung tung, đến lúc đó ngộ nhỡ động đến vết thương thì chỉ anh đau.”

“Ừm, được. Trên giường của mỗi phòng đều có đầy đủ đồ dùng, em tùy ý tìm một phòng mà ngủ.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.

“Anh biết, nơi này em quen thuộc hơn anh, em ngủ phòng sát vách, đó là phòng trước đây của em, anh có chuyện gì thì gọi em, em sẽ có thể nghe thấy.” Lý Vũ Hân không nói gì nhiều, trực tiếp đi ra ngoài, sau đó giúp Diệp Lăng Thiên đóng cửa lại.

Lý Vũ Hân bên này vừa đi, điện thoại của Diệp Lăng Thiên đổ chuông, là Hứa Hiểu Tinh gọi tới, hỏi tình trạng của Diệp Lăng Thiên. Diệp Lăng Thiên nói chuyện mình đi bệnh viện, nhưng không nói Lý Vũ Hân ở lại đây cùng mình.

Thật ra đối với Diệp Lăng Thiên mà nói, chút vết thương này thật sự không tính là gì. Diệp Lăng Thiên nằm ở trên giường thoải mái ngủ thiếp đi, giữa chừng còn nhìn thấy Lý Vũ Hân lén lút đi vào một lần, giúp Diệp Lăng Thiên đắp chăn rồi cẩn thận đi ra. Thật ra Diệp Lăng Thiên đã tỉnh, tính cảnh giác của anh rất cao, cho dù khi đang ngủ, chỉ là anh giả vờ ngủ mà thôi.

Ngày hôm sau Diệp Lăng Thiên vẫn dậy từ sớm, khi anh thức dậy đi xuống tầng mới phát hiện Diệp Lăng Thiên đã ở trong phòng bếp bận rộn.

“Em sao lại dậy sớm như vậy? Sáng không cần bận bịu như vậy đâu, chúng ta ra ngoài ăn là được rồi.”

Diệp Lăng Thiên vừa xuống tầng vừa nói với Lý Vũ Hân.

“Anh sao đã dậy rồi?” Lý Vũ Hân thấy Diệp Lăng Thiên tự mình xuống tầng thì vội hỏi.

“Sao vậy? Lẽ nào anh không nên dậy sao?” Diệp Lăng Thiên cảm thấy rất kỳ lạ.

“Đã nói rồi, anh ở trên giường nghỉ ngơi hai ngày, bớt vận động, đợi vết thương lành. Nếu anh đã xuống thì thôi, ngồi ở đây, đừng đi lại tung lung, bữa sáng lập tức xong rồi, em hầm canh cho anh rồi.” Lý Vũ Hân nói xong thì lại đi vào bếp.

“Hầm canh? Em đã dậy sớm cỡ nào, Vũ Hân, thật sự đây chỉ là một chút vết thương nhỏ thôi, chỉ là vết thương ngoài ra. Qua hai ngày tự nhiên sẽ kết vảy rồi lành lại, không có vấn đề gì lớn cả, em thật sự không cần lo lắng cho anh đâu.”

“Đừng phí lời như vậy, uống canh.” Lý Vũ Hân không có để ý Diệp Lăng Thiên, trực tiếp bê canh đến trước mặt Diệp Lăng Thiên.

“Hai ngày này anh không cần đến công ty làm việc, ở nhà nghỉ ngơi, cơm buổi trưa hoặc đợi em đưa qua cho anh, hoặc em gọi tài xế đưa qua cho anh. Nhớ kỹ, đừng cử động linh tinh, anh xem TV nằm nghỉ ngơi là được. Tuy là vết thương nhỏ, nhưng nếu nhiễm trùng thì không phải là chuyện đùa, hơn nữa đây cũng không phải là vết thương nhỏ, anh không có nghe bác sĩ nói hay sao?” Lý Vũ Hân lại lườm Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên vốn muốn tranh luận gì đó, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu, không nói gì nhiều.

Lý Vũ Hân sau khi thu dọn bát đũa cho Diệp Lăng Thiên xong thì mới ra ngoài lái xe đi làm.

Diệp Lăng Thiên tự mình lấy tủ y tế ra bôi lại thuốc vào vết thương của anh, sau đó lại bắt bó lại, nhìn vết thương, không có viêm, khá tốt. Đương nhiên đau chắc chắn sẽ đau. Diệp Lăng Thiên sau khi uống thuốc xong thì ngồi ở sô pha xem TV, cuối cùng nhìn thời gian, lại đi lên tầng, sau đó thay bộ quần áo, lôi cái chân còn khá đau lái xe ra ngoài.

Diệp Lăng Thiên trực tiếp lái xe đến sân bay, sau đó ở cửa ra của sân bay hút thuốc chờ đợi, bởi vì dựa theo thời gian Diệp Sương gọi điện cho anh, chuyến bay của Diệp Sương và Trần Tuấn Lương cùng với ba mẹ của Trần Tuấn Lương lúc giờ này chắc đã đến Đông Hải.

Quả nhiên, không bao lâu thì Diệp Lăng Thiên nhìn thấy Diệp Sương và Trần Tuấn Lương, sau đó cũng nhìn thấy hai người già cùng hai người đi ra, không cần nghi ngờ gì nữa, đây chính là ba mẹ của Trần Tuấn Lương rồi.

“Anh, anh!” Trần Tuấn Lương và Diệp Sương nhìn thấy Diệp Lăng Thiên thì đều gọi.

Diệp Lăng Thiên vội đi tới, bắt tay chào hỏi với ba mẹ của Trần Tuấn Lương.

“Anh, chân của anh bị làm sao thế?” Diệp Sương thấy dáng vẻ đi lại bất tiện của Diệp Lăng Thiên thì hỏi.

“Hôm qua không cẩn thận bị ngã, rách một miếng, có hơi đau, nhưng không đáng ngại. Đi đi đi, chú dì đợi ở đây, cháu tới bãi đỗ xe lái xe tới.”

“Chân của anh đau cứ để em đi.” Trần Tuấn Lương từ trong tay Diệp Lăng Thiên nhận lấy chìa khóa xe rồi đi tới bãi đỗ xe, không bao lâu thì lái xe của Diệp Lăng Thiên tới.

Cuối cùng là Trần Tuấn Lương lái xe, Diệp Lăng Thiên trực tiếp để Trần Tuấn Lương lái xe đến khách sạn Sở Hào, mặc kệ như thế nào, ba mẹ của Trần Tuấn Lương cũng là trưởng bối, hơn nữa lại là ba mẹ chồng tương lai của Diệp Sương, ngoài ra người ta là khách, Diệp Lăng Thiên là chủ, cho nên ít nhất phải mời bữa cơm, hơn nữa Diệp Lăng Thiên cũng đã đăt chỗ ở khách sạn năm sao rồi, cũng xem như là sự xem trọng cũng tôn trọng đối với ba mẹ của Trần Tuấn Lương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 20 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status