Tổng tài ngốc nghếch của nhà ai?

Chương 128


"Cô nói kiểu gì đấy?" Đào Nương khó hiểu vặn lại "Con gái tôi học ở chỗ cô, cô lại nói phải hỏi tôi là thế nào? Cô làm ăn thế à? Hay không thích đi dạy ở trường đó nữa?.."

"Chị bình tĩnh!" Giáo viên chủ nhiệm thấy bà nổi nóng lập tức sợ hãi chùn xuống, Đào Nương cười khẩy, thầm nghĩ con nhóc này cũng biết sợ! "Cháu Dung Dung từ đầu năm đến giờ đã không thấy tới trường, tôi có gọi điện về gia đình, cũng có đến tận nhà mình để tìm gặp anh chị và cháu nhưng không lần nào có duyên.."

"Cái.. gì?.."

"Hôm trước tôi có vô tình gặp cháu ngoài trung tâm mua sắm.." Giáo viên chủ nhiệm tiếp tục giải thích "Cháu nói là gia đình đã cho cháu chuyển trường rồi, hồ sơ học bạ gì đó cô cứ đóng gói gửi đến tận nhà cho cháu.."

"Làm.. Làm gì có chuyện đó!" Đào Nương hốt hoảng, cố gắng lục lọi trong trí nhớ. Hình như thời gian trước có một đợi bà rất bận, chuẩn bị cho Văn Hóa lên ngôi, loại trừ đám rắn rết tinh trong tập đoàn Trịnh gia.. thế nên mấy cuộc gọi nhỡ, tin nhắn rác từ những số lạ bà chẳng bao giờ thèm quan tâm, luôn trực tiếp ném chúng vào thùng rác! Về biệt thự lại càng ít hơn, ngoại trừ gần nửa đêm về nhà để nghỉ ngơi và lúc sáng sớm chuẩn bị ra ngoài thì hầu như không có...
"Gia đình tôi đâu có cho cháu chuyển trường?"

"Tôi đã gửi hồ sơ học bạ lâu lắm rồi chị ạ.." Giáo viên chủ nhiệm vẫn cười, nhưng sự miễn cưỡng trong giọng nói đã tăng cấp thật nhiều.
Thế là thế nào?
Khó chịu khi nói chuyện cùng bà?
"Chị kiểm tra lại giúp tôi!"

"Tôi.." Đào Nương muốn nói cả vạn câu chữ, cũng muốn chất vấn, chửi bới giáo viên này một trận cho thỏa. Nhưng sau đó chợt nhận ra rằng bà lấy tư cách gì để nói người ta chứ?
Người ta quản lý bao nhiêu học sinh, con bà không đến trường người ta đã hết sức liên lạc với gia đình.. Chính gia đình còn không quan tâm, người dưng nước lã lấy đâu lắm hơi sức như vậy mà để ý?

Bên kia rất nhanh đã truyền đến tiếng cúp máy lạnh lùng. Đào Nương ngồi phịch xuống giữa vườn hoa rộng lớn, trong lòng dấy lên một nỗi thất vọng và chơi vơi lạ lùng. Thời gian này bà đã làm bao nhiêu chuyện, nhưng được bao nhiêu chứ, mất lại nhiều đến nhường nào?..
Hương thơm thoang thoảng trong vườn dịu dàng bao bọc thân thể nhỏ bé đang run rẩy của bà. Ánh nắng trong vườn ấm áp, tiếng chim hót véo von.. không đủ sức an ủi sự lạnh giá trong lòng Đào Nương được nữa.

"Em đến đây làm gì?" Đang ngồi bó gối giữa vườn hoa lớn, giọng nói quen thuộc đột ngột vọt vào tai, khiến Đào Nương bừng tỉnh "Anh đã nói ở nhà chờ anh, khi nào xong đám tang anh qua cơ mà?"

"Em nhớ anh!" Giọng nữ ngọt ngào vọng tới, sự nũng nịu xen lẫn chút kiên cường khiến tim người ta rung động mạnh mẽ "Hơn nữa người mất là.. bố, làm sao em không qua được chứ?"

"Em.." Người đàn ông có chút bất lực, sau đó cũng miễn cưỡng im lặng. Tiếng giày nhẹ nhàng gõ lên nền gạch đỏ, từng tiếng một rõ ràng như muốn đập vỡ phòng tuyến cuối cùng trong lòng Đào Nương!

Bố Trịnh!
Và cả.. con nhãi tiểu tam của ông!
Khốn kiếp!
Vì sao con đó dám đến nơi này? Định ra oai với bà hay sao? Còn cái gì mà "nhớ anh", cái gì mà "bố mất"? Nó thật sự xem mình là con dâu của Trịnh gia rồi đấy ư? Thật sự tự coi mình là vợ của bố Trịnh rồi à? Mẹ kiếp! Mặt dày vừa vừa phai phải thôi!

"NÀY!" Đào Nương đứng phắt dậy, quát lớn một tiếng. Hai người vốn đang ôm ấp nhau bên kia hoảng hốt tách nhau ra "LÀM CÁI TRÒ GÌ ĐẤY?"

"Anh.." Tiểu tam vọt vào lòng bố Trịnh, sau đó lại hốt hoảng bước ra, bối rối vặn vẹo ngón tay của mình "...Chị.. Chị là vợ của anh Trịnh?"

"Em đừng sợ!" Bố Trịnh gằn giọng, kéo tay tiểu tam về phía mình, cố công bao bọc "Lại đây, anh giới thiệu lại cho, dù sao hôm trước hai người gặp mặt cũng chưa rõ ràng!"

"Ý của anh là gì?" Đào Nương chua xót nhìn người chồng đầu ấp tay gối bao năm của mình ôm ấp người khác. Mặc dù chuyện này bà đã biết trước, nhưng khi nó đường đường chính chính hiển hiện lại một lần nữa trước mặt mình, cảm giác đau đớn vẫn là không thể tránh khỏi "Bố Trịnh, anh đừng quên ai mới là vợ chính thức của anh!"

"Hình như trước trước đây Ngô Mai Lan cũng từng nói câu này với cô, nhưng nửa cái cô cũng chẳng thèm nhìn!" Bố Trịnh ừ hữ, không nể nang vạch trần "Đấy là cô và Mai Lan còn là bạn thân đấy, nói gì đến người tình của tôi và cô bây giờ nửa điểm quan hệ cũng không có?"

"Anh thật sự bạc tình đến thế?" Đào Nương bị khơi lại quá khứ, vụn vỡ lui lại mấy bước.
Đúng vậy! Đây vốn là tim đen của bà, bà không bao giờ dám nhắc lại chuyện này trước mặt ai cả. Khi còn trẻ Đào Nương và Mai Lan là bạn thân, Mai Lan là tiểu thư nhà giàu thiện lương, còn rất hay giúp đỡ kẻ nghèo khó như bà. Thế nhưng bà lại coi đó là hành động của kẻ ngu ngốc, bà lợi dụng tiền của Mai Lan, cướp luôn đi trái tim của người đàn ông Mai Lan yêu nhất.
Cũng chính là bà.. Chính là bà khiến Mai Lan đó sinh non, chết bất đắc kì tử trên bàn đẻ..
Leo lên đến chức danh phu nhân Trịnh gia khó khăn gian khổ biết bao nhiêu. Chịu đựng đủ thứ, tâm kế mỗi ngày đều phải cố sức bày ra.. Rốt cuộc cuối cùng bà còn lại thứ gì?
"Bố Trịnh! Đừng quên ai là người giúp anh trong thời gian qua!"

"Tiền bạc của Trịnh gia chắc cô cũng dùng đủ?" Bố Trịnh ôm lấy tiểu tam, muốn xoay người "Chừng đó hẳn là đủ trả công cho cô bao năm qua rồi!"

"..."

"Dù sao cũng không thể trách tôi vô tình, ai bảo.. Kẻ cố tình đeo bám chính là cô!"

Đào Nương chôn chân nhìn hai kẻ cầm thú đi xa, tiểu tam còn cười khẩy, lườm qua bà một cái nhưng một cái động chân bà cũng không dám. Lần trước bố Trịnh đã một lần vì con đó mà đánh bà tả tơi, bây giờ, khi ở ngay giữa nhà họ Trịnh, giữa nơi đông người, giữa giới thượng lưu.. bà không dám hành động lỗ mãng vì sợ ông ta không quản mặt mũi tiếp tục động tay với bà.
Tình có thể tán, tiền có thể tan nhưng danh dự thì không thể mất được!
Đào Nương cười nhếch môi, chua xót lê chân định trở lại khu nhà chính. Thế nhưng bà đi chưa được ba bước, bên kia đã xuất hiện vài người cùng nhau đi tới. Vẻ mặt họ nghiêm trọng vô cùng, vừa thấy bà đã lạnh giọng lên tiếng: "Chào Trịnh phu nhân, mời Trịnh phu nhân cùng tôi trở về nhà chính!"

"Có vấn đề gì?"

"Việc quan trọng.." Bọn họ không đợi bà đồng ý đã quây lại, ép buộc Đào Nương bước đi "..Liên quan đến mạng người!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status