Tổng tài ngốc nghếch của nhà ai?

Chương 47


Màn hình rất nhanh hiển thị tin nhắn đến, dòng chữ ngắn gọn đập vào mắt khiến Văn Hóa nhức nhối không thôi: "Thực nghiệm TL, 13h chiều mai phẫu thuật!"

Muốn thay tim?
Đừng hòng!
Nguyễn Hạ Lam! Kế hoạch này của cô đừng mơ thành công!

*

Cuộc phẫu thuật diễn ra vào buổi chiều nên buổi sáng Văn Minh phải theo bác sĩ làm vài chuẩn bị quan trọng. Hạ Lam với tư thái "người thân của bệnh nhân" cũng được Ngọc Thái triệu tập đến để truyền đạt vài kiến thức hữu ích sử dụng hậu phẫu.
Thật ra cái này chỉ mang tính chất làm màu cho đủ quy trình, chứ sau khi phẫu thuật xong xuôi Văn Minh vẫn ở lại đây, trong phòng chăm sóc đặc biệt. Khi ấy người ở cạnh cậu ta sẽ là y bác sĩ, đâu có liên quan gì tới cô?
Hoặc giả có.. Cũng là có liên quan tới nữ chính thôi kìa! Ngày hôm qua sau khi Hạ Lam đưa ra gợi ý vào việc sử dụng Hồng Ngọc, cả nam chính và nam phụ đều có vẻ mếch lòng vô cùng. Tiếp theo đó bọn họ đồng loạt lảng tránh không nhắc tới vấn đề đó nữa, khiến cô cũng chẳng biết Văn Minh có tính triệu tập nữ chính thị tẩm nữa hay không.

Chậc chậc, sức mạnh của nữ chính cũng lớn quá chứ. Xem kìa, vừa nhắc đến cô nàng thôi mà nam phụ cực kì trung thành đã rục rịch ý đồ phản nghịch rồi. Nếu Hồng Ngọc thực sự ở cạnh Văn Minh, không biết phản ứng của thầy Duy còn ác liệt đến đâu?
Hạ Lam tò mò lắm nha.. Đảm bảo lão ta chẳng vui vẻ gì, và nhìn đứa mình ghét không vui, Hạ Lam cô thích lắm!

"Sao thế, tiểu thư lo lắng điều gì mà buồn bã vậy?" Ngọc Thái ngưng bài giảng dài mấy ngàn trang của mình lại, hơi chau mày quan tâm hỏi.
Hai người hiện tại đang ngồi trong phòng riêng của giám đốc kiêm viện trưởng - Ngọc Thái. Nơi này sạch sẽ giản dị, lại không có sự xuất hiện của người ngoài nên không khí rất ôn hòa. Hạ Lam ngồi đối diện Ngọc Thái, vừa nghe anh ta nói, vừa ngắm mỹ nhân blu trắng vừa tiện đường suy tư vài vấn đề.
Ây gô, lại bệnh cũ, nghĩ đến xuất thần!
Không ổn, cô phải lợi dụng lần tiếp xúc này để đoán thử xem đây có phải Đăng Khoa không mới được!
Nhưng.. Kì lạ thật đấy.
Không hiểu vì lí do gì, cảm giác tim đập thình thịch khi mới tiếp xúc với Ngọc Thái không còn tồn tại trong người cô nữa. Hình như càng ngồi lâu với anh ta, Hạ Lam càng bình tĩnh. Phải chăng linh hồn cô đã phát hiện ra điều gì mà chính cô còn không biết?
"Nếu là chuyện phẫu thuật của cậu Minh thì tôi nghĩ tiểu thư không cần lo lắng đâu!"

"Vâng, tôi hiểu mà bác sĩ!" Vứt mọi suy nghĩ linh tinh ra phía sau, Hạ Lam hưởng thụ lần đầu tiên Đăng Khoa dịu dàng với mình. Cô đưa tay điệu đà gạt tóc ra sau tai, sau đó rùng mình tự thấy mình quá gớm nên vội dừng lại "Tôi đã nói rồi, anh có thể gọi tôi là Hạ Lam! Tiểu thư gì đó tôi không dám nhận đâu!"

"Ừm.." Ngọc Thái ngẩng đầu lên, khuôn mặt như tượng tạc lộ ra thái độ rất mềm.
Hạ Lam muốn thở dài, cách biểu hiện này quá giống Đăng Khoa có được không?
Mỗi lần anh ta nhìn, Hạ Lam đều có ảo tưởng trong mắt anh ta chỉ có một mình cô, cô là tồn tại đặc biệt nhất!
Thế nhưng ảo tưởng vĩnh viễn chỉ là ảo tưởng mà thôi. Cái nhìn mang tính chất xã giao ấy anh ta bày ra với tất cả mọi người, vô tình câu tâm bao thiếu nữ..
"Đã tới trưa rồi, tiểu.. Hạ Lam, cô muốn đi ăn trưa cùng tôi không?"

"Hả?" Hạ Lam hơi ngây ra, đi ăn trưa với anh ta?
Vì sao tự dưng Ngọc Thái nói ra những lời này?
Thân phận hai người lúc này rất không thích hợp, hơn nữa anh ta và cô cũng không thân thiết tới mức có thể lỗ mãng mời đi ăn như vậy đâu. Chẳng lẽ lại là xã giao nữa? Nhưng xã giao thì cần dùng cái giọng điệu chân thật cực kì kia à? Cần đùng đôi mắt cún con long lanh kia à?
"Đã muộn thế này rồi sao?"

"Dù gì tôi cũng nợ cô một bữa cơm.." Ngọc Thái thấy Hạ Lam lảng tránh trả lời vấn đề liền thức thời giải thích "Sau hôm nay cả hai đều sẽ bận, chi bằng bây giờ tôi mời cô!"

"Ồ.." Lại mất công nghĩ bậy!
Hạ Lam cười khẩy bản thân vẫn ngây thơ như cũ, động tới thứ gì liên quan Đăng Khoa IQ liền sụt về âm luôn. Hừ, nhỡ như người khác nắm được điểm yếu này của cô.. chỉ sợ cô nhất định thảm! "Nếu bác sĩ Thái đã có nhã ý mời, tôi cung kính không bằng tuân lệnh!"

*

Hạ Lam có lệnh cấm túc của một số đối tượng nên chỉ có thể loanh quanh trong bệnh viện. Ngọc Thái vì một số lí do nên không thể rời nơi này. Chính vì vậy mà hai người quyết định giải quyết bữa trưa đơn giản: xuống căn tin!
Đôi trai tài gái sắc cùng nhau sánh bước không ít lần lôi kéo ánh mắt của vô số người. Trực giác nhạy bén cho Hạ Lam biết, vô số người này nhìn cô không phải vì thấy cô đệp, họ chỉ đang ghen tị, hận không thể nhào lên đập bẹp cô rồi thay thế vị trí mà thôi.

Hầy, đời nào cũng có mấy kẻ ghen ghét như vậy. Có điều đời trước vai vế cô thật cao, một kẻ cũng không dám công khai nhìn cô như vậy. Còn đời này lại khác, xuất thân Nguyễn Hạ Lam đủ thấp, đủ dơ bẩn, hiển nhiên chẳng ai thèm cố kị cho cô ánh mắt như thể muốn bằm thây vạn đoạn kia cả.

Hừ, nhìn đi!
Cho các người ghen tị chết!
Cô cười khẩy, đảm bảo không có bạn nào ngu ngốc đến nỗi xông lên đánh người đâu. Vì sao ấy hả? Dĩ nhiên là do đội ngũ bảo vệ hùng hậu sau lưng cô rồi!
Tầng lầu của Văn Minh, à không, phải nói là cả cái bệnh viện này mới đúng.. đâu đâu cũng có vệ sĩ giả trang thường dân, theo sát mấy người để đảm bảo an toàn. Hạ Lam không đến nỗi sẽ bị người ám toán, nhưng thầy Duy thân yêu chẳng tin tưởng cô tí nào. Cô biết, anh ta cho người đi theo cô chỉ để canh me cô buồn chán trốn đi, sau đó anh ta sẽ danh chính ngôn thuận đánh gãy chân lôi cô về.

Quỷ nhỏ nhen!
Rồi sẽ có lúc Hạ Lam khiến cho anh ta hối hận!

Bữa trưa vì diễn ra ngay trước mắt bàn dân thiên hạ nên kéo dài không lâu. Hai người chọn mấy món ăn đơn giản dễ tiêu hóa sau đó cùng nhau ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ dùng bữa. Hạ Lam khéo léo thăm dò vị bác sĩ này, lại âm thầm quan sát mấy cử động nhỏ, thói quen nhỏ của anh ta..

Càng quan sát lâu, những điểm khác biệt lồ lộ ra ngoài càng khiến Hạ Lam trở nên thất vọng.. Giờ này, cô có thể khẳng định một cách hùng hồn rằng: 100% Ngọc Thái không phải Đăng Khoa!

Không phải anh ấy!

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng khi sự việc này thật sự xảy ra trước mắt vẫn khiến tâm trạng của cô xuống dốc không phanh. Tựa như đánh mất một thứ quý giá, sau đó ông trời trêu ngươi cho thứ ấy xuất hiện lại trước mặt mình. Nhưng đáng tiếc, thứ ấy tưởng thật lại không phải là thật..

Ôm tâm trạng chùng chình, Hạ Lam tạm biệt Ngọc Thái trở về chỗ Văn Minh. Cửa vừa mở, sát khí bên trong đã vội trào ra ngoài. Hạ Lam không tự chủ lui lại hai bước, thấy cô như vậy Văn Minh không nhịn được bật cười, mỉa mai châm chọc: "Ồ, cô đã trở về rồi? Bữa trưa thế nào? Ngồi cùng mỹ nhân nên chắc hẳn ngon miệng lắm nhỉ?"

* Đây tính ghen không ta????
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status