Tổng tài, phu nhân có thai rồi
Chương 118
Chương 118: Phó Thắng Nam phá cửa
"Ừm'"
Sau khi cúp điện thoại, tôi không muốn quay
vê biệt thự lắm nên bắt xe đến chung cư Hương
Uyển.
Trong lòng hoảng hốt, tôi tắt điện thoại, khóa
trái cửa, đắp chăn ngủ trong căn hộ của mình.
Tôi đau đầu, cứ nửa mê nửa tỉnh, cửa bị đập
phát ra những tiếng âm âm, khó khăn lắm tôi mới
ngủ được cũng bị làm tỉnh dậy.
Tôi ra khỏi phòng đã nhìn thấy cửa lớn đã bị
phá tung, Phó Thắng Nam nhíu mày đứng đó.
Thấy sắc mặt tôi không tốt, anh thấp giọng
nói: 'Sao lại ở đây? Gọi điện thoại cũng không
nghe?”
Tôi day trán, khế mở miệng nói: "Em tắt máy,
sửa cửa đi!" Nói xong, tôi liền quay người vào
phòng ngủ.
Nằm trên giường, tôi không còn buôn ngủ
chút nào cả, lại nhìn chằm chằm trần nhà đến
ngẩn người.
Phó Thắng Nam bước vào, thấy tôi mở mắt
ngây người thì kéo tôi dậy: 'Đứng lên ăn chút gì
đã"
"Em không đói!" Thật sự không đói.
Anh nhíu mày, thấp giọng: "Tại sao lại đến
chung cư Hương Uyển?"
"Muốn tới thì tới thôi.
"Thẩm Xuân Hinh!" Anh cao giọng: "Tôi biết
em cố tình gây sự, nhưng ít nhất cũng phải cho tôi
biết là tại sao chứ? Đừng để tôi đoán, được
không?
Giọng nói của anh hơi khàn khàn, có chút uể
oải.
Như thế này, hình như tôi lại là người không
biết tốt xấu.
Tôi nhìn anh, không khỏi thất thân, nói: "Phó
Thắng Nam, đứa bé trong bụng Lâm Hạnh
Nguyên mất đi, anh có từng cảm thấy đau khổ
không?”
Nó đột ngột mất đi như vậy, chắc là anh khổ
sở lắm.
Anh nhíu mày: "Chuyện này đã qua lâu lắm
rôi.
Tôi gật đầu: "Em biết, em chỉ hỏi một chút
thôi." Nói đến đây, tôi không khỏi lẩm bẩm: "Không
biết nếu đứa bé này mất đi, anh có khó chịu
không nhỉ?"
"Thẩm Xuân Hinh!" Mu bàn tay tôi bị anh bóp
đau nhức, anh sâm mặt: "Hôm nay em gặp ai?"
Đầu tôi vô cùng đau đớn, không muốn nói
chuyện, chỉ dựa đầu lên ngực anh: “Chuyện qua
rôi, không quan trọng.
Không khí bỗng lạnh đi, tôi biết là anh tức
giận, nhưng vẫn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Chuông điện thoại di động vang lên, là của
anh, tôi tự động ngồi thẳng người, rời khỏi ngực
anh nhưng lại bị anh kéo lại, sau đó nhận điện thoại.
"Chuyện gì?" Anh mở miệng, bật loa ngoài.
“Anh Thắng Nam, gần đây em có tiếp nhận
công ty của mẹ em ở thành phố Giang Ninh, ngày
mai sẽ đến, anh có rảnh không? Có thể tới sân
bay đón em không? Là Lâm Hạnh Nguyên.
Tôi dịch đầu, tìm một vị trí thoải mái trong
ngực anh.
Phó Thắng Nam lạnh nhạt nói: "Ngày mai
công ty có việc, anh sẽ bảo Cảnh Thân qua đón
em.
Người ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu,
giọng nói có chút thất vọng: "Anh Thắng Nam,
chẳng lẽ bây giờ chúng ta không thể làm bạn
được sao?”
Phó Thắng Nam hít một hơi, hình như là đang
khó chịu.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 130 lượt.