Tổng tài, phu nhân có thai rồi
Chương 120
Chương 120: Em có thể giúp anh
Những lúc như thế này, tôi cảm thấy hình như
mình không cân thiết nhúng tay vào, do dự một
lúc chuẩn bị quay về phòng ngủ.
Không ngờ Phó Thắng Nam mở miệng nói:
“Rửa xong rồi thì xuống ăn chút đồ ăn đi!”
Nhìn xuống dưới lầu, bắt gặp ánh mắt hững
hờ của anh nhìn tôi. Còn Lâm Hạnh Nguyên thì có
vẻ vô cùng uất ức, mắt đỏ sưng lên, nhìn tôi một
cách không cam lòng.
Tôi không lên tiếng mà thở dài một hơi rồi
xuống lầu, cố gắng hạn chế sự tồn tại của mình
mà đi vào phòng ăn.
Bên ngoài phòng khách vang lên giọng nói
của Lâm Hạnh Nguyên, cô ta cố ý muốn tôi nghe
thấy được: “Chẳng qua Thẩm Xuân Hinh chỉ là
một cô nhi, không có gì cả. Trong tương lai tập
đoàn Phó Thiên phải phát triển, cô ta có thể giúp
anh gì được đây? Nhưng mà em có thể, sau lưng
em có cha mẹ, có nhà họ Mạc. Những tài nguyên
này có thể giúp tập đoàn Phó Thiên kinh doanh
tốt hơn”
Lời này quả thực là không sai, chúng ta không
phải là người nắm giữ cả thế giới, cho dù có xuất
sắc hơn thì cũng vậy, đến một mức độ nào đó thì
phải dựa vào tài nguyên và các mối quan hệ sau
lưng.
Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh là một lựa chọn
không tệ.
Cháo có hơi ngọt, cảm thấy không có khẩu vị
nữa, tôi chống cằm nghe Phó Thắng Nam nói:
“Hạnh Nguyên, nếu như vì những thứ ở sau lưng
em mà anh bỏ vợ, thì sau này gặp được ai đó
đẳng cấp cao hơn em, anh cũng sẽ bỏ em thôi”
“Em không quan tâm!" Lâm Hạnh Nguyện
nghẹn ngào: “Em yêu anh, nếu sau này anh có
gặp được người tốt hơn, anh muốn đi thì em cũng
bằng lòng để cho anh theo đuổi người tốt hơn”
Hình như Phó Thắng Nam có hơi tức giận:
“Nhưng mà anh quan tâm. Cả đời này của anh chỉ
cưới một người, chỉ có thể là Thẩm Xuân Hinh!”
“Nhưng mà anh không yêu cô ta!” Lâm Hạnh
Nguyên đứt hơi khàn tiếng: “Hôn nhân không có
tình yêu thì không thể đi được với nhau, sau này
anh và con anh đều phải chịu giày vò vì không có
tình yêu.”
Giọng nói của Phó Thắng Nam lạnh lùng:
“Hạnh Nguyên, đây là hôn nhân của anh, là
chuyện của anh với Thẩm Xuân Hinh. Em không
cân phải nhúng tay vào, lúc trước anh chăm sóc
em, không buông bỏ em được là vì anh trai em
nhờ anh chăm sóc em, mong em có thể sống tốt.
Bây giờ bên cạnh em đã có cha mẹ yêu thương
em rồi, em có thể sống rất tốt. Anh có gia đình
của anh, anh có người anh cân chăm sóc”
Anh khựng lại một lát rồi nói tiếp: “Anh mong
em có thể kiềm chế được lời nói và hành vi của
mình, đừng làm tổn thương đến người nhà của
anh. Nếu như không làm được, thế thì anh hy
vọng, sau này chúng ta không cân phải gặp lại
nhau nữa.”
“Không cân thiết gặp nhau?” Lâm Hạnh
Nguyên hạ giọng, giọng khàn khàn nghẹn ngào,
có chút không dám tin: “Anh Nam, anh yêu cô ta
rồi?”
Tôi có hơi bất ngờ, càng ngạc nhiên hơn là
Phó Thắng Nam lại có thể nói ra những lời này.
Phó Thắng Nam là người nói một không nói hai,
chứng tỏ đối với Lâm Hạnh Nguyên, anh không
còn giống như lúc trước nữa.
Nhưng càng bất ngờ hơn là câu trả lời sau đó
của Phó Thắng Nam: “Đúng!”
Anh yêu tôi rồi?
Giọng nói của Lâm Hạnh Nguyên có hơi chói
tai: “Không thể nào, đó không phải là yêu, mà là
trách nhiệm. Vì cô ta ở bên cạnh anh hai năm,
trao thân cho anh rồi, lại còn mang thai nữa.
Những điều này chỉ là vì áy náy, là trách nhiệm,
căn bản không phải là yêu!”
Đánh giá: 8.2 /10 từ 130 lượt.