Tổng tài, phu nhân có thai rồi
Chương 130
Chương 130: Đòi hỏi cũng là một loại yêu
Gương mặt vốn dĩ trâm thấy của Phó Thăng
Nam có chút cảm động. Tôi quá hiểu anh ta rồi, là
người thiếu ấm áp, cân ấm áp, cũng nguyện ý chia
sẻ sự ấm áp cho người khác.
Những lời nói của Lâm Hạnh Nguyên, đã nói
vào trong lòng anh. Anh cô độc từ bé, ngay cả khi
ông nội yêu chiều anh, cũng không thể lấp đầy sự
trống rỗng trong lòng anh.
Tình anh em với Lâm Trí Lân, sự ÿ lại của Lâm
Hạnh Nguyên, đều là những thứ anh cần.
Đôi khi bị đòi hỏi. cũng là một phương thức
được yêu.
Tôi đứng bên cạnh, không biết mình đang có
cảm giác gì, thật ra khi mới bắt đầu tôi đã biết, tôi
không thể nào đấu được với Lâm Hạnh Nguyên,
nước mắt của cô ta là chướng ngại vật mà tôi
không bao giờ có thể vượt qua.
Nhìn Phó Thắng Nam đỡ cô ta, nhìn thấy sự
dịu dàng của anh, tôi biết, trong đoạn thời gian
này, tôi đã cố gắng vô ích rồi.
Từ nghĩa trang cho đến thành phố, chúng tôi
đều im lặng, ngoại trừ tiếng nức nở của Lâm Hạnh
Nguyên, mọi thứ trong xe đều yên lặng như một
cuộn băng bị tắt tiếng.
Tới đèn giao thông ở ngã tư, tôi mở miệng
trước, giọng điệu bình thường: “Để em xuống ở
ngã tư phía trước, em tự mình đi vê”
Phó Thắng Nam cau mày, nhìn tôi: “Muốn đi
đâu?”
Tôi nhếch môi cười ôn hòa: “Em muốn đi dạo
một chút, Vũ Linh muốn ăn xoài xanh, em đi dạo
một chút, rôi đi đón cô ấy”
“Lát nữa tôi đi với em.”
“Không cần”
Nhận ra tâm trạng mình có chút bất ổn, tôi
kìm nén giọng điệu: “Để em ở đây là được, nơi này
cách bệnh viện không xa, em không sao đâu. Anh
đưa cô Nguyên về trước, đưa cô ta vê xong.
Anh.... lại đến đây.”
Anh mím môi, trầm mặc một lúc, đôi mắt đen
láy nhìn tôi: “Được”
Nghe thấy lời anh nói, tôi không khỏi thở phào
một hơi.
Khi xuống xe, trên mặt tôi vẫn nở một nụ cười,
rất ôn hòa, vẫy tay chào bọn họ, mọi thứ dường
như rất bình thường.
Nhìn thấy xe anh đi xa, tôi đứng nhìn từ xa,
đầu óc có chút choáng váng, tim như bị xé nát ra
vậy.
Tôi câm điện thoại định gọi cho .John nhưng
sau đó mới nhớ ra, tối qua điện thoại đã bị tôi
ném vào trong nước rồi.
Đường tôi đi có chút gập ghềnh.
Cái nắng như thiêu đốt ở trên đầu, như thân
thể tôi lại lạnh như băng, chưa đi được mấy bước,
Đánh giá: 8.2 /10 từ 130 lượt.