Tổng tài, phu nhân có thai rồi

Chương 320





Chương 320: Gặp lại người cũ (1)

Mới sáng sớm nên tinh thần trẻ con rất dồi

dào, không cần ai bế cả, trên đường cứ nói cười

mãi không thôi.

Tới chùa Liên Hoa, Tuệ Minh lấy hương và nến

ra, Chương Nam giúp con bé đốt hương, dáng

người nhỏ nhắn của con bé quỳ xuống trước Phật

cầu nguyện, nghiêm túc chẳng giống trẻ con chút

nào.

“Có những lúc con bé nghiêm túc đến nỗi

chẳng giống trẻ con gì cả!” Chương Nam nói bên

tai tôi, anh hơi thở dài: “Con bé hiểu chuyện quá rồi”

Tôi mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn tượng phật

từ bi, không hê câu nguyện, mới có hơn ba mươi

nồi bánh chưng mà sinh lão bệnh tử tôi đều trải

qua cả rồi, ngoại trừ việc chặng đường ấy đã

đánh mất một người ra.

Thì tính lại, từ trước tới giờ tôi chẳng đánh

mất gì cả!

“Nghe nói Phật trong chùa Liên Hoa rất linh,

em có muốn thử không?” Chương Nam đặt

hương nến vào tay tôi, nhướn mày lên tiếng nói.

Tôi cười nhạt, không nhận lấy mà nhàn nhạt

nói: “Em không có nguyện vọng nào để cầu mong

hết, sinh sống khỏe mạnh, khi chết được yên lòng,

vạn vật đều có số mệnh của nó cả”

Tuệ Minh đứng dậy chạy tới chỗ tôi, con bé

ngẩng đầu nhìn tôi: “Mẹ có gì muốn gặp nhất

không ạ? Mẹ có thể để Phật Tổ giúp mẹ gặp trong mơ.”

Tôi cười, nhận lấy nén hương đã cháy một

nửa trong tay con bé, thổi tắt hương đi: “Tuệ Minh,

người mẹ muốn gặp bất cứ lúc nào mẹ cũng gặp

trong mơ hết, không cần phải câu nguyện”

Con bé nghiêng đầu, rồi gật đầu, hiểu như

không hiểu, nhìn Chương Nam nói: “Chú thì sao ạ?

Chú có cầu nguyện không?”

Chương Nam lấy nén hương, cười nhạt một

cái, anh châm hương, mở miệng: “Nguyện vọng

của chú là hy vọng cháu và Mặc Bạch có thể vui

vẻ trưởng thành”

Mấy người đi ra khỏi chùa, trời lại sắp mưa,

trên đảo lại bắt đầu trở gió lạnh.

Chương Nam cởi áo khoác ngoài đưa cho tôi:

“Người em đang yếu, đừng để lạnh”

Tôi không đưa tay nhận lấy mà chỉ cười:

“Không sao đâu.”

Anh nhíu mày, khoác áo lên bả vai tôi.

Tuệ Minh kéo Mặc bạch, nhỏ giọng nói: “Mặc

Bạch, bố cậu thích mẹ tớ đúng không?”

Mặc Bạch vẫn luôn trâm mặc, cậu bé ngẩng

đầu nhìn Chương Nam, lắc đầu: “Tớ không biết nữa.”

Lời của trẻ nhỏ vẫn luôn thẳng thắn như vậy.

Chương Nam cười, không giải thích gì hết.

tong tai phu nhan bo tron roi tong tai phu nhan bo tron roi

tong tai phu nhan bo tron roi tong tai phu nhan bo tron roi tong tai phu nhan bo tron roi tong tai phu nhan bo tron roi tong tai phu nhan bo tron roi tong tai phu nhan bo tron roi





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 130 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status