Tổng tài, phu nhân có thai rồi
Chương 746
Chương 746: Quang minh chính đại làm phẫu thuật (3)
Tôi yên lặng một hồi, sau khi bình tĩnh tự
ngẫm lại mới nhìn anh ta nói: “Dù cho anh đưa bất
kỳ ai trong số những đứa trẻ kia đi thì đều là
phạm pháp. Bởi vì bọn nhỏ đều còn là trẻ vị thành
niên được hưởng luật bảo vệ trẻ vị thành niên một
cách hợp pháp, cho nên anh không thể nào dẫn
mấy đứa trẻ này đi được-"
Trương Tân Minh híp mắt nhìn tôi nói: "Con
trai tôi chết, tôi lại mất trắng trắng ba trăm năm
mươi triệu. Cô thấy tôi chịu thua thiệt sẽ có cảm
nhận như thế nào? Cô cảm thấy tôi ngu hay là cô
nghĩ quá ngây thơ rôi?”
Không thể phản bác anh ta, tôi chỉ mở miệng
nói: "Đương nhiên sẽ không, anh tin tưởng, tốt hơn
là nên nghe theo ý kiến của tôi"
Anh ta híp mắt mở miệng nói: “Cũng được, cô
nói xem."
"Người chết không thể sống lại, chuyện con
trai anh đã chết không thể thay đổi, chúng ta cũng
không có cách nào thay đổi. Người nên gánh chịu
trừng phạt vốn có hẳn là người hại chết con trai
anh, nhưng anh cũng đã nói, không có cách nào
tìm thấy Vương Mỹ Hoa. Cho nên việc này chúng
ta cũng chỉ có thể ngồi xuống giải quyết hòa bình,
cố gắng để hai bên có thể chấp nhận. Ý của tôi là
nhà họ Vương sẽ trả lại số tiên hỏi cưới kia cho
anh, việc này không cần bàn cãi gì nữa, vốn nên
làm như vậy.
Trương Tân Minh hừ lạnh: "Ông đây không
thiếu ba trăm năm mươi triệu kia'"
Tôi cười nhạt một tiếng rồi tiếp tục mở miệng
nói: "Chuyện này hoàn toàn không liên quan gì
đến việc anh có thiếu ba trăm năm mươi triệu kia
hay không? Mặt khác, chuyện liên quan tới người
hại chết con trai anh, tôi cảm thấy cách làm sáng
suốt nhất chính là anh hãy giao tất cả chứng cứ
cho cảnh sát để cảnh sát tới bắt hung thủ. Nếu
như nhà họ Vương đủ dư dả thì có thể tiến hành
bồi thường cho anh, bọn họ cũng chỉ có tiếc nuối
về tiền tài."
Sắc mặt Trương Tân Minh không quá tốt, anh
ta nhìn tôi trợn mắt nói: "Tiền à? Cô hỏi xem
Vương Bảo Quý có thể bồi thường cho tôi bao
nhiêu tiên? Còn thằng bé xứng đáng bao nhiêu?
Người nối dõi tông đường của nhà họ Trương
chúng tôi đã chết, cho tôi hỏi việc này phải giải
quyết như thế nào? Tại saoanh ta đưa con cho tôi
lại không được?”
Lúc này Vươnag Bảo Quý cũng không dám lên
tiếng mà chỉ cúi đầu, vợ anh ta lại mở miệng nói:
"Nếu anh muốn thì anh có thể dẫn con gái của tôi
về, con bé cũng có thể sinh. Anh Trương mới hơn
bốn mươi tuổi, thân thể vẫn tốt, nói không chừng
con gái tôi có thể sinh cho anh một thằng nhóc
mập mạp đấy, anh cảm thấy thế nào?”
Tôi ngạc nhiên đến muốn rớt cằm xuống đất,
tôi đã nói cả buổi thế cũng lại vô ích rồi, người phụ
nữ này vẫn muốn đẩy con gái mình ra sao? Đây là
có bao nhiêu thù hận với con gái mình mới có thể
bỏ được?
Vương Bảo Quý cũng không lên tiếng, dường
như anh ta đã chấp nhận.
Trương Tân Minh nhìn thoáng qua người phụ
nữ bên cạnh mình vẫn luôn không mở miệng, xem
ra hẳn là vợ của anh ta. Sắc mặt người phụ nữ kia
thật không tốt, ánh mắt hung hăng nhìn chằm
chăm vợ Vương Bảo Quý hận không thể giết chết
ả ta.
Đột nhiên tôi đã haiểu, vì sao vừa rồi Trương
Tân Minh muốn dẫn cô bé kia đi lại do dự. Thật ra
trong lòng anh ta câu còn không được nhưng lại
Sợ vợ của mình, cho nên mới tỉnh táo nghe lời tôi
nói.
Yên lặng một hồi, tôi vốn nghĩ người phụ nữ
kia sẽ không đồng ý, nhưng không nghĩ tới chị ta
yên lặng một hồi mới mở miệng nói: "Cũng được,
con trai tôi đã mất rồi, để con gái của cô sinh cho
chồng tôi một đứa con trai đi. Chỉ cần cô bé sinh
Đánh giá: 8.2 /10 từ 130 lượt.