Tổng tài, phu nhân có thai rồi
Chương 88
Chương 88: Không phải cô muốn tôi thỏa mãn cô sao?
Vừa nói tay anh vừa dùng sức rất mạnh kéo
tôi lên người anh, sau đó động tác nhanh chóng
rút kim truyền dịch trên mu bàn tay tôi ra, rôi lật
người đè lên tôi.
Tôi cực kỳ tức giận nói: “Phó Thắng Nam, anh
mau buông tôi ra."
Giọng anh đã hơi khàn khàn và kèm theo một
chút cợt nhả: “Buông cô ra? Cô cố ý chọc giận tôi
không phải vì muốn tôi làm như vậy hay sao? Sao
thế? Không vui rôi à?”
“Phó Thăng Nam, tôi nói cho anh biết nếu như
anh không cần đứa trẻ này nữa thì anh cứ nói
thẳng, không cần phải ba lần bảy lượt ép tôi giết
chết đứa con của mình bằng cách này” Tôi bình
tĩnh lại một chút, trong lòng cũng biết rõ mình
không thể nào đánh thắng được anh.
Động tác trên tay anh hơi dừng lại một chút
sau đó anh nhắm đôi mắt đen láy lại rôi thở dài
thườn thượt, giọng nói trâm thấp mang theo chút
bất đắc dĩ: “Thẩm Xuân Hinh, rốt cuộc cô muốn
tôi phải làm sao đây?”
Tôi im lặng không nói gì, trong lòng bỗng tràn
đầy chua xót, cứ hành hạ nhau như thế này thì sự
đau khổ đến bao giờ mới có thể kết thúc?
“Anh làm vậy khiến tôi rất khó chịu, đứng dậy
đi!” Có một số chuyện không phải ngày một ngày
hai là có thể giải thích và nói rõ ràng được.
Rốt cuộc cứ tích tụ mãi như vậy rôi có ngày
giọt nước cũng sẽ tràn ly mà thôi
Anh lên tiếng: “E rằng không được nôi!”
Khuôn mặt tôi bỗng chốc trở nên đỏ rực,
giọng nói có chút bực bội: “Phó Thắng Nam, đây
là bệnh viện đấy!”
Anh gật đầu: “Tôi biết, vậy cô có đồng ý
không?”
“Tôi không đồng ý!” Điều này thật sự không có
điểm mấu chốt.
Anh đặt một nụ hôn lên trán tôi sau đó tự
mình kéo tay tôi, tôi nhíu mày lại rất muốn tìm một
cái hố để mà chui vào.
Sau một hồi lâu, tôi có chút không chịu nổi
nữa rôi: “Anh sắp xong chưa vậy?”
“Một lúc nữa!” Giọng anh hơi trầm xuống.
Tôi...
Lại qua một lúc lâu sau, anh mới buông tôi ra
rồi trở mình nằm trên giường, hơi thở có chút hỗn
loạn. Tôi đứng dậy, thật sự không muốn ở lại đây
thêm một giây một phút nào nữa. Sau khi sửa
sang lại quân áo tôi lập tức rời khỏi phòng.
Vừa vặn gặp Lâm Hạnh Nguyên ở ngoài cửa,
nét ửng hồng trên khuôn mặt tôi vẫn còn chưa tan
đi hết, nhìn thấy thấy sắc mặt của cô ta chắc hẳn
là đã thấy được một màn vừa rồi.
“Thẩm Xuân Hinh cô thật sự không biết xấu
Đánh giá: 8.2 /10 từ 130 lượt.