Tổng tài, phu nhân có thai rồi
Chương 90
Chương 90: Quen nhau lúc nào vậy?
Ngoảnh đầu lại thấy là Phó Thắng Nam, tôi
không khỏi nhíu mày, không phải anh ở trong bệnh
viện sao? Làm sao vậy?
“A..” Thẩm Minh Thành bị đánh, trên khóe
miệng có vết máu, anh ta đứng vững thân thể,
nhếch môi, giơ tay gạt đi vết máu ở khóe miệng
với vẻ đây yêu nghiệt, nhìn Phó Thắng Nam cười lạnh.
“Lại tới thêm một trận nữa?” Phó Thắng Nam
mở miệng nói, buông tôi ra, cả người chứa đây
lạnh lẽo.
Hai người đàn ông này có chiêu cao và dáng
người đều không chênh lệch nhiều lắm, nếu mà
đánh nhau thì ai cũng đều không chiếm được lợi cả.
“Quen nhau lúc nào vậy?” Trịnh Tuấn Anh đi
tới bên cạnh tôi, ánh mắt thong thả, nhàn nhã nhìn
về phía Thẩm Minh Thành. Anh ta trước giờ vẫn
luôn lạnh nhạt, hờ hững, làm cho người ta nhìn
không ra anh ta có tâm tình gì.
Tôi nhìn hai người kia đang bốn mắt nhìn
nhau, ánh mắt của ai cũng đăng đăng sát khí,
giống như sắp lao vào đánh nhau một trận đầy
kịch liệt vậy, mở miệng nói.
“Rất lâu trước đây!” Ngừng một chút rồi tôi
nói tiếp: “Có cách nào ngăn cản bọn họ đánh
nhau không?”
Phó Thắng Nam mấy ngày trước mới vừa bị
tai nạn xe cộ, trên người có đây các vết thương
lớn nhỏ, không thích hợp đánh nhau, lần trước
anh không có việc gì mà cũng đã bị thương, lần
này...
Trịnh Tuấn Anh nhướng mày nhìn tôi: “Cô lo
lắng cho người nào vậy?”
Có chút cạn lời với sự hóng hớt của anh ta, tôi
lạnh nhạt nói: “Đánh nhau ở chỗ này thì không
được lịch sự cho lắm”
“Người không tính là nhiêu!” Trịnh Tuấn Anh
mở miệng nói, vẻ mặt như nhìn trò hay mà nhìn
hai người kia, tôi đoán chừng là anh ta đang
muốn hóng hớt, xem náo nhiệt, không ngại quạt
gió thêm củi, làm to chuyện thêm một chút.
Không khỏi cạn lời với anh ta.
Tôi nhìn vê phía Phó Thắng Nam nói: “Phó
Thắng Nam, đưa tôi trở vê đi, đừng đánh nhauf”
Phó Thắng Nam nhìn tôi, cau mày, không nói gì.
Tôi đi đến bên cạnh anh, chủ động kéo lấy tay
của anh, giọng nói mềm dịu hơn một chút.
“Đã muộn lắm rôi, trở vê đi thôi!”
“Đau lòng cho tôi sao?” Anh mở miệng nói,
khóe môi hiện ra nụ cười vui vẻ.
Tôi tự động bỏ qua, không trả lời câu hỏi này:
“Đi về nhé?”
Nhìn lướt qua Thẩm Minh Thành đang nhìn
tôi, anh gật đầu nói: “Được, đi về thôi!”
Đánh giá: 8.2 /10 từ 130 lượt.