Tổng tài sủng vợ điên cuồng

Chương 123



Chương 123

Anh chân trước vừa rời đi, Phú Quý liền tiếp cận cô nói: “Tổng giám đốc Tần thật sự rất thương cô.” Anh ta ríu rít nói.

“Ha ha.” Tô Phương Dung ngượng ngùng cười, nhìn bữa sáng trên bàn, trong lòng vẫn là có một chút vui vẻ.

“Đồ vô lương tâm, cô bây giờ còn có thể cười được nữa.” Phú Quý lắc đầu thở dài.

“Có chuyện gì vậy?”

Tô Phương Dung ngẩn ra khi nghe Phú Quý nói câu này.

Phú Quý phi cau mày nói: “Tổng giám đốc Tần, hiện tại anh ấy có thể nói là lâm vào tình trạng nước sôi lửa bỏng.” Anh ta lướt ngón tay trên điện thoại đưa cho Tô Phương Dung: “Tôi biết là bình thường cô không quan tâm những chuyện này, nhưng cô vẫn là nên xem qua một chút thì tốt hơn.”

Tô Phương Dung nhận lấy, màn hình lóe lên, khuôn mặt Quý Bình Long hiện ra.

“Tổng giám đốc Quý, lần này dự án của J.L và Duyệt Lai hợp tác đã xảy ra tai nạn. Anh có biết chuyện không? Có ý kiến gì không?”

Giọng phóng viên phát ra từ điện thoại di động.

Quý Bình Long cười: “Chuyện này tôi cũng không biết, nhưng tôi tin tưởng J.L sẽ cho công chúng một lời giải thích, cũng mong Tổng giám đốc Tần xử lý mọi chuyện thỏa đáng.”

Cũng không biết tại sao, Tô Phương Dung luôn cảm thấy mấy chữ vừa rồi của anh ta cắn rất chặt, hi vọng chỉ là ảo giác của cô.

“Chậc chậc chậc, cô xem xong chưa?”

Giọng nói của Phú Quý từ trên đỉnh đầu truyền đến, Tô Phương Dung gật gật đầu.

“Nhìn bộ dạng không hề quan tâm của cô như vậy, chắc cô còn chưa biết, ông già tổng giám đốc đang định lợi dụng cơ hội này để đuổi tổng giám đốc Tần ra khỏi công ty đâu?”

Phú Quý mài móng tay, lắc lắc đầu: “Tổng giám đốc Tần bây giờ có thể nói là tai họa sắp ập đến nơi rồi.”

“Sao lại như thế được?”

Tô Phương Dung nhướng mày, trầm giọng hỏi.

Phú Quý nhún vai: “Người bình thường như chúng ta làm sao có thể hiểu rõ được những mối quan hệ phức tạp giữa những người giàu.”

“Được rồi, làm việc đi.” Anh ta vỗ vỗ vai Tô Phương Dung rồi trở về vị trí của mình.

Tô Phương Dung cúi đầu, nhanh chóng đứng dậy, bước vội vàng đi về phía cửa thang máy.

Tầng hai mươi chín.

Tô Phương Dung vừa ra khỏi thang máy vừa vặn đụng phải Tiêu Bảo Lộc.

“Chị dâu, sao chị lại ở đây?”

Tiêu Bảo Lộc hai mắt đỏ hoe, hiển nhiên là ngủ không ngon.

Tô Phương Dung cắn môi: “Em không phải là muốn đến chỗ anh trai em hay sao?”

Thấy cô làm vậy, Tiêu Bảo Lộc gật đầu: “Chỗ anh trai có vẻ như đang cần hỗ trợ, tôi qua đó xem thử.”

“Vậy có thể dẫn chị đi cùng được không?”

Cô do dự một lúc rồi hỏi.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, Tiêu Bảo Lộc muốn từ chối nhưng không thể từ chối được, chỉ có thể đành gật đầu: “Được chứ, được chứ, nhưng mà…” Anh ta dừng lại một chút rồi nói thật: “Ở đó có lẽ lộn xộn lắm, không thích hợp với phụ nữ đâu.”

“Chị sẽ không gây thêm phiền phức đâu.” Tô Phương Dung cam đoan.

Tiêu Bảo Lộc đưa tay ôm ngực, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá rồi bật cười: “Chị dâu, tôi đảm bảo một khi chị qua đó, dù chị có không gây thêm phiền phức, tâm trí anh trai cũng sẽ không thể nào tập trung giải quyết công việc được đâu.”

Thấy anh ta lại bắt đầu hành xử không đứng đắn, Tô Phương Dung bất lực nhắm mắt lại: “Vậy em có dẫn chị đến đó được không?”

“Có thể có thể. Chị dâu, chị đừng giục nữa, tôi lại bị rối theo.” Tiêu Bảo Lộc ranh mãnh nói.

“Nhanh lên nhanh lên.” Thấy anh ta đồng ý, Tô Phương Dung sốt sắng đẩy Tiêu Bảo Lộc vào thang máy.

Tiêu Bảo Lộc bị cô đẩy từng bước, giọng điệu bất lực: “Chị dâu đừng vội như vậy, tôi còn chưa ăn gì mà?”

“Đừng ăn. Chừng nào đến nơi, chị mời em.” Tô Phương Dung tim nhảy đến cổ họng, làm sao có tâm trạng ăn uống gì chứ.

Tiêu Bảo Lộc thở dài nhìn vẻ mặt lo lắng của Tô Phương Dung nói: “Thật sự rất hâm mộ anh trai mà.” Anh ta khẽ lẩm bẩm.

Tô Phương Dung chớp mắt, không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Em nói cái gì cơ?”

Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cô, Tiêu Bảo Lộc hai tay nhéo hai má mềm mại trên mặt cô: “Tôi nói, lần này tôi sẽ giúp chị một lần, tôi muốn được thù lao!”

“Đau! Đau! Đau!” Tô Phương Dung vỗ vỗ tay anh ta, khó chịu liếc anh ta một cái: “Được được, đến đó rồi mời em ăn cơm, chị ngày thường rất ít mời người khác ăn cơm đó.”

Tiêu Bảo Lộc hai tay khoanh trước ngực: “Tôi biết rồi, chị keo kiệt đến mức đã nổi tiếng khắp thiên hạ rồi.”

Tô Phương Dung trừng mắt nhìn anh ta, hàm răng nghiến lợi tức giận mà cầu xin anh ta.

Hai người lên xe nhanh chóng đến công trường xảy ra tai nạn, hóa ra cái gọi là đi công tác của Tần Lệ Phong là đến giải quyết chuyện này.

“Anh trai hẳn là vẫn còn đang thương lượng, chúng ta vào đi.” Tiêu Bảo Lộc nói với Tô Phương Dung.

Tô Phương Dung gật đầu, liếc mắt liền nhìn thấy bên cạnh có một đứa trẻ đang chơi bóng, đứa nhỏ cỡ Gia Bảo, cô không khỏi nhìn thêm vài lần: “Sao lại có trẻ con ở đây vậy?”

Cô tò mò hỏi.

“Chắc là con của công nhân nào đó.” Tiêu Bảo Lộc liếc mắt sang.

Tô Phương Dung đi theo Tiêu Bảo Lộc đi về phía trước, đột nhiên chân cô như bị vật gì đó va phải, cô nhìn lại thì thấy đứa trẻ đằng đằng kia đang chạy về phía mình với đôi chân ngắn ngủn: “Dì ơi, đây là quả bóng của cháu!” Thằng bé ngoan ngoãn nói.

Tô Phương Dung nhặt bóng dưới chân đưa cho nó: “Sao cháu lại chơi ở đây? Ở đây nguy hiểm lắm.” Cô cười nói.

Đứa bé mím miệng chỉ vào căn nhà trệt bên cạnh: “Bố, bọn họ cãi nhau trong đó. Cãi nhau ầm ĩ quá, cháu sợ nên chạy đến đây.”

Tô Phương Dung liếc nhìn hướng thằng bé chỉ, mơ hồ có thể nghe được bên trong có tiếng chửi bậy.

Tô Phương Dung sờ sờ đầu nó: “Vậy cháu chú ý an toàn.”

“Vâng ạ.” Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu, sau đó xoay người chạy đi chỗ khác chơi.

“Chị rất thích trẻ con à?”

Tiêu Bảo Lộc thích thú hỏi.

Tô Phương Dung gật đầu: “Chị rất thích chúng, em có thấy rằng tụi nhỏ thật vô cùng đáng yêu không?”

Tiêu Bảo Lộc vẻ mặt nghiêm túc đánh giá một chút, ghé sát vào tai cô nói: “Tôi vẫn thấy chị đáng yêu hơn.”

Tô Phương Dung sửng sốt, sau đó trừng mắt nhìn anh ta: “Không biết lớn nhỏ.”

Tiêu Bảo Lộc bĩu môi: “Chị dâu, không nghiêm túc như vậy chứ? Tôi chỉ khen chị thôi mà?”

Tô Phương Dung xoa lông mày bất lực nhìn anh ta: “Đừng náo loạn nữa, nói vào chuyện chính đi.”

Tiêu Bảo Lộc nhún vai, thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Được.”

Hai người cùng nhau đi đến trước căn nhà trệt, bên trong không ngừng vang lên tiếng cãi vã.

“Các vị một người hai người đều là nhân vật lớn ăn mặc bảnh bao lịch sự, có bao giờ nghĩ đến đám công nhân chúng tôi làm việc cực nhọc không? Bây giờ anh em chúng tôi đã chết, mạng mất rồi còn xài tiền được nữa sao?”

Tô Phương Dung cau mày, gõ cửa đẩy ra.

Âm thanh bên trong lặng đi trong giây lát.

Tô Phương Dung nhìn thấy Tần Lệ Phong ngồi ở giữa bàn, ánh mắt u ám không hiểu được.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt hơi nheo lại, ánh mắt anh nhìn sang Tiêu Bảo Lộc có chút trách cứ.

Hai vai Tiêu Bảo Lộc thoáng cái rùng mình, nói nhỏ với Tô Phương Dung: “Đợi đã, tôi lại sắp bị mắng rồi.”

Hai người đi đến phía sau Tần Lệ Phong, Tần Lệ Phong hơi quay đầu lại: “Ai kêu cậu đưa cô ấy tới chỗ này.”

Tiêu Bảo Lộc thở dài, không có lòng trung thành liền phản bội Tô Phương Dung: “Anh, là chị ấy kêu tôi dẫn chị ấy đến.”

Tô Phương Dung tròn mắt, nhưng không thể phản bác, đó là sự thật.

Cô ho khan một tiếng thấp giọng nói: “Không phải anh bảo em đi tìm Tiêu Bảo Lộc sao?”

“Trở về anh sẽ tính sổ với em.” Tần Lệ Phong liếc cô một cái.

Tô Phương Dung hờ hững nhún vai.

“Tiếp tục đi.” Anh nhìn mọi người rồi thản nhiên nói.

Nghe vậy, chủ thầu lại tiếp tục mắng Tần Lệ Phong đến nỗi đỏ cả mặt, gào thét đòi công bằng.

Anh ta gầm lên và la hét khiến cho quần chúng phẫn nộ, nhốn nháo la hét không chịu bỏ qua.

Một nhân viên bên cạnh không nghe nổi nữa, trực tiếp nắm tay lại hất tung người công nhân trước mặt.

Một quyền này khiến chuyện tình bị thay đổi, những người ở cả hai bên nhào vô đánh nhau túi bụi.

Đối mặt với sự thay đổi lớn này, Tần Lệ Phong vẫn vững như núi Thái Sơn, bưng ly nước uống một hớp, ánh mắt khẽ động: “Dừng lại hết đi.” Anh trầm giọng nói.

Không biết có phải là bởi vì khí thế của anh quá mạnh hay không, mọi người thật sự không dám động thủ nữa.

Anh nhàn nhạt liếc nhìn chủ thầu một cái, gõ gõ ngón trỏ lên bàn: “Nói nhiều như vậy, chẳng qua là không đủ tiền mà thôi. Nói đi, muốn bao nhiêu.”

Nghe đến đây, cả đám công nhân đều xì xào bàn tán nhưng chủ thầu vẫn ngoan cố, không chịu lùi bước.

Tần Lệ Phong vừa xoay chiếc nhẫn đeo ở ngón út vừa nói: “Nếu cảm thấy không công bằng, cứ yên tâm, công ty sẽ phụng dưỡng bố mẹ và con anh ấy, không bao giờ bạc đãi họ thiếu một đồng nào.”

“Nếu các người muốn tiếp tục cuộc đình công, thật xin lỗi, J.L không cần loại đội thi công không thực hiện đúng chức trách của mình thế này.” Anh nói với giọng không nóng không lạnh, đặt mạnh ly nước “cạch” trên bàn: “Nếu mọi người nghe theo sự phân công, công ty sẽ không đối xử tệ với mọi người, tai nạn lần này nhất định mọi người sẽ có câu trả lời thỏa đáng.” Nói xong, anh đứng lên, liếc mắt nhìn nhân viên động thủ lúc trước, có chút đăm chiêu.

Những gì anh nói đã thành công trong việc ngăn chặn sự huyên náo.

Anh dẫn đầu đám người rời khỏi nhà trệt, vừa ra khỏi cửa, một đám côn đồ đã lao ra la hét dọa đánh dọa giết.

Tần Lệ Phong híp mắt, động tác nhanh chóng bảo vệ Tô Phương Dung đứng phía sau.

Thấy có người đến gây sự, nhóm công nhân lại lần nữa sống mái với đám người kia.

Giữa lúc hỗn loạn, Tô Phương Dung ánh mắt lóe lên, nhanh chóng chạy về phía thằng bé cách đó không xa.

Hơi ấm trong vòng tay đột nhiên biến mất, Tần Lệ Phong cau mày hét lên: “Tô Phương Dung…”

Đối mặt với quá nhiều người, đứa nhỏ đã sợ hãi và khóc thét lên, đứng tại chỗ không biết làm sao.

Tô Phương Dung đem đứa nhỏ ôm vào trong lòng: “Đừng sợ, đừng sợ.” Cô vỗ vỗ lưng thằng bé, ôm đứa nhỏ định trốn vào nhà trệt.

Ai dè, người bên kia quắc mắt, một gậy đánh tới.

Tô Phương Dung hét lên một tiếng chói tai, ôm đứa nhỏ vào lòng bảo vệ.

Đau đớn cũng không cảm giác được, cô sợ hãi mở một mắt, Tiêu Bảo Lộc đứng trước mặt cô, máu trên trán anh ta rơi từng giọt chảy dọc xuống quai hàm.

“Tiêu Bảo Lộc…” Cô run rẩy hét lên.

Sắc mặt Tiêu Bảo Lộc trở nên tái nhợt, anh ta nở nụ cười cười: “Chị dâu, tôi đưa chị đến nơi như thế này. Nếu không bảo vệ chị cho chu toàn, anh trai còn không lóc da của tôi hay sao?”

Anh ta quay đầu lại đá một cước vào người đằng sau, né cây gậy của hắn rồi nhào đến chiến đấu.

Tần Lệ Phong bước đến bên cô: “Em là đồ ngốc đấy à?”

Anh mắng.

Tô Phương Dung vẫn còn bàng hoàng, hai mắt đẫm lệ, lắc đầu.

Nhìn thấy bộ dạng đau khổ của cô, anh không thể nói ra lời trách cứ nữa.

“Sau này gặp phải loại chuyện như vậy, phải nhớ tự bảo vệ mình.” Sau đó, anh xoay người cùng đám công nhân tham gia trận chiến.

Vì có thêm Tiêu Bảo Lộc và Tần Lệ Phong, đám côn đồ nhanh chóng bị đánh chạy đi.

Nhìn đám công nhân nằm trên mặt đất, ánh mắt Tần Lệ Phong xẹt qua, xoay người, gọi một cuộc điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status