Tổng tài sủng vợ điên cuồng

Chương 167: Bà ấy là mẹ của con sao?.



Chương 167: Bà ấy là mẹ của con sao?.

Molly ở bên cạnh sững sờ: “Anh…Cũng muốn đưa tôi về sao?”

Anh ta nhướng mày như muốn khẳng định cô ta vừa hỏi một câu hỏi ngu ngốc: “Thì sao?”

“Nhưng, quản lý của chúng ta…”

Tiêu Bảo Lộc gọi Tiết Cảnh Kỳ tới, anh ta vỗ ngực nói: “Không sao, đã có tôi ở đây quấy rầy bọn họ rồi!”

Nhóm người Tô Phương Dung ra cửa quán bar thì thấy Lạc Thanh Tâm.

Lạc Thiếu Hoàng cắn chặt quai hàm, nhìn chằm chằm Lạc Thanh Tâm, trong mắt bùng lên lửa giận, đôi mắt của anh ta đỏ bừng bừng như thể bị ngọn lửa đốt cháy.

“Lạc Thanh Tâm, cô không biết xấu hổ sao?” Anh ta hung hăng mắng.

Nghe vậy, Lạc Thanh Tâm cười ha ha: “Lạc Thiếu Hoàng, anh đã quên những lời anh nói về mẹ tôi rồi sao? Anh nói, bà chỉ là một con gái điếm, tôi sinh ra là để kế thừa cái nghề của bà…”

“Chát!” một tiếng, anh ta tát thẳng vào mặt Lạc Thanh Tâm.

Cô ta giơ tay sờ má, khóe miệng xinh đẹp nhẹ nhàng cong lên, đột nhiên giơ tay túm cổ áo Lạc Thiếu Hoàng, cười một cách ám muội: “Anh không phải là đang để ý tôi đó chứ?”

Con ngươi của Lạc Thiếu Hoàng hơi co lại, đẩy mạnh cô ta ra, hung hang nhắm mắt lại, lộ rõ vẻ tàn bạo: “Cô đừng đề cao bản thân, cũng không nhìn xem chảy dòng máu của ai!” Anh ta nói rất tàn nhẫn, không để ý một chút gì đến gương mặt đang tái nhợt của cô ta: “Thế nhưng tôi không ngờ cô cũng là người nhà họ Lạc.”

Lạc Thanh Tâm cười lạnh: “Tôi đang chảy dòng máu của ai?” Cô giống như tự giễu, lại tự hỏi tự trả lời: ‘Lạc Thiếu Hoàng, chúng ta đều bẩn như nhau.”

Lạc Thiếu Hoàng nhìn cô ta, lửa giận trong mắt dần dần bị dụi tắt, thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng: “Chúng ta bẩn giống nhau, cho nên cũng đừng nghĩ đến việc chạy trốn.”

Ý cười trên mặt Lạc Thanh Tâm không giảm: “Tất nhiên tôi sẽ không bao giờ chạy trốn, và còn nữa, vĩnh viễn đừng bao giờ gặp lại.”

Ánh mắt hiện lên một tia hoảng hốt, anh ta híp mắt, xoay người rời đi.

Lạc Thanh Tâm dựa lưng vào tường, hít thở một cách nghiêm trọng, nước mắt không nhịn được, chậm rãi rơi xuống.

Tô Phương Dung bị một màn này làm cho sợ ngây người, định tiến lên thì phát hiện có người túm mình lại.

Cô quay đầu thấy Tiêu Bảo Lộc, anh ta nói: “Đừng nhiều chuyện.”

Cả đường đi theo Tiêu Bảo Lộc đến chỗ xe đều im lặng, đến khi lên xe, Tiêu Bảo Lộc mới thản nhiên nói một câu: “Lúc nãy, coi như chưa thấy gì cả, quên hết chuyện đó đi.”

Tô Phương Dung quay đầu, nhìn ra cửa sổ xe, Lạc Thanh Tâm vẫn chưa đi, trông có vẻ mất hồn.

Sau khi đưa Tô Phương Dung về nhà, Tiêu Bảo Lộc lại quay lại đón Molly.

Trở về trời đã sắp rạng sáng, Tô Phương Dung nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng ngủ.

Vừa mới lặng lẽ nằm trên giường, người đàn ông bên cạnh đột nhiên ôm cô vào trong lòng: “Tại sao muộn như vậy mới về?” Giọng anh hơi cứng nhắc.

Tô Phương Dung kể cho anh nghe về chuyện của Lạc Thanh Tâm và Lạc Thiếu Hoàng. Sau khi nghe xong, Tần Lệ Phong cũng không có nói gì nhiều, thay vào đó là ngửi ngửi cần cổ cô: “Uống rượu?”

Tô Phương Dung lập tức phủ nhận: “Không có.”

“Thế tại sao trên người lại có mùi rượu?”

“Đến quán bar thì đương nhiên sẽ có mùi rượu.”

“Không được, anh phải kiểm tra.” Anh vừa nói xong thì lập tức hôn lên môi cô.

Hai mắt Tô Phương Dung cong thành hình lưỡi liềm, thật lâu sau Tần Lệ Phong mới buông cô ra: “Quả thật là không uống.”

Tô Phương Dung cười ra tiếng: “Muốn hôn em thì nói thẳng, cần gì phải lấy cớ như thế.”

Anh nhăn mày: “Lấy cớ?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Cô vừa dứt lời, tay anh bắt đầu làm loạn, sau đó, cơ thể bị một đợt nhiệt đánh úp.”

Khuôn mặt cô đỏ bừng, hơi thở không ổn định, Tần Lệ Phong nhướng mày nhìn cô: “Bây giờ thì sao?”

Cô cắn môi, mặt càng đỏ hơn: “Lưu manh!”

“Nói lại?”

Cảm nhận được là anh đang cố tình tra tấn mình, Tô Phương Dung chịu thua, đầu hàng ngay: “Không nói, không nói!”

Lúc này Tần Lệ Phong mới vừa lòng buông cô ra, Tô Phương Dung áp mặt vào lồng ngực của anh, đột nhiên nghĩ tới Lạc Thanh Tâm, cô ngẩng đầu: “Phong.”

Anh đáp lại một cách lười biếng: “Sao?”

“Anh có biết chuyện của cô Lạc không?”

“Lạc Thanh Tâm?”

Tô Phương Dung gật đầu: “Đúng vậy, chính là cô ta.”

Anh khép hờ mắt, nói: “Biết một chút.”

“Vậy…” Ánh mắt đầy sự bát quái của Tô Phương Dung đang cháy hừng hực.

Tần Lệ Phong không nhanh không chậm mở miệng: “Người em nhìn thấy chính là anh trai cô ta.”

Tô Phương Dung sửng sốt mất ba giây: “Anh… anh trai?”

Trong lòng cô gào thét không thể nào, mối quan hệ này rõ ràng là cấm kỵ!

Tần Lệ Phong nói: “Mối quan hệ trong nhà họ Lạc phức tạp hơn chúng ta nghĩ rất nhiều, với cái não bé như hạt dưa của em thì không hình dung ra được đâu.”

Không để cô tiếp tục hỏi đông hỏi tây nữa, Tần Lệ Phong xoa đầu cô: “Cho nên, em rất may mắn, ở cùng anh sẽ không bao giờ gặp những tai họa như vậy, vì thế càng phải yêu anh nhiều hơn nữa mới được.”

“…”

Bây giờ Tô Phương Dung mới phát hiện khi ngài Tần đây tự kỷ thì đúng là không ai bằng.

Tô Phương Dung mơ màng mở mắt ra, thì thấy Gia Bảo ở trước mặt, cô bị dọa đến mức nhảy dựng lên: “Gia Bảo? Tại sao con lại ở trong này?”

Gia Bảo mở to mắt nhìn chằm chằm Tô Phương Dung: “Mẹ, hôm nay đi cùng con đến thư viện được không?”

Tô Phương Dung cười, tưởng rằng có chuyện gì quan trọng lắm: “Được chứ.”

Lúc này, Tần Lệ Phong bước vào, anh mới tập thể dục xong nên tinh thần rất sảng khoái.

Tô Phương Dung lập tức nói: “Tổng giám đốc Tần, em có thể xin nghỉ nửa ngày được không?”

“Được thôi, nhưng trừ một ngày lương.” Tần Lệ Phong ra vẻ làm việc công, đi đến, nói nhỏ ở bên tai cô một câu: “Hoặc là… bồi thường bằng thịt.”

Mặt Tô Phương Dung đỏ gay lên, Gia Bảo tò mò đến hỏi: “Mẹ, mặt mẹ đỏ quá!”

Tần Lệ Phong hùa theo: “Đúng vậy, mặt đỏ như vậy, chắc chắn là đang suy nghĩ chuyện xấu.”

Tô Phương Dung lập tức liếc anh một cái: “Con còn ở trong này, đừng nói linh tinh!” Sau đó, cô gõ đầu Gia Bảo: “Đi thay quần áo đi!”

“Vâng.” Gia Bảo vui vẻ chạy chạy lon ton ra ngoài.

Thư viện không xa trung tâm thành phố, Tô Phương Dung dẫn Gia Bảo đi dạo.

Chưa đi được hai bước, một chiếc Bentley dừng lại trước mặt hai người, cửa kính mở ra, lộ ra gương mặt trẻ con.

“Cư Hàn Lâm.” Tô Phương Dung thấy rõ người thì cất tiếng chào hỏi.

“Chị Phương Dung!” Cư Hàn Lâm chậm rãi đáp lại, trên mặt toát ra vẻ trầm ổn không thuộc về lứa tuổi của cậu bé.

Tô Phương Dung há miệng thở dốc, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Gia Bảo mím môi, không vui vì tất cả ánh mắt của mẹ đều tập trung vào người Cư Hàn Lâm.

Cậu bé nhanh chóng nghiêng chân, ngã vào trong lồng ngực mẹ, chớp mắt nói: “Mẹ, đau đau!”

Hành động vụng về của cậu bé khiến khóe miệng Cư Hàn Lâm giật giật: “Chị Phương Dung, em còn có việc, em đi trước đây.”

“Được, tạm biệt.” Tô Phương Dung gật gật đầu.

Nhìn Cư Hàn Lâm lái Bentley đi, Tô Phương Dung nhíu nhíu đầu mày.

“Mẹ, sao mẹ cứ nhìn anh ta vậy?”

Giọng nói bất mãn của đứa con cưng vang lên bên tai, Tô Phương Dung ôm lấy Gia Bảo: “Không có, mẹ chỉ cảm thấy hôm nay Cư Hàn Lâm khác với mọi khi.”

“Khác ở đâu?”

“Không nói được.”

Hai người tới thư viện, Gia Bảo rất hưng phấn, muốn tự đi tìm sách.

Tô Phương Dung đứng trước giá sách, nhàm chán lật xem, vô tình nhìn thấy quyển Đại cương Khảo cổ học, cô định lấy xem nhưng trước cô đã có một tay trắng nõn lấy trước.

Cô quay đầu lại… Người này có một làn da trắng ngần, đôi mắt đen sâu thẳm, lông mày rậm, sống mũi cao, có thể nói là một thân hình hoàn mỹ, thể hiện sự kiêu ngạo của anh ta.

Anh ta liếc nhìn Tô Phương Dung, cười lễ phép: “Cô cần sao?”

Tô Phương Dung lắc đầu, quân tử là không cướp của người khác: “Tôi chỉ xem bừa thôi.”

“Ừ.” Người đàn ông gật đầu, lại hỏi: “Cô có hứng thú với khảo cổ học sao?”

“Đúng vậy, trước kia thích.”

“Vậy bây giờ thì sao?”

“Bây giờ sao? Nhìn sách thì nhớ lại một chút” Nói xong, Tô Phương Dung cười ảm đạm, tùy tiện lấy một cuốn sách đi đến khu nghỉ ngơi cách đó không xa.

Cư Hàn Quân híp mắt lại, khóe miệng nở một nụ cười, đi đến bên cạnh cô, để quyển Đại cương về Khảo cổ học lên bàn: “Cho cô.”

Tô Phương Dung sửng sốt: “Anh không xem sao?”

“Cô không giành đồ của người khác, tôi cũng muốn giúp người khác hoàn thành ước muốn.”

Tô Phương Dung lắc đầu, bật cười, nhận lấy sách, lật ra xem thật.

Không lâu sau, cách đó không xa có tiếng trẻ con khóc truyền tới, Tô Phương Dung đang đọc sách thì suy nghĩ bị cắt đứt, cô đứng dậy đi về phía bên kia.

Gia Bảo với đôi chân ngắn chạy thật nhanh đến ôm chân cô.

Chỉ thấy trên mặt đất có một người phụ nữ trung niên đang cố lôi một đứa bé dậy, đứa bé khóc lớn, sống chết không chịu đứng lên.

Tô Phương Dung nhíu mày, người phụ nữ kia thấy xung quanh càng nhiều người thì ngượng ngùng giải thích: “Đứa nhỏ không nghe lời, làm phiền đến mọi người rồi, thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi.” Nói xong lại kéo mạnh đứa bé dậy.

Những người xem kịch vui lần lượt rời đi, Tô Phương Dung vẫn đứng im, mày càng nhíu chặt hơn.

Cư Hàn Quân đứng bên cạnh quan sát, bỗng nhiên Tô Phương Dung đi đến trước mặt đứa bé: “Cục cưng, đừng khóc.” Cô dơ tay xoa nước mắt trên mặt đứa bé.

Thật thần kỳ, đứa bé thút thít vài cái rồi thực sự không khóc, sợ hãi nhìn người phụ nữ trung niên.

Bà ta tươi cười nhìn Tô Phương Dung: “Cảm ơn cô gái nhé.” Nói xong định bắt đứa bé đi.

Cả người đứa bé rụt về đằng sau, Tô Phương Dung cảm thấy kì lạ, ôm lấy đứa bé: “Cục cưng, đây là mẹ con sao?”

Cô vừa nói xong, đứa bé liên tục lắc đầu.

Người phụ nữ trung niên cảm thấy có điều không ổn, vội vàng nắm lấy cánh tay của Tô Phương Dung: “Cô gái, mau đưa đứa bé cho tôi, tôi còn phải đưa nó về nhà.”

Tô Phương Dung bị đau, nhìn thoáng qua: “Nhưng bé bảo không biết bà.”

“Nó thường xuyên như vậy, nó là đứa trẻ hay nói dối!”

Tô Phương Dung cảnh giác, một người mẹ sẽ không nói con mình với giọng điệu đầy chán ghét đó được! Cô lập tức lấy điện thoại: “Xin lỗi, tôi không thể để bà rời đi được. Để cảnh sát đến để điều tra thì hơn…”

Người phụ nữ trung niên bị dọa sợ, bà ta lập tức hất tay cô: “Tôi hiểu rồi, thì ra cô muốn bắt cóc con tôi.” Nói xong, bà ta tát Tô Phương Dung một cái.

Tô Phương Dung nghiêng đầu, đồng tử chậm rãi co rút lại.

“Mọi người nhìn xem, người phụ nữ này thật không biết xấu hổ, cô ta muốn bắt cóc con của người khác.” Người phụ nữ trung niên điên cuồng hét lên.

“Bà không được nói mẹ tôi như vậy!” Gia Bảo nhìn thấy Tô Phương Dung bị đánh thì lập tức rơi nước mắt, giang hai tay đứng chắn trước người Tô Phương Dung. Tô Phương Dung vội vàng ôm Gia Bảo vào lòng, an ủi: “Gia Bảo, mẹ không sao.”

Những người khác vây lại xung quanh cũng đều thuyết phục Tô Phương Dung buông ra, trả lại con cho người phụ nữ trung niên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status