Tổng tài sủng vợ điên cuồng

Chương 186: Thì ra là đang cãi nhau.



Chương 186: Thì ra là đang cãi nhau.

Tô Phương Dung buồn bực tìm cớ đến trước cửa phòng làm việc của Tần Lệ Phong, cô giơ tay lên, đặt xuống, nâng lên, lại đặt xuống…

Sau khi lặp lại điều này, cuối cùng cô cũng hít một hơi thật sâu, vừa định gõ cửa thì cửa đã mở ra.

Nhìn thấy người đang đứng đối diện, mấy lời vừa chuẩn bị xong đã nghẹn ở cổ.

Tần Lệ Phong vẫn một mặt lạnh lùng, nhìn cô không lên tiếng, muốn nghe cô giải thích mình đến đây làm gì.

Tô Phương Dung lập tức dời tầm mắt sang một bên, mím môi nói: “Tổng giám đốc Tần, tôi có việc muốn tìm anh, tôi có thể xin chút thời gian của anh được không?“

Cô khách khí hỏi, giọng điệu xa lạ, Tần Lệ Phong nheo lại đôi mắt đen, vẫn không lên tiếng, xoay người bước vào. Tô Phương Dung biết anh không từ chối nên cô điều chỉnh lại nhịp thở rồi đi vào phía sau anh.

Phòng làm việc của anh vẫn trong tình trạng ngột ngạt, luôn trong bầu không khí áp lực cao.

Tô Phương Dung đứng đối diện, có hơi mất tự nhiên.

Cô cảm thấy không thoải mái, âm thầm trách bản thân không có tiền đồ! Tại sao cô phải rụt rè trước mặt anh? Cô cũng không phải là người làm trái lương tâm mà! Nghĩ đến đây thì cô lại ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo.

“Tổng giám đốc Tần, tôi có thể lấy danh nghĩa cá nhân nhờ anh giúp tôi làm một việc được không?”

Tần Lệ Phong châm một điếu thuốc, ngồi đối diện cô mà hút.

Sắc mặt Tô Phương Dung có chút thay đổi, anh đã lâu không hút thuốc trước mặt cô bởi vì cô không thích mùi khói. Hành động này của anh không cần nói thì Tô Phương Dung cũng đã biết nó chứng minh cho điều gì.

Cuối cùng, anh nói: “Lấy danh nghĩa cá nhân…” Anh thấp giọng: “Tô Phương Dung, cô nghĩ chúng ta có quan hệ cá nhân gì?”

Thân thể Tô Phương Dung cứng đờ, hai tay khẽ siết chặt, chậm rãi trả lời anh: “Tổng giám đốc Tần thì sao? Tổng giám đốc nghĩ quan hệ của chúng ta là như thế nào?”

Anh nhướng mày, gảy gảy tàn thuốc: “Trước tiên làm rõ thân phận của mình trong công ty, sau đó lại hỏi tôi.”

Tô Phương Dung mím môi không nói nữa.

Tần Lệ Phong mở mắt, hít vào một hơi thuốc, nhìn cô qua một tầng khói mỏng, ánh mắt có phần khác thường. Tô Phương Dung không có thời gian để phân tích ý nghĩa của ánh mắt, cô chỉ muốn giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt.

Ngay khi cô muốn nói nữa thì Tần Lệ Phong vùi điếu thuốc vào trong gạt tàn, khoanh tay, giọng như đang bàn công việc nói: “Nói đi, cô muốn cầu xin tôi chuyện gì?”

Từ “cầu xin” này khiến Tô Phương Dung cảm thấy khó chịu, nhưng cô không thể phản bác lại. Đúng là cô đang cầu xin anh, trước đây cô không nghĩ mình có thân phận thấp, tất cả đều là tình cảm của cô làm cô mờ mắt. Nhưng mà không ngờ rằng cô tỉnh mộng lại hơi nhanh, cô còn cần thời gian để thích nghi.

Sau khi nói về hoàn cảnh của người giám đốc Ngôn, cô chậm rãi nói: “Công ty có quy định của công ty, nhưng mà quy định không thể hơn tình cảm của con người. Giám đốc Ngôn là một nhân viên kỳ cựu, nếu có thể giúp ông ta giải quyết những khó khăn trong nhà thì tôi nghĩ trong tương lai ông ấy sẽ càng không có lo lắng mà dốc sức cho công ty.”

Tần Lệ Phong vẫn luôn rũ mắt xuống nghe, thật lâu sau mới chậm rãi nâng lên mi, ánh mắt nhìn cô như có lực xuyên thấu, một lần nữa để lại cho cô không có gì để che giấu.

“Sở dĩ có quy định như vậy là từ góc độ của quản lý, không phải từ chuyện tình cảm, đây cũng không phải là để trang trí. Nếu như giám đốc Ngôn thật sự như cô nói, hôm nay sẽ không yêu cầu cô mở miệng như vậy, để cô đến thuyết phục tôi.”

Lời nói của Tần Lệ Phong khiến cho Tô Phương Dung sửng sốt một chút, sau đó mặt cô lúc xanh lúc đỏ, phải thừa nhận anh thật sự nhìn người còn toàn diện và sắc bén hơn cô.

“Tuy nhiên, ông ấy đã sử dụng đúng phương pháp.”

Tô Phương Dung sửng người, ngơ ngác nhìn anh: “Anh…” Nhận thấy mình lại bị thất thố, cô lập tức trấn tĩnh lại, sửa lại thái độ: “Tổng giám Tần, giám đốc Ngôn chính là một nhân viên kỳ cựu, ông ấy cũng đã làm việc cho J. I hơn 20 năm rồi. Nếu như không phải là không còn cách nào khác thì ông ấy cũng sẽ không mở miệng với tôi, mà tôi… tôi cũng sẽ không liều lĩnh đến tìm anh như vậy.”

Tần Lệ Phong lạnh nhạt nhìn cô, trong mắt không có chút thăng trầm, anh làm cho Tô Phương Dung vừa xa lạ vừa sợ.

“Tô Phương Dung, cô cho rằng quan hệ riêng tư của chúng ta là gì?” Anh hỏi lại, càng ngày càng nghiêm túc.

Trong đầu Tô Phương Dung đột nhiên xuất hiện bóng dáng của Ôn Mỹ Kỳ, còn có cảm giác khi hai người ở cùng nhau, cô lại yên lặng chuyển mắt đi: “Tôi cũng rất muốn biết đáp án.”

Tần Lệ Phong nheo lại đôi mắt đen, hơi ngả về phía sau, lạnh lùng nhìn cô: “Được rồi, tôi đã biết rồi.”

Nghe thấy anh ra lệnh đuổi khách thì Tô Phương Dung kéo kéo góc quần áo, nói “cảm ơn” rồi nhanh chóng rời đi.

Trần Chính Cường va phải người cô: “Ồ? Cô Tô, sao cô lại gấp gáp như vậy…”

“Công ty trả tiền cho cậu để cậu ở đây nói chuyện phiếm sao?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng khiến anh ta sợ hãi rùng mình một cái, anh ta lập tức hiểu ra, thì ra là đang cãi nhau.

Không nghĩ nhiều nữa, anh ta trầm mắt bước vào, đặt vài tờ báo lên bàn, nói: “Ba tờ báo này là những tờ báo đưa tin mạnh mẽ nhất, có hai tờ báo trong số đó rõ ràng là đã thu tiền của người ta mà làm việc.”

Tần Lệ Phong cầm tờ báo lên, thấy tin tức về anh và Ôn Mỹ Kỳ được báo in bằng phông chữ rất lớn, nếp nhăn giữa lông mày càng ngày càng sâu.

Đặt tờ báo xuống, anh nói: “Dù dùng phương pháp nào thì cũng phải làm cho tất cả các tin tức này biến mất càng sớm càng tốt!”

Trần Chính Cường có chút khó xử: “Tổng giám đốc Tần, Ôn Mỹ Kỳ là một ngôi sao lớn! Trước đây cô ta đối đáp với thế giới bên ngoài rất mơ hồ, hơn nữa trước đây thì hai người thật sự là… ờm, không nói đến các phương tiện truyền thông, sức của người hâm mộ đủ để gây náo động trên mạng.”

Sau đó thì anh ta phân tích: “Tình hình hiện tại nếu nói rõ ngay lập tức thì tình cảnh của cô Ôn sẽ rất lúng túng! Ngày nào tôi cũng bị người đại diện của cô ta chào hỏi bảy tám lần, người đó tìm tôi là sợ rằng chúng ta sẽ thanh minh tin này.”

Nhìn vào khuôn mặt của ông chủ, Trần Chính Cường nói một cách thận trọng: “Mặc dù điều này rất không công bằng với cô Tô, nhưng tỷ lệ xuất hiện của công ty hiện đã được cải thiện đáng kể! Cô Ôn cũng có ý định làm quảng cáo độc quyền cho sản phẩm của chúng ta trong cuộc phỏng vấn. Nhiều thương hiệu có ấn tượng rất tốt về cô ta! Vì vậy… lần này thực sự là một công đôi chuyện…”

“Khi nào thì J. I lại kém cỏi đến mức cần tổng giám đốc như tôi làm tuyên truyền rồi hả?” Lời nói của Tần Lệ Phong rõ ràng là mang theo tâm tình, bởi vì Trần Chính Cường đã nói đúng.

Trần Chính Cường rất thức thời mà không nói nữa, chắc chắn là Tô Phương Dung vì chuyện này mà khó chịu nên ông chủ mới trở thành bông hồng có gai, giận chó đánh mèo.

Tô Phương Dung trở lại văn phòng, giám đốc Ngôn đã đợi sẵn ở đó lập tức đi tới, cô cũng không biết kết quả nên chỉ có thể mỉm cười an ủi ông ấy: “Tôi đã nói hết những điều nên nói còn lại là do anh ấy quyết định thôi.”

“Đúng đúng đúng…” Mặc dù Giám đốc Ngôn đã đoán được kết quả, nhưng ông ấy vẫn rất cảm kích: “Tô Phương Dung, tôi không biết cảm ơn cô như thế nào!”

“Giám đốc Ngôn, ông thực sự quá khách sáo rồi.”

Tô Phương Dung trở lại chỗ ngồi, điện thoại trên bàn vang lên, cô cầm lên liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp không cảm xúc vang lên: “Tô Phương Dung, cô nhớ là cô đã nợ tôi một chuyện.” Sau đó, thì điện cúp máy.

Tô Phương Dung còn đang cầm điện thoại sững sờ thì trong văn phòng của giám đốc Ngôn thì bật lên tiếng hét kinh hãi: “Thật sao? Tổng giám đốc Tần, cám ơn cậu rất nhiều! Tôi… tôi còn tưởng rằng đây là một giấc mơ…”

Tô Phương Dung nhìn sang, giám đốc Ngôn bước nhanh ra khỏi cửa văn phòng, đi thẳng tới chỗ Tô Phương Dung: “Tô Phương Dung! Cô… cô đã giúp tôi rất nhiều!”

Nhìn thấy đôi mắt của giám đốc Ngôn hơi đỏ thì Tô Phương Dung cũng thấy thổn thức, nhưng vẫn hỏi: “Tổng giám Tần đồng ý?”

“Đồng ý! Cậu ấy nói, tôi vì công ty mà cống hiến nhiều như vậy nên đã đến lúc phải báo lại cho tôi…” Nói đến đây thì ông ta cũng mới có chút nghẹn ngào, còn cố ý hạ giọng không muốn nhân viên khác nghe thấy. Ông ta cũng không muốn các nhân viên khác nghe được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh người đàn ông nghiêm khắc của ông ta.

Tô Phương Dung lập tức nói: “Giám đốc, đây là thứ mà ông xứng đáng được nhận, thật ra thì tôi cũng không có làm cái gì.”

“Tô Phương Dung là do cô quá khiêm tốn!” Giám đốc Ngôn chân thành mời: “Tối nay nhất định phải đi ăn một bữa cơm! Lần này cô không được từ chối đâu.”

Tô Phương Dung không đẩy được, đơn giản đồng ý: “Tôi mang theo người khác được không?”

Ông ta tưởng cô sẽ dẫn tổng giám Tần theo nên cao hứng muốn chết: “Được! Tất nhiên là được!”

Cô cười: “Vậy thì được rồi.”

Sau giờ làm việc thì Tô Phương Dung đến nhà trẻ đón Gia Bảo.

Khi hai người đến nhà hàng, đó là một nhà hàng rất cao cấp, trang trí bên trong cũng rất sang trọng và lộng lẫy. Cô biết rằng giám đốc Ngôn nổi tiếng là người vắt cổ chày ra nước, nếu cô có thể mời mọi người ăn tối ở đây thì đúng là bỏ vốn thật lớn! Vì vậy Tô Phương Dung thực sự không biết phải làm sao.

Giám đốc Ngôn dẫn theo vợ mình, nhân tiện hai người dùng bữa tối dưới ánh nến, vẫy tay với Tô Phương Dung: “Tô Phương Dung ở đây.”

Tô Phương Dung dẫn Gia Bảo đi qua, giám đốc Ngôn hơi ngạc nhiên: “Ồ, đứa trẻ này là…”

“Con trai của tôi.”

Tô Phương Dung nắm lấy tay của Gia Bảo: “Gọi là chú, dì đi.”

Gia Bảo vô cùng ngoan ngoãn: “Xin chào chú và dì, cháu tên là Gia Bảo, con là con trai của mẹ.”

Dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện của cậu bé trông đặc biệt dễ mến, giám đốc Ngôn đã choáng váng đến mức quên trả lời: “Tô Phương Dung… đứa trẻ này là…”

Biết ông ta muốn hỏi gì, Tô Phương Dung bình tĩnh giải thích: “Tổng giám đốc Tần không phải bố của thằng bé.”

Cả giám đốc và vợ đều hiểu câu này.

Nhìn thấy vợ mình đang chơi với Gia Bảo, giám đốc Ngôn lời nói sâu xa nói: “Tô Phương Dung, sau này nếu cô có gặp khó khăn gì thì phải nói với tôi một tiếng nhé.”

“Tôi thật sự không có!” Tô Phương Dung nghiêm mặt nói: “Việc tự mình mang theo con trai đúng là rất khó khăn đối với tôi, nhưng tôi sẽ vượt qua, giám đốc không nên coi tôi như một đối tượng cần chiếu cố.”

Giám đốc Ngôn lại liếc nhìn cậu bé, bất đắc dĩ lắc đầu: “Vì chuyện này mà cô và tổng giám đốc Tần chiến tranh lạnh đúng không?”

Sắc mặt Tô Phương Dung ngưng trọng, ngay sau đó lại lắc đầu: “Anh ấy đã biết từ lâu.”

Giám đốc Ngôn: “Biết rồi mà không có phản ứng gì sao?”

Bà Ngôn đột nhiên chen vào: “Đây chính là tình yêu chân thành đó!”

Tô Phương Dung sững sờ, nhưng không muốn nói đến Tần Lệ Phong nữa, giám đốc Ngôn lại nói: “Tô Phương Dung, cô phải chủ động có chí tiến thủ mới được! Cô cứ im lặng trong mọi chuyện thì sao có thể so sánh với ngôi sao lớn kia được?”

Tô Phương Dung có chút phiền muộn, cô đã nghe những lời này nhiều lần rồi! Nhưng mà vấn đề là, cô không muốn so đo với bọn họ, hiện tại cô sống rất thoải mái, có thể sống mà không cần tình cảm!

Gia Bảo đột nhiên hỏi: “Mẹ ơi, ngôi sao nào vậy? Có phải là người bị chụp trộm với chú không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status