Tổng tài sủng vợ điên cuồng

Chương 252: Loại đàn ông này có đáng tin không?.



Chương 252: Loại đàn ông này có đáng tin không?.

Trên bàn ăn, Tần Bảo Đông đen mặt trầm lặng ăn cơm, Lục Tiểu Hy ngồi trên ghế của mình, hầu như không có ngẩng mặt lên, Lạc Thiếu Hoàng ở trong tình huống ảm đạm như vậy cũng có chút xấu hổ.

Anh ta vẫn tiếp tục, lắc nhẹ ly rượu đỏ trên bàn, nhưng lại không mở miệng nói chuyện.

Rất lâu sau đó, Tần Bảo Đông thấp giọng nói với anh ta: “Cậu Lạc, cậu và Tiểu Hy qua lại bao lâu rồi vậy?”

Lạc Thiếu Hoàng lúc này mới nhận ra rằng, hóa ra là từ lúc nãy người đàn ông này đã bắt đầu quan sát mình.

Bầu không khí trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, trong lòng Lạc Thiếu Hoàng như có một sợi dây siết chặt.

Trên trán anh ta đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, cẩn thận cân nhắc từng câu từng chữ của mình, đúng mực trả lời lại: “Vừa rồi vẫn chưa xác nhận quan hệ, nhưng mà con đã theo đuổi Tiểu Hy từ rất lâu rồi, con rất là thích em ấy.”

Tần Bảo Đông mặt không cảm xúc, nói với Tiểu Hy: “Con trai nhà người ta, cả ngày cứ thích đem chữ thích với không thích treo trên khóe môi, loại người này có thể tin cậy được không?”

Lạc Thiếu Hoàng bối rối một lúc, Lục Tiểu Hy nhanh chóng nhìn anh ta một cái, xoay người khóe miệng cong lên, cười ngọt ngào đáp: “Chú Tần nói rất đúng, con cảm thấy…không đáng tin cậy cho lắm đâu.”

Tần Bảo Đông tiếp tục nói: “Sản nghiệp nhà họ Lạc lớn như vậy, chắc là cậu Lạc đây đã làm được việc gì đó rồi đúng không?”

Lạc Thiếu Hoàng nghe xong, hơi thẳng lưng, cười như không cười trả lời: “Không hẳn là như vậy, đã hợp tác với công ty của bác vài lần rồi ạ.”

Tần Bảo Đông hiếu kì ồ lên một tiếng, lại hỏi thêm mấy câu, Lạc Thiếu Hoàng đều trả lời trôi chảy. Ông đối với người thanh niên trẻ tuổi trước mắt này bất giác thêm vài phần tán thưởng.

Lục Tiểu Hy ngồi bên cạnh không lên tiếng, nhìn hai người trò chuyện vui vẻ, trong tim cô ấy lại có một dự cảm không lành.

Cái tên này, không lẽ ngay tới cả chú Tần cũng muốn tấn công chiếm đóng luôn sao?

Nghĩ như vậy, Lục Tiểu Hy liền nhìn Tần Bảo Đông cười cười, rướn người thì thầm: “Chú Tần ơi, con không muốn ngồi ăn cơm với tên này, chú có thể nào khiến cho anh ta rời khỏi đây được không?”

Tần Bảo Đông xoay người nhìn qua Lục Tiểu Hy, khuôn mặt vốn dĩ không biểu cảm của ông ta đột nhiên trở nên dịu lại, ông ta nhìn Lục Tiểu Hy, kiên nhẫn một cách lạ thường: “Tại sao vậy con?”

Lục Tiểu Hy không trả lời, đôi mắt đen láy liếc nhìn Lạc Thiếu Hoàng một cái, cái miệng nhỏ phấn nộn phồng lên: “Cái người này quá đa nghi, con không muốn nhìn thấy anh ta!”

Hai lông mày Tần Bảo Đông hơi nhíu lại, ánh mắt rơi trên người Lạc Thiếu Hoàng, do dự không nói.

Lạc Thiếu Hoàng tức giận tới mức trái tim khó chịu, ánh mắt dường như vô tình lướt qua khuôn mặt Lục Tiểu Hy, cười khẩy một cái: “Con đối với Tiểu Hy là thật lòng thật dạ, người khác không biết em cũng không cảm nhận được sao? Trước đây anh đã nghĩ rằng chúng ta cùng chung nhận thức đó!”

Lục Tiểu Hy nhận thức được mối đe dọa trong mắt của Lạc Thiếu Hoàng, ngay lập tức biểu cảm trên gương mặt cô ấy giảm đi vài phần, liền cúi đầu xuống.

Tần Bảo Đông cau mày, không ngừng quan sát người thanh niên trước mặt, giống như là bố vợ lần đầu gặp con rể vậy.

Đúng ngay lúc này, Tiêu Mỹ Ngọc nãy giờ im lặng bỗng nhiên ngẩng đầu, cười giải vây: “Người trẻ bây giờ đều yêu đương như vậy mà, phải không cậu Lạc?”

Lạc Thiếu Hoàng dễ dàng tìm được đường lui, anh ta nhìn Tiêu Mỹ Ngọc bằng một ánh mắt cảm kích, liền phụ họa theo sau.

Tiêu Mỹ Ngọc lại nói: “Cậu Lục có thể đến đây để tìm Tiểu Hy, hai người chúng tôi sẽ không làm phiền đôi tình nhân nhỏ đâu.”

Lạc Thiếu Hoàng nhanh trí vội vàng đứng dậy: “Cảm ơn bác gái.”

Tiêu Mỹ Ngọc nở nụ cười, có trời mới biết bà rất không muốn nhìn thấy Lục Tiểu Hy, để Lạc Thiếu Hoàng đưa Lục Tiểu Hy đi là tốt nhất.

Lục Tiểu Hy đâm lao thì phải theo lao, chỉ có thể đứng dậy đi theo Lạc Thiếu Hoàng đi ra ngoài.

“Nhìn không ra anh cũng có năng lực diễn kịch đó.” Lục Tiểu Hy khoanh tay trước ngực, cười nhạt: “Diễn người tốt có cực lắm không? Tôi nhìn thấy mà mệt giùm cho anh.”

Lạc Thiếu Hoàng cười thầm, cố tình hiểu sai lời nói của cô ấy: “Em nói như vậy là em đang xót cho anh đó hả? Vậy thì phải cảm ơn em rồi.”

“Ai thương xót anh chứ?” Lục Tiểu Hy trừng mắt, qua một hồi mới cúi đầu lẩm bẩm: “Thật không biết xấu hổ.”

Lạc Thiếu Hoàng đi tới ngồi lên chiếc xích đu trắng trên bãi cỏ xanh, lắc lư nhìn Lục Tiểu Hy: “Em định ở đây trốn anh tới khi nào đây?”

“Tôi không có trốn anh.” Lục Tiểu Hy cau mày, cố tình liếc sang một bên: “Tôi chỉ đơn giản là ghét anh, không muốn nhìn thấy anh, nhưng lại không ngờ rằng có một số người không tự giác lại tìm tới đây.”

Mặt Lạc Thiếu Hoàng tỏ ra vô tội: “Anh tới đây thăm bạn gái anh, có vấn đề gì sao?”

“Ai là bạn gái của anh chứ?” Nghe tới hai chữ “bạn gái” Lục Tiểu Hy lại nổi cả da gà lên, cô ấy không tài nào chịu được nhìn anh ta: “Anh có thể đừng có lúc nào mở miệng cũng bạn gái bạn gái không?”

Lạc Thiếu Hoàng dang hai tay bất lực nói: “Lẽ nào em không phải bạn gái của anh sao?”

Anh ta ngừng lại một chút, sau đó chỉ tay vào vị trí huyệt thái dương nói: “Lẽ nào cô Lục đây đã quên đi mọi chuyện, có cần anh giúp em gợi lại một chút không?”

Sắc mặt Lục Tiểu Hy rất lạnh lùng, đương nhiên là hiểu ngay ý anh ta nói gì, cô ấy căm hận nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nói là anh đừng có nói trước mặt mọi người!”

Lạc Thiếu Hoàng nhẹ nhàng cười, không chú ý đến khuôn mặt đầy tức giận của Lục Tiểu Hy, nhìn về phía chân trời xa, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Thật ra lần này anh đến đây, còn có một việc muốn em làm.”

Lục Tiểu Hy cắn môi, cảm thấy bị sỉ nhục, qua rất lâu, cô ấy mới lạnh lùng nói: “Chuyện gì?”

Lạc Thiếu Hoàng nghiêm túc nói: “Ngày mai công ty có tiệc rượu, em tham dự cùng anh đi.”

“Không đi.” Lục Tiểu Hy từ chối ngay lập tức.

Lạc Thiếu Hoàng nhẹ nhàng đứng dậy, anh ta kéo Lục Tiểu Hy tới trước mặt, ép buộc cô ngẩng mặt lên nhìn mình: “Em nghĩ anh tới đây để hỏi ý kiến em sao?”

Lục Tiểu Hy chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, cô ấy cố gắng đứng thẳng lưng, nhưng vẫn không nhịn được run sợ.

“Làm bạn gái của anh…” Đôi môi mỏng của Lạc Thiếu Hoàng ghé sát vào tai Lục Tiểu Hy, hơi ấm hơi thở ở giữa khiến cô ngứa ngáy: “Có phải là em nên thực hiện trách nhiệm của mình rồi không?”

Trách nhiệm làm bạn gái? Trong lòng Lục Tiểu Hy căng thẳng, xem ra chuyện đóng giả làm bạn gái này vẫn còn nhiều vấn đề đến như vậy!

Nhìn thấy Lục Tiểu Hy không có phản ứng gì, Lạc Thiếu Hoàng tiếp tục nói: “Nếu như em đã không tình nguyện như vậy, thì anh cũng không yêu cầu quá đáng nữa…”

Lạc Thiếu Hoàng đã nói nhiều như vậy, sự đe dọa trong lời nói của anh ta không thể rõ ràng hơn.

Lục Tiểu Hy nhắm chặt mắt, trong đầu lướt qua vài bức ảnh, nghiến răng nghiến lợi, miễn cưỡng đáp: “Vậy thì tối ngày mai, nhưng mà, anh nhất định phải đưa tôi về trước mười hai giờ.”

“Sao mà, em sợ cỗ xe bí ngô của em biến mất sao?” Lạc Thiếu Hoàng nâng khóe miệng cười chế nhạo Lục Tiểu Hy, đút tay vào túi áo vest, bước ra khỏi cửa: “Được thôi, anh đồng ý với em đó.”

Nhìn thấy bóng lưng cao lớn sắp biến mất khỏi sân, Lục Tiểu Hy nhìn chằm chằm bóng dáng đó, rất muốn đánh lén sau lưng anh ta!

Bóng dáng Lạc Thiếu Hoàng dừng lại, vài giây sau anh ta mỉm cười quay lại nói: “Chuyển lời cho bác Tần và bác gái giúp anh, lần sau anh sẽ tới thăm họ!”

Lục Tiểu Hy mặt không biểu tình nhìn theo Lạc Thiếu Hoàng, chỉ nhìn thấy nụ cười tà ác của anh ta, mờ ám hôn Lục Tiểu Hy một cái, sau đó xoay người từ từ rời đi.

Khi Lục Tiểu Hy quay lại phòng khách, thần sắc không mấy vui vẻ.

Tần Bảo Đông ngồi bên bàn ăn, nhìn thấy sắc mặt cô không tươi tắn, liền hỏi: “Thế nào rồi, thằng nhóc đó làm con không vui sao?”

Nghe vậy, khóe miệng Lục Tiểu Hy co giật một cách bất lực, không biết nên nói như thế nào, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể lắc đầu, đến cơm cũng không ăn, cúi đầu đi lên phòng.

Tần Bảo Đông cũng bất lực, cười cười với Tiêu Mỹ Ngọc: “Cái con bé này, tôi cũng không hiểu nổi nó nữa.”

Tiêu Mỹ Ngọc âm thầm cười, gắp một miếng cá từ đĩa bỏ vào bát cơm của Tần Bảo Đông, lặng lẽ nhìn ông ta, cho đến khi ông ta ăn hết miếng cá trong bát.

“Tay nghề của bà dạo này khá lên đó.” Nét mặt Tần Bảo Đông dịu dàng đôi chút, nhẹ nhàng khen bà ta.

Khóe miệng Tiêu Mỹ Ngọc cười càng đậm hơn: “Thật sao? Vậy sau này tôi sẽ thường xuyên nấu cho ông ăn.”



Chiều ngày hôm sau, bốn giờ.

Lục Tiểu Hy ngồi trước bàn trang điểm, nhìn đồng hồ đeo tay một lúc lâu, rồi nặng nề thở dài, bắt đầu trang điểm.

Một tiếng đồng hồ sau, Lục Tiểu Hy nhìn mình trong gương, mái tóc dài được búi lên lên thanh lịch, điểm tô thêm một chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai đen. Chiếc váy ống màu xanh nước biển tôn lên là da trắng nõn nà của cô.

Tuy nhiên khuôn mặt xinh đẹp không thể chê vào đâu được, lại không có một nụ cười nào cả.

Lúc này ngoài cửa sổ vang lên tiếng còi xe, ngoài Lạc Thiếu Hoàng thì còn ai vào đây nữa?

Lục Tiểu Hy thở dài một hơi, lấy túi xách dự tiệc rồi đi xuống lầu.

Chiếc xe Maybach màu đen ngừng ở dưới lầu, trên ghế lái Lạc Thiếu Hoàng mặc âu phục thẳng tắp, phong thái phi phàm.

Nhìn thấy Lục Tiểu Hy đi tới, anh ta càng lịch lãm đi qua ghế phụ để mở cửa cho cô.

Phải công nhận rằng, ăn mặc như vậy trông anh ta đẹp trai hơn một chút.

Lục Tiểu Hy xấu hổ bởi suy nghĩ của mình, cúi đầu, bước vào xe.

“Hôm nay em đẹp lắm.” Lạc Thiếu Hoàng ngồi vào ghế lái, đặt tay lên vô lăng, mắt nhìn về phía trước.

Lục Tiểu Hy không muốn nói những lời vô nghĩa với anh ta, quay mặt qua cửa sổ không đáp lời.

“Anh biết là em đặc biệt trang điểm vì anh mà, em không cần cảm thấy xấu hổ đâu.” Giọng điệu Lạc Thiếu Hoàng đầy sự trêu chọc.

Lục Tiểu Hy không nhịn được quay đầu lại, nhìn anh ta, kìm nén sự tức giận trong lòng: “Cho hỏi là chúng ta đi được chưa vậy cậu Lạc?”

“Đương nhiên rồi, em yêu.” Lạc Thiếu Hoàng nhấn mạnh hai chữ “em yêu” này, sau đó nhấn ga rời đi!

Lục Tiểu Hy nghiêng người về phía trước một cách nặng nề, hung hăn nhìn Lạc Thiếu Hoàng rồi kéo dây an toàn thắt chặt.

Xe của Lạc Thiếu Hoàng dừng trước khách sạn sáu sao duy nhất của thành phố, người gác cửa đi đến cung kính chào hai người: “Chào tổng giám đốc Lạc.”

Lạc Thiếu Hoàng kiên định đi về phía trước, kéo lấy cánh tay của Lục Tiểu Hy đi thẳng vào sảnh của khách sạn.

Khi bước vào sảnh, Lục Tiểu Hy nhìn thấy rất nhiều lẵng hoa đầy màu sắc, đủ kiểu dáng do các công ty lớn gửi tặng.

Cô nhìn quanh một vòng, vẻ mặt hơi kinh ngạc, không khỏi cảm thán: “Anh cũng không có nói buổi tiệc lớn trọng đại như vậy?” Trong lòng thầm nói, sớm biết tiệc lớn như vậy cô đã không tới đây!

Lạc Thiếu Hoàng mỉm cười tự tin nói: “Nếu như không phải bữa tiệc lớn như vậy, thì anh làm sao có thể để em đi theo?”

Lục Tiểu Hy mím môi, có cần phải kiêu ngạo như vậy không?

Cô không trả lời nữa, hai người cùng nhau bước vào thang máy. Và nơi mà Lục Tiểu Hy không nhìn thấy, có một đôi mắt đằng sau bọn họ, bất động nhìn chằm chằm bọn họ, rồi biến mất vào hai cánh cửa thang máy, đôi mắt lóe lên lửa hận.

“Tại sao, vẫn đưa người phụ nữ đó tới đây?”

Lạc Thanh Tâm đứng ở cửa khách sạn, siết chặt những ngón tay thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Lục Tiểu Hy đã biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status