Tổng tài sủng vợ điên cuồng

Chương 254: Đang lo không có lý do dạy dỗ cô.



Chương 254: Đang lo không có lý do dạy dỗ cô.

Lạc Thanh Tâm trừng mắt nhìn hai người đi ra ngoài, thầm cắn răng, không ngừng tức tối.

Lạc Thiếu Hoàng đi đến cạnh cô ta, lắc ly rượu đỏ vài cái rồi liếc mắt: “Nếu như trước đây Lục Tiểu Hy chính là Lục Tiểu Hy, vậy thì bây giờ Lục Tiểu Hy, ngoài việc em gái của Tần Lệ Phong, còn là người phụ nữ của Lạc Thiếu Hoàng. Em nhớ, về sau đừng chọc tới cô ấy nữa! Bằng không, đừng nói Tần Lệ Phong, kể cả anh cũng không bỏ qua cho em!”

Nói rồi, anh ta xoay người sải bước rời đi.

Lạc Thanh Tâm nheo mắt thành một đường chỉ thẳng, không ngừng cười lạnh.

Vậy chúng ta cứ chờ thử xem sao.

Những cơn gió về đêm có chút mát lạnh, Lục Tiểu Hy đứng trước cửa khách sạn, co ro ôm lấy cánh tay và bả vai trần trụi của mình.

Giây tiếp theo, một chiếc áo khoác còn dư hơi ấm đã phủ xuống đầu vai, cô ta ngẩng đầu, làm mặt quỷ với Tần Lệ Phong: “Vừa nãy cảm ơn anh nhé! Không ngờ anh lại nghĩa khí như vậy! Mà đúng rồi, sao anh lại ở đây? Em không nghe thấy Lạc Thiếu Hoàng nói anh sẽ tới!”

Nếu không, Lạc Thiếu Hoàng chắc chắn sẽ không đưa cô ta đến chỗ này.

“Anh về nhà không thấy em đâu, là bọn họ nói cho anh biết.” Tần Lệ Phong thản nhiên trả lời, hơi ngừng lại một chút mới nói tiếp: “Ông cụ có vẻ rất thích em.”

“Đương nhiên!”

Lục Tiểu Hy tự hào nói: “Mối quan hệ giữa em với chú ấy tốt không phải bình thường đâu nhé! Sau này anh có chuyện gì, cứ việc tới nhờ em, em sẽ giúp anh thuyết phục chú ấy!”

Tần Lệ Phong liếc cô ta một cái: “Em cũng chỉ có cái bản lĩnh dẻo miệng lừa người đó thôi. Được rồi, không còn sớm nữa, để anh đưa em về.”

“Được!” Lục Tiểu Hy đi cùng Tần Lệ Phong về phía xe của anh.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Lục Tiểu Hy dừng bước, quay đầu nhìn thấy Lạc Thiếu Hoàng xuất hiện phía sau lưng, đang thở hổn hển nhìn cô ta.

Cô ta lập tức kéo góc áo Tần Lệ Phong: “Chúng ta đi!”

Tần Lệ Phong khẽ nhướng mày: “Người đã đuổi tới nơi, theo phép lịch sự thì phải đáp lời, trừ phi đã làm ra chuyện gì đó xấu hổ.”

Nói rồi, anh ra dấu bảo cô đi qua.

Lục Tiểu Hy nhìn anh, cười như không cười: “Vậy anh nhớ nếu xảy ra tai nạn chết người phải gọi cảnh sát nhé.”

Cô ta hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới trước mặt Lạc Thiếu Hoàng.

“Có chuyện gì? Mau nói đi, đừng làm mất thời gian của mọi người.” Thái độ của cô rất không thân thiện.

Lạc Thiếu Hoàng chớp mắt, nhìn cô ta, trong cổ họng cuộn trào, có chút mất tự nhiên nói: “Em…nhớ chờ điện thoại của anh.”

Lục Tiểu Hy buồn cười nhìn anh ta: “Tôi chỉ đồng ý làm bạn gái giả của anh, chứ không phải làm bảo mẫu hai mươi tư tiếng, gọi lúc nào cũng phải có mặt!”

Lạc Thiếu Hoàng liếc cô ta một cái, nhíu mày: “Anh không có ý đó, em cũng biết…”

Lục Tiểu Hy không chút do dự trả lời: “Tôi chẳng biết cái gì cả! Có điều, thời gian tới, tôi sẽ tận sức thể hiện vai diễn của mình một cách tốt nhất có thể, toàn lực phối hợp, anh cứ yên tâm đi!”

Khóe miệng Lạc Thiếu Hoàng run rẩy, hơi co giật: “Vậy anh nên nói một tiếng cảm ơn em hả?”

Lục Tiểu Hy nhún vai, nở nụ cười chế nhạo: “Hơn nữa, tôi thật sự càng nhìn càng thích em gái của anh, muốn có thêm nhiều cơ hội để được làm quen!”

Lạc Thiếu Hoàng bất lực nhìn cô ta: “Thật không biết anh tìm em đến giúp là đúng hay sai nữa.”

Người phụ nữ này quá hiếu chiến, không đánh tới mức hai bên cùng chết thì không dừng, thà một chết một thương cũng mặc kệ. Cục diện này có vẻ khá đau đầu.

Lục Tiểu Hy giương mắt nhìn anh ta: “Không còn gì nữa thì tôi đi về, đang cần về sớm để xem livestream đây!” Nói xong, cô ta quay đầu uốn éo rời đi.

Tần Lệ Phong chống tay đặt lên vô lăng, liếc cô ta một cái: “Thế nào, tên nhóc kia lại làm gì khiến em tức giận à?”

Lục Tiểu Hy thắt chặt dây an toàn: “Không có, em vừa cho anh ta một khóa dạy dỗ cấp tốc thôi!”

Tần Lệ Phong cong khóe môi: “Em cư xử cho ra dáng nhà họ Tần giùm anh, nếu em xảy ra chuyện, kiểu gì mẹ em cũng tính sổ trên đầu anh.”

Lục Tiểu Hy khẽ nở một nụ cười bí hiểm: “Ối giời, anh cứ yên tâm, em ngoan thế nào chẳng lẽ anh không biết!”

Tần Lệ Phong gật đầu: “Biết thế thì tốt.”

Ngày hôm sau, Lục Tiểu Hy nhận được một cuộc gọi.

“Nhiệm vụ?”

“Đúng, mười một giờ tối nay, đúng hẹn đi đến chỗ này, địa chỉ anh sẽ gửi cho em bây giờ.”

“Nhưng mà, muộn như vậy thì có cái nhiệm vụ gì chứ…” Lục Tiểu Hy không tin anh ta cho lắm, nửa đêm nửa hôm, không trộm chính là cướp!

“Đừng hỏi nhiều như vậy, bảo em đến thì em cứ đến đi.” Điện thoại cắt đứt không một lời giải thích.

Ban đêm yên tĩnh, Lạc Thanh Tâm trở về nhà, khi lên lầu vô thức liếc mắt nhìn về phía phòng Lạc Thiếu Hoàng, bỗng phát hiện đèn nơi đó vẫn sáng!

Hai mắt cô ta sáng ngời, đang định đi qua thì lúc này cửa lại tự mở, Lạc Thiếu Hoàng đứng phía sau, vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn mặc áo choàng tắm.

Lạc Thiếu Hoàng nhìn chằm chằm cô ta, thân thể rắn chắc được bao bọc trong chiếc áo choàng tắm màu trắng, cổ áo mở rộng để lộ một mảng lớn cơ ngực màu đồng với những giọt nước vẫn còn đọng lại bên trên, khiến Lạc Thanh Tâm không thể rời mắt.

Kể từ lúc quan hệ giữa hai người xuất hiện sự thay đổi, Lạc Thiếu Hoàng luôn tận lực giảm bớt tần suất quay về nhà, thế nên hôm nay Lạc Thanh Tâm hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ ở lại.

Lạc Thanh Tâm vui mừng khôn xiết, cô ta bỗng có chút tủi thân nhìn Lạc Thiếu Hoàng, nhẹ nhàng nói: “Thiếu Hoàng…”

“Gì?” Lạc Thiếu Hoàng cất giọng trầm thấp, ánh mắt lướt qua cô ta.

Lạc Thanh Tâm đang định bước tới thì nghe thấy một giọng nữ vang lên từ trong phòng ngủ của Lạc Thiếu Hoàng: “Anh yêu, anh đang nói chuyện cùng ai đấy?”

Giọng nói này, cho dù có hóa thành tro, cô ta cũng có thể nhận ra!

Lạc Thanh Tâm lập tức căng thẳng, vô thức hỏi theo bản năng: “Sao người phụ nữ này lại ở đây?”

Trong khi nói chuyện, Lục Tiểu Hy đã đi ra ngoài, cô ta mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng màu đen, thiết kế ren như tấm màn che khiến làn da trắng nõn như ẩn như hiện dưới tà áo mỏng.

Lạc Thanh Tâm không ngờ người phụ nữ này lại có “tài nguyên” khá như vậy! Lửa giận trong lòng càng lúc càng tăng cao!

Tóc Lục Tiểu Hy hơi ướt, hiển nhiên là vừa mới tắm xong, cô ta lười biếng ngả người tựa vào cửa, nhìn vẻ mặt của Lạc Thanh Tâm, cười ngả ngớn: “Ồ, đây không phải là cô em gái thân thiết nhất của Thiếu Hoàng nhà mình sao? Muộn thế này mới trở về à? Con gái con đứa, làm vậy là không hay cho lắm đâu.”

Thay đổi hình tượng thường ngày, trông Lục Tiểu Hy lúc này giống hệt như một người phụ nữ quyến rũ và khêu gợi, giọng nói vừa vang lên đã kiều mị tới mức khiến Lạc Thiếu Hoàng nổi hết cả da gà, muốn đưa tay xoa mà không thể.

Lạc Thanh Tâm tức giận đến ngứa cả răng, tiện tay cầm chiếc túi quét ngang, làm như vô tình đánh về phía Lục Tiểu Hy, miệng vội nói: “Ôi, thật xin lỗi.”

Lục Tiểu Hy cười lạnh, lắc mình nhẹ nhàng tránh thoát: “Vậy hãy cẩn thận hơn đi.”

Lúc này, Lạc Thiếu Hoàng không chút biến sắc nói: “Đây là cách em chào hỏi người phụ nữ của anh sao?”

Lạc Thanh Tâm vừa nghe thấy câu “người phụ nữ của anh” liền chấn động, cô ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lạc Thiếu Hoàng.

“Người phụ nữ của anh?” Cô ta gằn giọng lặp lại từng từ một, giống như thể đây là một cụm từ vô cùng khó hiểu.

“Ừ.” Vẻ mặt Lạc Thiếu Hoàng cực kỳ nghiêm túc: “Không chỉ vậy, anh còn muốn kết hôn với cô ấy.”

Lạc Thanh Tâm nghiến răng, im lặng một lát, siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm Lục Tiểu Hy nói: “Không, em không đồng ý! Em sẽ không để cho anh cưới người phụ nữ này!”

Lục Tiểu Hy chế nhạo: “Thú vị thật, anh ấy cưới ai thì liên quan gì đến cô? Cho dù có cưới một con heo nái thì đó cũng là chuyện của anh ấy!”

Lạc Thiếu Hoàng liếc cô một cái, Lục Tiểu Hy liền mỉm cười: “Chỉ là một cách ví von thôi.”

Lạc Thiếu Hoàng có chút bất lực xoa mi tâm: “Lần sau đổi cách so sánh khác hay hơn đi.”

Nhìn thấy tương tác giữa hai người vừa ngọt ngào vừa ấm áp, Lạc Thanh Tâm liền mất kiểm soát.

“Lục Tiểu Hy! Cô chính là một con hồ ly tinh, cô được Lâm Huyền Vũ sai tới đây mê hoặc anh trai tôi đúng không, tôi nhất định không bỏ qua cho cô đâu!” Lạc Thanh Tâm điên cuồng gào thét, bị kích thích tới mức biến thành một người phụ nữ chanh chua, liên tục thét lên và lao về phía Lục Tiểu Hy.

Lục Tiểu Hy đang lo không có lý do để dạy dỗ con nhóc này, giờ nó tự mình đưa tới cửa, cô ta liền bình tĩnh nở nụ cười, chờ Lạc Thanh Tâm lao tới liền ra tay giữ người trước, hung dữ tát cho cô ta một bạt tai!

Bốp một tiếng giòn tan, Lạc Thanh Tâm che mặt không dám tin, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng bị sỉ nhục như thế này bao giờ!

Lạc Thiếu Hoàng thấy hai người sắp làm ầm ĩ, đang muốn ngăn cản lại bị Lạc Thanh Tâm đẩy mạnh về phía sau.

“Không cần anh lo, đây là chuyện giữa em với cô ta! Anh không được che chở người này! Nếu không, em sẽ hận anh cả đời!”

Lạc Thiếu Hoàng nghe xong, chậm rãi lui về phía sau, giống như vô cùng bất lực nói: “Đây là chính em yêu cầu đấy nhé.”

Tính tình Lục Tiểu Hy ra sao, Lạc Thiếu Hoàng đương nhiên biết rõ, kể cả những chốn cô từng lăn lộn hồi trước cũng vậy. Vì biết rõ cô sẽ không để mình chịu thiệt nên anh mới yên tâm đứng sang một bên.

Mắt Lạc Thanh Tâm đỏ ngầu vì phẫn nộ, cô ta giơ cao tay muốn tát Lục Tiểu Hy, nhưng lại bị Lục Tiểu Hy nhanh mắt giữ chặt khiến cô ta không thể động đậy.

Cô ta luống cuống, định dùng tay còn lại nắm tóc đối phương, không ngờ lại bị Lục Tiểu Hy tiếp tục khống chế và bẻ ngoặt chúng về phía sau.

Lục Tiểu Hy bắt chéo hai tay của Lạc Thanh Tâm ở sau lưng, dùng cùi chỏ đè lên lưng cô ta, giữ chặt không cho cô ta ngẩng đầu: “Lúc chị đây tung hoành chiến trận, không biết cô em còn đang khóc nhẻ ở cái nhà trẻ nào đâu! Muốn đánh chị? Muốn chết thì có!”

Lúc Lục Tiểu Hy bận rộn đánh nhau, một nét tính cách khác vốn đã bị lãng quên liền hiện ra vô cùng sống động. Lạc Thiếu Hoàng đứng ở một bên, trong lòng thầm sửng sốt.

Lạc Thanh Tâm vừa lo lắng vừa nhục nhã, ra sức vặn vẹo thân thể, dùng sức lực lớn nhất để giãy ra khỏi sự giam cầm của Lục Tiểu Hy, sau đó bừa bãi vung tay, giật tóc Lục Tiểu Hy!

“Cái đồ du côn lưu manh nhà cô, có tư cách gì để gả vào nhà họ Lạc của chúng tôi, cô mà cũng xứng hả?”

Đáy mắt Lục Tiểu Hy nổi lên sự tức giận, vẻ mặt cũng càng lúc càng trở nên nguy hiểm, cô lao về phía trước, ấn Lạc Thanh Tâm lên lan can tầng hai!

Lạc Thanh Tâm chưa kịp phản ứng lại, cơ thể đã dựa hẳn vào lan can bằng gỗ, cô ta nghiêng đầu nhìn phòng khách bên dưới tầng, bất giác nuốt nước miếng.

“Có dám tin nói thêm câu nữa, tôi liền đẩy cô ngã xuống dưới hay không?” Lục Tiểu Hy đưa mặt đến gần Lạc Thanh Tâm, gằn từng tiếng một uy hiếp.

Lạc Thanh Tâm cố gắng đưa mắt nhìn về hướng Lạc Thiếu Hoàng, run rẩy cầu xin sự giúp đỡ từ anh ta: “Anh… Anh… Cứu em với.”

Đương nhiên Lạc Thiếu Hoàng không muốn làm mọi chuyện trở nên quá tồi tệ, anh ta đang định đi qua thì Lục Tiểu Hy đột nhiên khịt mũi nói: “Cô thử nghĩ xem, là chân của anh trai cô nhanh hay tay tôi đẩy cô ngã thì nhanh hơn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status