Tổng tài sủng vợ điên cuồng

Chương 267: Tôi không nên chọc tức anh.



Chương 267: Tôi không nên chọc tức anh.

Mấy ngày tiếp theo, truyền thông lại càng trở nên náo nhiệt, tỷ lệ xuất hiện của Lâm Huyền Vũ tăng vọt, cả ngày đều chiếm đóng trên mặt báo chí cùng với tin tức truyền hình. Mặt khác, chuyện con gái Tiểu Hy của bà ta đăng ký kết hôn lại giống như bị người ta cho vào dĩ vãng.

Trên màn hình ti vi, Lâm Huyền Vũ mặc một bộ váy tao nhã khéo léo, đang tiếp nhận những câu hỏi phỏng vấn.

Người đàn ông ở trước ti vi cầm ly rượu đỏ, nheo lại đôi mắt đen láy theo dõi ti vi, trên mặt không có biểu cảm gì. Đề mục phía dưới màn hinh rõ ràng là: “Dũng cảm thay đổi tình yêu đích thực sau hôn nhân, bà không ngại lưu lại lợi để được là chính mình!”

Một đôi lông mày kiếm cau lại không chút dấu vết, nhìn vào màn hình, khóe miệng cong lên một chút châm chọc.

“Mối quan hệ giữa con trai của chồng cũ và con gái tôi rất tốt. Có nhiều lúc tôi cũng phải cảm thán cuộc sống đã để ý đến tôi.”

“Thật ra, người mà tôi thật sự muốn nói lời cảm ơn là chồng cũ của tôi. Hồi đó, nếu như không có sự khoan dung của ông ấy, chỉ sợ sẽ không có Lâm Huyền Vũ hạnh phúc đến vậy của hiện tại, quan hệ của chúng tôi bây giờ càng giống với người thân hơn.”

Người chủ trì hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, bà có hối hận với quyết định ngày đó không?”

Lâm Huyền Vũ đầy ý vị mà cười: “Vấn đề này e rằng trả lời không tốt lắm. Có điều, tôi có thể tiết lộ chồng cũ là mối tình đầu của tôi, mỗi người chúng ta đối với mối tình đầu đều sẽ ôm ấp một loại tình cảm đặc biệt, tôi cũng không ngoại lệ.”

Đột nhiên ánh mắt của Cư Hàn Quân trở nên lạnh lẽo, giơ tay tắt ti vi.

Thật là một người phụ nữ biết giả vờ, có điều, đây mới chính là Lâm Huyền Vũ, bà ta có thể từ bà Tần trở thành bà Lục, hơn nữa một mình khởi nghiệp công ty, quả thực là có điểm xuất sắc hơn người.

Cư Hàn Quân lạnh lùng cong khóe miệng, chỉ có điều, có lúc thông minh quá sẽ bị thông minh hại.

Cùng lúc đó, bên trong chỗ ở nhà họ Tần.

Tần Bảo Đông đã thay đổi nhiều kênh liên tục nhưng đều là dáng vẻ gương mặt thăng quan tiến chức thuận lợi tiếp nhận phỏng vấn của Lâm Huyền Vũ. Bà ta hoàn toàn không kiêng kị ai mà đề cập đến cuộc hôn nhân trước kia, còn có mối quan hệ của bà ta và Tần Bảo Đông cùng với Tần Lệ Phong. Đặc biệt là khi nhắc đến tên của ông ta lời lẽ lại càng úp mở, bộ dạng mập mờ khả nghi.

“Người phụ này thật là không thể nào tưởng tượng nổi!” Lông mày Tần Bảo Đông gắt gao cau chặt lại, hung hăng tắt ti vi đi.

Vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, bà ta sẽ mặc kệ người bà ta lợi dụng là ai! Trước đây là người bạn tốt nhất của bà ta, hiện tại thế nhưng lại đổ lên đầu ông ta rồi!

Bất kể trước đây hai người hận nhau như thế nào, thế nhưng sẽ ăn ý cùng chung một nhận thức, đó chính là tuyệt đối sẽ không đề cập đến hôn nhân của bọn họ! Bây giờ thì hay rồi, bà ta liên tục tiếp nhận phỏng vấn, nói đến mức tựa như ông ta cả đời này đều không quên được bà ta!

Chết tiệt!

Tiêu Mỹ Ngọc bước vào, trên gương mặt được bảo dưỡng trắng nõn không có bất cứ biểu tình gì, có thể nhìn ra, bà ta cũng tức giận không ít: “Xem đi, sao lại không xem nữa rồi, người tình cũ nhớ mãi không quên ông kìa, ông chắc là vui lắm nhỉ?”

Lời nói của bà ta như một cây kim đâm vào lòng người, khiến cho người ta toàn thân từ trên xuống dưới đều không thoải mái.

Tần Bảo Đông quay đầu lại, liến nhìn Tiêu Mỹ Ngọc một cái: “Lời này của bà có ý gì vậy hả? Bà ta đi làm cái tiết mục chết tiệt kia là tôi xúi giục chắc?”

“Hay là ông đi hỏi bà vợ trước tài ba kia của ông đi! Ở trong chương trình giở đủ thứ trò, là đang muốn tái hôn với ông nhỉ? Nếu như thật sự như vậy thì cứ nói sớm đi!” Đôi lông mày nhỏ Tiêu Mỹ Ngọc tinh tế nhếch lên, không nóng không lạnh nói: “Đầu tiên sắp xếp con gái của bản thân vào nhà của chúng ta, hiện tại lại làm trò trước công chúng nói không quên được ông, bà ta muốn làm cái gì ai có thể nhìn ra?”

Tiêu Mỹ Ngọc càng nói càng kích động, đôi mắt lạnh lùng nhìn Tần Bảo Đông: “Bảo Đông! Ông cứ thuận theo bà ta như vậy sao?”

“Tôi còn có thể như thế nào? Cấm bà ta không được phép lên chương trình à?” Tần Bảo Đông cũng tức đến mức xanh mét cả mặt mũi: “Tôi lười không muốn quan tâm đến bà ta, một người đàn bà điên, bà ta thích nói cái gì cứ để bà ta nói như vậy là được rồi!”

“Vậy thì chẳng khác nào ngầm thừa nhận giữa hai người vẫn còn có quan hệ hay sao?” Tiêu Mỹ Ngọc không khỏi càng cảm thấy tủi thân: “Vậy tôi thì sao? Ông không suy nghĩ đến hoàn cảnh của tôi chút nào sao? Ông để cho người khác nhìn tôi với ánh mắt gì chứ! Giống như tôi là người thứ ba xen vào phá vỡ hôn nhân của mấy người vậy, năm đó chính là ông nói các loại lời hay ý đẹp làm tôi hồ đồ mới đồng ý với ông.”

Lời nói vừa dứt bà ta đã khóc nức nở, nghe ở bên tai Tần Bảo Đông chỉ cảm thấy càng phiền chán.

Ông ta vung tay áo đứng dậy: “Vậy bà còn muốn tôi như thế nào nữa? Cãi nhau ầm ĩ với người phụ nữ kia trên truyền thông sao? Mỹ Ngọc, tôi trước đây không hề phát hiện ra bà lại ngây thơ như thế đấy!”

Tiêu Mỹ Ngọc nghe thấy vậy, cũng đứng dậy theo, khó có thể tin được: “Tôi ngây thơ? Tôi ngây thơ sẽ chăm sóc ông bao nhiêu năm nay, tôi ngây thơ sẽ bấm bụng chịu đựng bao nhiêu năm nay sao?”

Tần Bảo Đông cau mày, không muốn cùng bà ta cứ như vậy càn quấy thêm nữa, vung tay áo đi lên trên tầng.

Tiêu Mỹ Ngọc không buông tha tiếp tục quấn lấy: “Hôm nay ông nhất định phải nói chuyện rõ ràng cho tôi! Ông đừng có đi…ông chột dạ rồi có phải hay không hả?”

Tần Bảo Đông hít sâu một hơi, xoay người lại, vẻ mặt thoáng chút mệt mỏi: “Được, bà nói đi, muốn tôi làm cái gì?”

“Tôi muốn ông hiện tại đăng báo, phân rõ ranh giới với người phụ nữ kia! Nếu không thì ông thật có lỗi với tôi và con trai!” Trong mắt Tiêu Mỹ Ngọc lóe lên sự cố chấp, không chịu buông tha vươn tay lên túm chặt lấy tay áo.

“Nhất định phải như vậy sao?” Tần Bảo Đông cảm thấy vớ vẩn nhẹ giọng chậc một tiếng, vung tay của bà ta ra: “Tần Bảo Đông tôi làm ăn đã bao nhiêu năm nay, từ trước đến nay chưa bao giờ đem chuyện xấu trong nhà bày ra ngoài cả! Huống chi bởi vì Lâm Huyền Vũ thì lại càng không có khả năng!”

Lạnh lùng nhìn Tiêu Mỹ Ngọc, ông ta nói: “Tôi nhắc nhở bà một lần cuối cùng, sau này đừng có động một tí là lôi Tiêu Bảo Lộc ra! Bà muốn làm cái gì? Uy hiếp tôi hay sao? Tôi cung cấp cho mẹ con hai người những của cải tốt nhất, cung cấp cho hai người tiêu xài phung phí, để cho bà có một cuộc sống phú quý giàu sang, tôi còn có chỗ nào có lỗi với hai người hả?”

“Ông…” Tiêu Mỹ Ngọc giận giữ cười lên: “Tôi lấy con trai để uy hiếp ông ư? Thế mà ông cũng nói ra khỏi mồm được! Trong lòng ông với mẹ của ông chỉ có bảo bối Tần Lệ Phong của mấy người! Làm gì một chút vị trí nào cho Tiêu Bảo Lộc? Ông có coi nó là con trai của ông không?”

“Bà nói năng hồ đồ cái gì vậy? Bà…” Tần Bảo Đông nổi giận đùng đùng, ngón tay run rẩy chỉ vào Tiêu Mỹ Ngọc, đầu váng mắt hoa, trước mắt tối sầm lại.

Đột nhiên, theo sau một tiếng trầm đục, Tần Bảo Đông ngã xuống dưới cầu thang.

Tiêu Mỹ Ngọc hoảng sợ, lập tức bổ nhào về phía trước: “Bảo Đông, Bảo Đông, ông làm sao vậy?”

Chỉ thấy Tần Bảo Đông đóng chặt khớp hàm, nằm ngửa trên mặt đất hoàn toàn không còn tri giác. Trong lòng Tiêu Mỹ Ngọc phút chốc khẽ động, lẽ nào là…

Bà ta bình tĩnh trở lại, chậm rãi đứng dậy, liếc mắt nhìn Tần Bảo Đông đang hôn mê sau đó lấy ra điện thoại: “115…”

Lúc Tần Lệ Phong chạy đến bệnh viện thì Tần Bảo Đông vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu chưa đi ra.

Nhìn thấy anh, Tiêu Mỹ Ngọc đỏ mắt đứng dậy: “Lệ Phong…”

Tần Lệ Phong khẽ cau mày lại, giọng nói kiềm chế: “Xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Mỹ Ngọc cúi đầu, buồn bã nói: “Đều tại dì, dì không nên chỉ vì chút chuyện nhỏ mà cãi nhau với ông ấy. Dì không tức ông ấy, có lẽ ông ấy cũng sẽ không bất tỉnh.”

Đứng trước mặt Tần Lệ Phong, gương mặt Tiêu Mỹ Ngọc tràn đầy áy náy cùng với sám hối.

Vừa đúng lúc này bác sĩ đi ra, Tần Lệ Phong bước qua bà ta tiến lên phía trước, Tiêu Mỹ Ngọc cũng nhanh chóng chạy qua hỏi: “Bác sĩ, chồng tôi thế nào rồi?”

Vị bác sĩ kia tháo khẩu trang xuống: “Bệnh nhân đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.”

Tần Lệ Phong hỏi: “Nguyên nhân bất tỉnh là gì?”

Ánh mắt Tiêu Mỹ Ngọc khẽ đảo: “Đúng vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Lúc trước vẫn đang rất tốt, nói bất tỉnh là bất tỉnh…”

“Từ bản báo cáo kiểm tra đo lường có thể thấy được hệ thống miễn dịch của bệnh nhân rất thấp, điều này ở độ tuổi trung niên của ông ấy mà nói cũng rất thường gặp. Có điều, vẫn cần phải chú ý, hệ thống miễn dịch thấp dễ mắc nhiều cái loại bệnh…”

Tần Lệ phong nghe vậy, đôi mắt đen đậm mày kiếm lại càng cau chặt lại, vẫn còn muốn hỏi gì đó Tiêu Mỹ Ngọc đã nghẹn ngào nói: “Tôi muốn đi vào xem ông ấy.”

Bác sĩ gật đầu, bà ta lập tức đẩy cửa đi vào, giọng nói nức nở: “Bảo Đông, ông dọa chết tôi rồi.”

Tần Lệ Phong đi theo phía sau bà ta, nhìn thấy người trên giường đã tỉnh lại, ngoại trừ sắc mặt có chút vàng vọt ra thì tinh thần cũng không tệ.

Tần Lệ Phong mặt không chút thay đổi tựa vào bên cửa, Tiêu Mỹ Ngọc chạy vội tới bên giường, không nhịn được nghẹn ngào: “Bảo Đông, đều tại tôi không tốt, không nên vì chút chuyện nhỏ mà cãi nhau với ông. Tôi không nên chọc giận ông, đều tại tôi!”

“Được rồi, có liên quan gì đến bà đâu.” Tần Lệ Phong yếu ớt nói.

Ông ta thật ra đối xử với Tiêu Mỹ Ngọc không tồi, chỉ có điều ông ta không phải là một người đàn ông lấy tình cảm làm trọng mà thôi.

Một đôi mắt đen láy nhìn qua, Tần Bảo Đông khẽ nâng mắt lên, nhìn thấy Tần Lệ Phong thì có chút kinh ngạc. Dù sao, quan hệ của hai bố con bọn họ không tốt cũng không phải là bí mật, chỉ là không ngờ tới lúc này anh cũng sẽ chạy tới đây.

Chuyển tầm nhìn đi chỗ khác, ông ta không che đậy được sự xấu hổ, khua tay: “Ở đây không còn chuyện của mày nữa rồi, mày mau trở về ông ty đi.”

Tần Lệ Phong nhìn ông nói: “Có chuyện gì thì nói với tôi, đừng có cố chấp.”

Gương mặt của Tần Bảo Đông cứng lại: “Tao có thể có chuyện gì chứ? À, tao biết rồi, mày đang chờ mong tao chết sớm! Nói cho mày biết, đừng có mà nghĩ nữa!”

Tần Lệ Phong không nói gì nữa, anh với bố của anh chính là như vậy, nếu như có lần nào không cãi nhau vậy thì không phải là bọn họ. Nhìn bộ dạng vô cùng trung khí của ông ta quả thật không giống như có chuyện, anh cũng không ở đây làm vướng tầm mắt ông ta nữa.

Sau khi cửa phòng điều trị đóng lại, Tiêu Mỹ Ngọc lập tức đứng lên, nhẹ nhàng kéo chăn lên cho Tần Bảo Đông: “Bảo Đông, đợi một chút tôi về nhà lấy chút đồ, tối nay ở chỗ này cùng ông.”

Từ trước đến nay Tần Bảo Đông ghét nhất nghe mấy lời nằm bệnh viện này, nhất thời sắc mặt biến lạnh: “Bệnh như vậy việc gì phải đến mức phải nằm viện chứ? Bác sĩ không phải nói là tôi không có chuyện gì rồi sao? Tôi muốn xuất viện, ở bệnh viện tôi không ngủ được.”

Tiêu Mỹ Ngọc thoáng sửng sốt, vội vàng hết lời khuyên bảo: “Bác sĩ nói hệ miễn dịch của ông không tốt, ông phải nghe lời người ta, ở lại đây thêm mấy ngày nữa thôi.”

Thái độ Tần Bảo Đông kiên quyết: “Mấy bác sĩ này cứ như thần linh vậy! Không có bệnh gì cũng bị bọn họ nói ra bệnh! Hệ miễn dịch không tốt mà cũng gọi là bệnh sao?”

Tiêu Mỹ Ngọc bất đắc dĩ nhìn ông ta: “Ôi, tính cách thật là bướng bỉnh. Vậy được rồi, tôi đi thương lượng với bác sĩ một chút.”

Tần Bảo Đông ừ một tiếng, Tiêu Mỹ Ngọc một bên cẩn thận trộm nhìn biểu tình của ông ta, một bên nũng nịu nói: “Bảo Đông, lần này đều là do tôi không tốt, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau nữa. Ông đừng giận tôi nữa mà, có được hay không?”

Tần Bảo Dông khẽ nhìn Tiêu Mỹ Ngọc một cái, lạnh giọng hừ một tiếng: “Tôi còn dám giận bà sao? Bà đừng làm loạn bên tai tôi nữa là tôi mãn nguyện lắm rồi!”

“Biết rồi mà.” Tiêu Mỹ Ngọc cười, tiến sát vào trong lồng ngực dịu dàng của ông ta, nụ cười trong mắt lại đang dần dần biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status