Tổng tài sủng vợ điên cuồng

Chương 509: Cô đã hẹn trước với anh ta rồi sao?.



Chương 509: Cô đã hẹn trước với anh ta rồi sao?.

Ông chủ đang ở đây, Y Nhàn cảm thấy không nên tiếp tục nằm trên giường liền ngồi dậy định bước xuống giường nhưng không ngờ là toàn thân không có chút sức lực nào, mắt hoa lên ngã về phía trước!

“A!” Y Nhàn không kìm được mà kêu lên một tiếng, hai tay vô thức vùng vẫy trong không trung.

Thấy vậy, Tần Mộ Dương liền tiến lên, một tay bắt lấy tay cô, tay còn lại đỡ lấy eo, thuận thế ôm cô vào trong lòng!

Y Nhàn bám vào anh, sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng kịp, cô nhận ra mình đang ở trong vòng tay của anh, sắc mặt tái nhợt đột nhiên đỏ bừng, lúng túng lùi lại, rồi trực tiếp ngã xuống giường. Tần Mộ Dương chỉ nhìn cô một cái, lúc này đã có phục vụ phòng đẩy xe mang bữa sáng thịnh soạn đến.

Anh quay sang cô nói: “Dậy ăn gì đi.”

Dù không còn cảm giác thèm ăn nhưng Y Nhàn vẫn cố gắng ăn được một bát cháo.

“Đúng rồi, cây trâm cài áo của ông Thẩm…”

“Sắp xong rồi.”

Cô ngạc nhiên không chớp mắt: “Nhanh như vậy sao?” Nhưng cô lại nhanh chóng bật cười: “Tại sao tôi lại quên được cơ chứ? Anh là C mà.”

Sự ngưỡng mộ trong giọng điệu của cô khiến Tần Mộ Dương phải khẽ liếc nhìn.

“Nếu như cơ thể không có vấn đề nghiêm trọng, chúng ta chuẩn bị. Chúng ta đi tới nhà của ông Thẩm để làm, xác nhận lại lần cuối.”

Y Nhàn rất vui vẻ đáp lại: “Được rồi, tôi không có vấn đề gì.”

“Ừm, vậy tôi sẽ đợi cô ở bên ngoài.”

Rất nhanh sau đó, Y Nhàn đi ra ngoài, và hai người họ cùng rời khách sạn. Nhưng ngay khi Y Nhàn vừa bước xuống bậc thềm, cô nghe thấy ai đó gọi tên mình:

“Y Nhàn?”

Cô dừng lại, quay người lại: “Triển Doanh Việt? Sao lại là anh?”

Triển Doanh Việt chào hỏi những người đi cùng rồi bước tới, ánh mắt đặt hết lên người Y Nhàn, sau đó chậm rãi liếc nhìn Tần Mộ Dương đứng bên cạnh cô: “Sao cô lại ở đây?”

Giọng nói chất vấn cô có phần hơi căng thẳng, thậm chí còn vô tình thể hiện một chút chiếm hữu. Tần Mộ Dương giương mắt nhìn anh ta, ánh mắt bình tĩnh không hề có một tia sóng.

Y Nhàn ngay lập tức trả lời: “Tôi đang đi công tác.”

“Ồ? CÔ được cử đi công tác ngay khi vừa mới đến công ty? Ha ha… không nhìn ra cô đó Y Nhàn, cô hóa ra lại được ông chủ công ty đánh giá rất cao đấy!” Khi nói, anh ta còn không thèm nhìn vào người đàn ông đằng sau cô ấy.

Y Nhàn nở ra một nụ cười gượng gạo, có chút xấu hổ, lúc đó cô mới nhớ ra mình chưa giới thiệu thay cho Tần Mộ Dương, bèn vội nói: “Triển Doanh Việt, đây là ông chủ công ty Thanh Ninh của tôi, Tần Mộ Dương.” Rồi cô quay đầu định nói với Tần Mộ Dương thì đối phương đã chậm rãi lên tiếng: “Triển Doanh Việt, con trai của nhà họ Triển.”

Triển Doanh Việt nghi hoặc nhìn anh, nói: “Chúng ta gặp nhau rồi sao?”

Tần Mộ Dương không đáp, và Y Nhàn đột nhiên nghĩ rằng họ đã gặp nhau ở đồn cảnh sát vào đêm hôm đó. Chỉ là Triển Doanh Việt không để ý. Không muốn cả hai xảy ra xô xát vì chuyện này, Y Nhàn cố tình đổi chủ đề:

“Cậu cũng đến đây làm việc à? Đồng nghiệp của cậu cũng đang đợi cậu kìa? Chúng ta quay lại rồi nói chuyện sau.”

Tần Mộ Dương nghe thấy sự quen thuộc trong lời nói của cô và Triển Doanh Việt. Triển Doanh Việt ảm đạm liếc nhìn cô, sau đó nhìn về phía Tần Mộ Dương, hai người đàn ông đứng đối diện nhau, khí chất mạnh mẽ tỏa từ cả hai dường như đang va chạm kịch liệt, ánh mắt căng thẳng đối chọi nhau dường như ấn chứa sự sắc bén như lưỡi kiếm.

Y Nhàn nhìn hai người họ, bất giác nguy hiểm.

Thấy Triển Doanh Việt không nhúc nhích, Tần Mộ Dương đột nhiên nói: “Tôi sẽ đợi cô trên xe.” Nói rồi anh xoay người mở cửa xe ngồi vào.

Nghe thấy tiếng cửa xe đóng sầm lại, trái tim Y Nhàn nhảy lên không rõ lý do, cảm thấy hơi lo lắng. Nhận thấy sự chú ý của đã bị thu hút bởi một người khác, Triển Doanh Việt nắm lấy cổ tay cô và kéo đi mà không nói gì.

“Theo tôi đi vào đây, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Triển Doanh Việt không cho cô ấy quyền từ chối chút nào.

“Triển Doanh Việt!” Y Nhàn muốn rút tay lại vài lần, nhưng càng vùng vẫy thì anh lại càng giữ chặt hơn.

Y Nhàn lúng túng nhìn người còn lại ở sân công cộng rồi lại bất giác không thể không nhìn lại phía Tần Mộ Dương, người đang ngồi trong xe và tiếp tục làm việc trên máy tính mà không hề ngẩng đầu lên.

Ra đến tiền sảnh, Triển Doanh Việt nhìn chằm chằm Y Nhàn: “Tôi vừa đi công tác, cho nên cô cùng anh ta rời đi? Cô đã hẹn trước với anh ta rồi sao?”

Y Nhàn nhíu mày khi nghe thấy câu nói đó: “Anh đang nói nhảm nhí gì vậy? Tôi đã nói rồi, anh ấy là sếp của công ty, tôi đi công tác với anh ấy thì có vấn đề gì không?”

Triển Doanh Việt chế nhạo: “Cô chắc là đi công tác không hay là đang đi hẹn hò?”

“Triển Doanh Việt!” Y Nhàn có thể cảm nhận được cơn giận dữ xuất phát từ trong lòng, nhưng vẫn cố nén tức giận nhìn anh chằm chằm nói: “Tôi không cần giải thích chuyện của tôi với cậu.”

“Đó là lý do tại sao cô từ chối tôi?”

Y Nhàn mở miệng định nói nhưng lời đến miệng lại như nghẹn lại. Cô muốn nói cho anh biết sự thật, nhưng không phải bây giờ. Hơn nữa, cho dù bây giờ cô nói, theo tính tình của anh, có lẽ anh cũng không tin. Chính vì thế, chỉ có một phương pháp, trực tiếp hơn và hiệu quả hơn. Y Nhàn nhìn vào mắt anh và đột nhiên nói:

“Cậu nói đúng.”

Triển Doanh Việt sững sờ: “Cô… đang nói cái gì vậy?”

“Không phải là cậu đã hỏi chúng tôi có phải là đang hẹn hò không sao? Nói cho cậu biết, đúng vậy, chính là loại quan hệ như cậu nghĩ đó.”

Những lời nói của Y Nhàn trong phút chốc đã làm dập tắt sạch ánh sáng trong mắt anh.

Nhìn cô không rời, ánh mắt anh có phần khó hiểu và đau lòng: “Tại sao?”

“Tôi thích. Đó là lý do.” Y Nhàn nói cực kỳ bình tĩnh: “Mặc dù tôi không nghĩ rằng tôi cần phải giải thích với cậu. Nhưng Triển Doanh Việt, giữa chúng ta không thể nào có chuyện đó. Cậu cũng không phải là mẫu người tôi thích, cậu có thể có nhiều lựa chọn tốt hơn, nhưng người đó chắc chắn không phải là tôi. ”

Tay của Triển Doanh Việt từ mạnh mẽ chuyển sang run rẩy. Một lúc sau, anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt chìm xuống như bất động.

“Tôi sẽ không bỏ cuộc.”

Những người đồng nghiệp ở phía xa gọi anh ta, trước khi đi, Triển Doanh Việt nói: “Đừng dùng anh ta làm lá chắn.”

Y Nhàn choáng váng. Cô không biết anh ấy không thể tin được hay từ chối tin vào điều đó. Y Nhàn sững người một lúc trước khi từ từ bước ra khỏi khách sạn và lên chiếc xe đang đợi bên ngoài. Cô nhanh chóng liếc nhìn trộm người đàn ông bên cạnh, và nhanh chóng tránh nhìn anh.

Từ nhà ông Thẩm trở về, màn đêm đã chìm xuống. Tần Mộ Dương và Y Nhàn mệt đến mức rụng rời thân thể. Đang chuẩn bị về phòng ngủ bên thì cô lại bị anh đột nhiên ngăn lại: “Nhớ uống thuốc.” Nói xong Tần Mộ Dương liền trở về phòng trước.

Y Nhàn ngây người nhìn về phía anh đang biến mất, một lúc lâu sau mới chậm rãi cúi đầu xuống, khóe miệng khẽ cong lên. Người này tuy bề ngoài lạnh lùng, không hiểu nhân tình thế thái, không ngờ lại tỉ mỉ và tinh tế như vậy.

Anh ta nhanh chóng bước ra lần nữa, thay một bộ quần áo ở nhà bình thường, và thay giày như đi chơi.

“Chợ đêm.”

Y Nhàn tự hỏi: “Làm gì ở đó?”

Tần Mộ Dương cầm lấy một chiếc hộp nhung, bên trong nằm yên lặng cây trâm cài áo của ông Thẩm. Cô như đã hiểu ra, hỏi: “Là đi tìm nguyên liệu sao?”

“Ừ.” Tần Mộ Dương nói: “Ta muốn đi tìm ngọc Topaz.”

“Làm sao có thể có đá quý ở một nơi như vậy?”

“Cứ đến thử thì mới biết.”

“Được!”

Nói đến chuyên môn, Tần Mộ Dương hoàn toàn trở thành C trong mắt Y Nhàn, cô không khỏi ngưỡng mộ anh ta! Trong lĩnh vực này, vị trí của C là không thể lay chuyển, khả năng chuyên môn và hiểu biết của anh ấy là điều không thể nghi ngờ.

Tần Mộ Dương ánh mắt lướt nhanh trên mặt cô, bắt lấy sự sùng bái và ánh sáng trong mắt cô, khóe môi nhàn nhạt nhếch lên tạo thành nụ cười nhưng lại không thấy rõ, nhưng ngay sau đó anh lại đè xuống.

Chợ đêm vốn rất sôi động, đặc biệt chợ đêm thành phố Đông Thanh lại càng là một nơi nhộn nhịp phồn hoa. Hai bên đường bày bán hàng loạt mặt hàng rực rỡ, chỉ cần bạn có tầm nhìn tốt và may mắn là có thể tìm được kho báu thực sự ở đây.

Tần Mộ Dương đã nhờ Lâm Duệ Thắng tìm loại ngọc mà anh ta cần, hôm nay anh ta cũng đến thăm một số thương nhân buôn ngọc ở thành phố Đông Thanh, để đề phòng, anh ta còn đưa Y Nhàn đến đây để thử vận may. Y Nhàn rất ít khi đi chợ đêm, trước đây cô trừ thời gian đi học cô chỉ toàn đi học thêm, còn hiện tại thì trừ đi làm thì cũng vẫn là đi học thêm. Vì vậy, khi cô đến nơi này bản thân vẫn còn một chút kích động.

Đứng ở cổng chợ đêm, cô cũng giống như tất cả các cô gái. Điều đầu tiên là chụp ảnh tự sướng bằng điện thoại của bạn và đăng lên tường trang mạng xã hội của mình. Tần Mộ Dương không hiểu nổi việc tự sướng của cô gái nhỏ này, ở bên cạnh nói: “Ở đây nhiều người như vậy, lát nữa đi theo sát tôi.”

Y Nhàn chỉ cảm thấy đôi mắt của mình là không đủ dùng, cô lúc nào nhìn xung quanh, và ngạc nhiên trước mọi thứ. Tần Mộ Dương bất lực, sau khi gọi thêm mấy lần vẫn không thu hồi được sự chú ý của cô, anh trực tiếp vươn tay túm lấy cổ áo cô lôi đi.

“Ai? Tại sao lại lôi tôi?” Y Nhàn đầy phẫn nộ quay đầu lại, ánh mắt của cô khi bắt gặp Tần Mộ Dương liền sững sờ! Trời ạ, tại sao cô lại quên rằng cô đến đây để làm việc cơ chứ!

“Cô Dịch, tôi mời cô đến đây làm gì? Cô quên rồi sao?”

Y Nhàn lắc đầu nguầy nguậy, thể hiện rằng cô đã hiểu. Ở một nơi phồn hoa nhộn nhịp như thế này, chiều cao và khí chất của Tần Mộ Dương trong một giây đã làm biết bao nhiêu người gục ngã, thu hút vô số ánh nhìn. Chỗ này vốn dĩ đã đông nay lại còn chen chúc ngột ngạt hơn nữa.

Thấy có người lén lấy điện thoại di động ra chụp trộm, Y Nhàn giả vờ vô tình chặn Tần Mộ Dương lại. Tần Mộ Dương liếc cô một cái, nói:

“Cô không cần lãng phí thời gian và sức lực vào loại chuyện này.”

Y Nhàn nhìn anh ta một lúc, và đột nhiên nói: “Ông chủ, anh đã tính đến việc ra mắt với tư cách là một ngôi sao chưa? Có thể sẽ trở thành một công lớn đấy!”

Tần Mộ Dương chỉ nhún vai đơn giản nói: “Không thích.”

Y Nhàn cười: “Có thể hiểu.”

Đây là cái gọi là có nhan sắc. Lúc này, Tần Mộ Dương lạnh lùng nắm lấy tay cô, Y Nhàn sững sờ, có người lao qua anh, nếu không phải anh kéo cô lại thì có lẽ giờ cô đã ngã xuống đất rồi. Y Nhàn có chút không thoải mái rút tay ra, sau đó lùi lại một bước, nhỏ giọng: “Cảm ơn ông chủ…”

Tần Mộ Tân xoay người, nói: “Đi theo.”

Tần Mộ Dương đến một vài cửa hàng đồ cổ, để cho ông chủ nói khoác rất mạnh, anh chỉ nhìn lướt qua, sau đó cầm lên chơi hai lần đã có thể phân biệt giả thật.

Y Nhàn đi sau lưng anh không khỏi cảm khái, không phải vô lý khi Tần Mộ Dương trở thành người đứng đầu ngành trong nước!

Ngay cả một nhà thẩm định đồ trang sức chuyên nghiệp cũng có thể đạt được đến trình độ của anh. Sau khi đi mua sắm giữa chợ đêm, Y Nhàn mệt đến mức chân như dính đầy chì, nhất là khi cô vừa mới ốm một ngày liền, việc này càng khiến cô mất sức hơn.

Mặt khác, thể lực của Tần Mộ Dương tốt một cách đáng kinh ngạc. Thấy anh không có ý dừng lại, cô bất lực nói: “Anh ngồi xuống nghỉ một chút được không?”

Thân hình của Tần Mộ Dương đột nhiên dừng lại, Y Nhàn choáng váng, nhất thời không chú ý mà đụng vào anh, cũng may Tần Mộ Dương kịp thời giữ chặt cô lại, tựa hồ như vừa nhớ ra cái gì hỏi: “Đói không?”

Y Nhàn ngượng ngùng cười: “Cũng không… đói lắm.”

Tần Mộ Dương ánh mắt thâm thúy, xoay người đi về phía trước, bất quá là mấy cái quán ăn nhỏ nhìn rất sạch sẽ, đi thẳng vào: “Chúng ta đây trước ăn cơm.”

“Được!” Y Nhàn thở phào nhẹ nhõm.

Không có nhiều người ở đây nên các món ăn được phục vụ nhanh chóng. Không có Lâm Duệ Thắng nói ba hoa làm cho bầu không khí sôi động, nên bữa ăn trôi qua rất im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status