Tổng tài sủng vợ điên cuồng

Chương 513: Đã nói anh nhặt được bảo bối mà.



Chương 513: Đã nói anh nhặt được bảo bối mà.

Thấy Y Nhàn đang cười, Bà Thẩm cũng mỉm cười nói: “Ha ha, tôi đã nói mà? Mộ Dương thật may mắn, đúng là đã nhặt được bảo bối mà!”

Nghe vậy, Tần Mộ Dương quay đầu nhìn thẳng vào Y Nhàn, đồng ý gật đầu.

“Đúng vậy, là cháu nhặt được bảo bối.”

Đôi mắt của Tần Mộ Dương nhìn Y Nhàn chẳng khác gì lửa thiêu, khiến cô cảm thấy không tự nhiên chút nào.

Cho dù cô biết Tần Mộ Dương chỉ nói theo lời Bà Thẩm mà thôi.

Y Nhàn đỏ mặt, đầu cúi xuống ngày càng thấp hơn, rồi vội vàng đứng dậy xới cơm cho ông Thẩm.

“Không cần đâu, tôi cũng no lắm rồi!” Ông Thẩm tỏ ra vô cùng thỏa mãn

Bà Thẩm thấy thế, cũng cười nói: “Vậy thì tốt rồi, dì không làm phiền các cháu nữa! Cũng muộn rồi, Mộ Dương bị thương, cần phải nghỉ ngơi sớm. Ngày mai dì đến đón hai đứa, lần này kiểu gì hai đứa cũng phải đến chỗ dì đấy!”

Y Nhàn lo lắng cho vết thương của Tần Mộ Dương, thấy cô lo lắng, Bà Thẩm cười nói: “Không phải ở chùa đâu, là một trang trại của dì ở nơi khác, phong cảnh không tồi chút nào. Thành phố Nam Thanh của hai đứa cũng không có nơi nào đẹp như vậy đâu!”

Hai người vốn đang định quay về, nhưng nghe xong lời của bà Thẩm, Y Nhàn lại hơi muốn đi.

Từ lúc đi học cho tới khi bắt đầu đi làm, cô chưa từng cảm thấy thoải mái như bây giờ.

Tần Mộ Dương hiểu cô đang nghĩ gì, anh hơi hạ giọng, đơn giản đáp lại: “Được ạ.”

Y Nhàn mừng rỡ: “Chúng ta thật sự có thể ở lại đây thêm vài ngày sao?”

“Phải.”

“Thế thì tốt quá!”

Ông Thẩm ở bên cạnh lại chỉ khịt mũi rồi hừ một tiếng.

“Sao thế, ông có ý kiến gì à?” Bà Thẩm hỏi nhưng ngoài cười mà trong không cười.

Ông Thẩm nghe vậy chỉ dám nhanh chóng xua tay: “Không không không, tôi chỉ là một kẻ không quan trọng thôi mà… Sao tôi dám!”

Y Nhàn không dám tỏ ra quá vui vẻ, nhưng môi cô cũng đã hơi cong lên rồi.

Tần Mộ Dương bên cạnh đã thu hết biểu cảm mờ ám của cô vào mắt, sau đó khóe miệng anh cũng cong lên theo cô.

Trang trại của bà Thẩm ở vùng ngoại thành, cách nội thành cũng không quá xa, vô cùng yên tĩnh.

Đưa hai người ra khỏi ruộng rau, bà Thẩm nói: “Rau của dì trồng hơi khác so với rau mấy đứa ăn bình thường, dì chưa bao giờ sử dụng thuốc trừ sâu, đảm bảo ăn vừa tươi vừa tốt cho sức khỏe!”

Y Nhàn vẫn chỉ vừa nghe vừa cười tủm tỉm, chỉ có điều mặt trời đã lên cao, ánh nắng vô cùng chói chàng, cô phơi nắng đến mức chóng cả mặt. Đúng lúc này, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một chiếc khăn tay và một bàn tay dài thon gọn, cô giương mắt lên xem, vừa vặn nhìn thấy Tần Mộ Dương cũng đang nhìn mình.

“Cám ơn…” Cô nhận khăn rồi vội vạng lau trán.

“Khăn tay… Tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại cho anh.”

Nói xong, cô lập tức gấp khăn tay lại, sau đó giấu sau lưng.

Tần Mộ Dương không nói gì, nhưng cũng không từ chối.

Y Nhàn mỉm cười với anh, thấy Bà Thẩm đã đi xa, cô bèn nói với Tần Mộ Dương: “Tôi đi tìm dì Liễu đây.” Vừa dứt lời, cô giống y như một con ngựa tràn ngập sức sống, chạy vội về phía trước, cô rất thích tìm bà Thẩm để nói chuyện phiếm.

Nhìn bóng dáng nhẹ nhàng và tràn ngập sức sống của cô gái ấy, lòng đen trong mắt Tần Mộ Dương hơi co nhẹ, anh mím môi rồi cũng bước về phía trước.

Nhà của bà Thẩm được trang trí theo phong cách hoài cổ và thanh lịch, xà nhà cùng những khung cửa sổ tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ của gỗ Mộc Hương kết hợp với Đàn Hương, khiến người ta cảm thấy vô cùng yên bình.

“Ngồi đi.”

Bà Thẩm mỉm cười mang trà lên.

Y Nhàn vội vàng tiến lên: “Dì Liễu, để cháu giúp dì!”

Bà Thẩm cười ngăn Y Nhàn lại: “Các cháu đến đây thì đã là khách rồi.”

Y Nhàn ngồi trên ghế, không quen để người lớn phục vụ mình, nên trong chốc lát, cô cảm thấy không thoải mái chút nào.

“Yên tâm đi.”

Giọng Tần Mộ Dương vang lên bên tai: “Dì Liễu là một người rất phóng khoáng, dì ấy sẽ không để ý mấy chuyện vặt này đâu.”

Nghe anh nói vậy, Y Nhàn cảm thấy an tâm hơn phần nào.

Cô gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Vâng.”

Uống xong trà Bà Thẩm rót, Tần Mộ Dương đặt chén trà xuống, nhìn về phía bà Thẩm đang ngồi trên ghế chủ nhà.

“Lần này hai người về đây vì ngày kỷ niệm kết hôn phải không?”

Y Nhàn kinh ngạc: “Sao anh biết?”

Chẳng lẽ là do ông Thẩm nói?

“Bởi vì dì Liễu đã lớn lên cùng ông nội Thẩm, dì hiểu ông nội hơn ai hết! Hơn nữa, truyện này không chỉ có ông nội Thẩm để ý, ngay chính Dì Liễu cũng rất quan tâm đấy.”

Y Nhàn đỏ mặt, cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Cô còn tưởng dì Liễu chẳng biết gì nữa cơ!

Cô đã định khéo léo hỏi sở thích của bà Thẩm, không ngờ chưa kịp hỏi mà cô đã bị người ta nhìn thấu mất rồi!

“Hóa ra là vậy.”

“Sau này hai đứa ở với nhau lâu rồi, thì cũng sẽ giống bọn dì thôi.” Bà Thẩm cười nói, khuôn mặt đầy nếp nhăn nhưng lại vô cùng có thần thái, trong lúc đó, đôi mắt bà liên tục đảo giữa Tần Mộ Dương và Y Nhàn.

Tần Mộ Dương nhìn về phía Bà Thẩm: “Không biết dì Liễu đã chuẩn bị quà gì cho ông nội Thẩm rồi ạ?”

Nghe anh hỏi vậy, Y Nhàn cũng lập tức nhìn sang phía bà Thẩm.

Bà Thẩm vẫn tươi cười như trước, chỉ có điều lúc này, mặt bà hơi ửng hồng, đôi mắt ánh lên vẻ hạnh phúc.

“Là kỷ niệm chung của bọn ta thôi, chẳng có gì đáng giá đâu!” bà Thẩm đáp.

Y Nhàn vội vàng phủ nhận: “Không phải đâu ạ! Kỷ niệm mới là thứ đáng quý nhất trên đời!”

Nếu cô có thể có một kỷ niệm đẹp với…, cô nhất định sẽ quý trọng nó suốt đời!

Tần Mộ Dương liếc nhìn Y Nhàn ngồi bên cạnh, mím môi im lặng.

Bà Thẩm cảm thấy hơi sửng sốt, sau đó bà cười nói: “Là lỗi của dì! Kỷ niệm đúng là một thứ đáng giá vô cùng!”

Sau khi Y Nhàn lấy lại tinh thần, cô mới phát hiện ra vừa rồi bản thân cô có hơi vô lễ, dám phản bác lời của Bà Thẩm một cách trực tiếp như vậy.

Chẳng qua bà Thẩm chỉ thuận miệng đáp lại thôi mà?

Thật ra bà Thẩm cũng chẳng cảm thấy không vui khi bị Y Nhàn phản bác như vậy, thậm chí bà còn tươi cười tán gẫu về những vấn đề khác với hai người.

Sau khi nói chuyện thêm một lúc, Bà Thẩm đưa hai người đến nhà ăn để dùng cơm chay, Y Nhàn và Tần Mộ Dương cùng nhau đi trên hành lang dài của ngôi chùa.

Đi được một lát, Tần Mộ Dương hỏi: “Em nói chuyện với Bà Thẩm lâu như vậy, từ những cuộc nói chuyện đó, em có kết luận gì chưa?”

Từ cuộc nói chuyện buồn chán ban đầu cho đến lúc mọi người có thể thoải mái với nhau, Y Nhàn là người nói với Bà Thẩm nhiều nhất.

Nghe Tần Mộ Dương hỏi như vậy, Y Nhàn cau mày nhớ lại.

“Bà Thẩm là một người rất thích trò chuyện, tính cách cũng vô cùng dịu dàng và dễ chịu.”

“Ừ, còn gì nữa?”

“Còn nữa, dì ấy hẳn là rất thích hoa cỏ và thực vật!”

Nghe vậy, long mày Tần Mộ Dương hơi nhếch lên: “Hửm? Sao em biết?”

“Do mùi thơm trong phòng đó!” Y Nhàn vui vẻ đáp, có vẻ vô cùng tự tin với kết luận của mình: “Tuy trong phòng có nhiều mùi đàn hương, nhưng tôi còn ngửi thấy mùi hoa cỏ thơm mát nữa! Dù hương thơm rất nhẹ nhưng có vẻ giống mùi hoa diên vĩ!”

“Hoa diên vĩ là sứ giả của tình yêu, mang ý nghĩa luôn nghĩ về người và nhớ mãi không quên! Tôi cảm thấy có thể đính thêm ngọc thơm mùi diên vĩ lên phần trống của kết bình an nhé, như vậy vừa đẹp lại còn rất thực dụng!”

Y Nhàn nói xong, đôi mắt trong suốt sáng rực nhìn Tần Mộ Dương: “Anh cảm thấy thế nào?”

Tần Mộ Dương không nói gì, anh chỉ nhìn Y Nhàn, mắt tối sầm lại.

Đứng phía đối diện, biểu cảm của Y Nhàn chuyển dần từ vui sướng sang buồn bã.

“Vậy để tôi suy nghĩ lại.”

“Ý tưởng không tệ đâu!”

Hai người lên tiếng cùng một lúc, hai giọng nói va vào nhau.

Y Nhàn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Tần Mộ Dương: “Không phải ý tưởng đó không được sao?”

“Tôi nói không được khi nào?” Tần Mộ Dương buồn cười gõ trán cô: “Ngốc!”

“Đau đó!”

Y Nhàn che trán, đau đến mức mày nhăn cả lại, cảm thấy Tần Mộ Dương thật đáng ghét!

Anh nói sớm hơn một tý không được à? Còn nhìn chằm chằm cô lâu như vậy.

Tự nhiên lại khiến cô hiểu lầm!

“Nếu như ý tưởng đã được duyệt rồi, vậy thì tiếp theo phải nhờ đến em rồi! Nhà thiết kế Y Nhàn.” Tần Mộ Dương nhìn Y Nhàn nói.

Y Nhàn xoay người quên hết những chuyện không vui vừa rồi, hứa hẹn vô cùng nhiệt tình.

“Tôi nhất định sẽ cố gắng!”

Tần Mộ Dương không nói gì, chỉ nhìn Y Nhàn, khóe miện cong lên.

Hai người mới đi trên hành lang chùa một lát mà trời đã tối sầm lại rồi.

Y Nhàn và Tần Mộ Dương cũng trở lại phòng khách của bà Thẩm.

Khi bọn họ quay về, Bà Thẩm cũng vừa tụng kinh xong, bà buông chuỗi hạt xuống sau đó ngồi tán gẫu với hai người một lúc lâu, rồi lúc này bà mới thả hai người ra.

“Nếu có chuyện gì, em có thể gọi tôi.”

Trước cửa phòng khách, Tần Mộ Dương nhìn Y Nhàn nói.

Y Nhàn cảm thấy hơi sửng sốt.

Tần Mộ Dương cũng chẳng mở miệng giải thích, chỉ đi thẳng vào phòng bên cạnh.

Y Nhàn thấy thế, cũng bước vào phòng.

Đây là căn phòng chuyên dành cho khách đên dâng hương muốn ngủ lại.

Căn phòng được quét tước vô cùng sạch sẽ, tất cả chăn đệm đều tỏa ra mùi thơm của ánh mặt trời, cùng với mùi đàn hương thoang thoảng khiến cho căn phòng đều tràn ngập sự tĩnh lặng.

Y Nhàn ngồi bên giường trong chốc lát, cảm thấy hơi mệt mỏi.

Nhưng cô ấy không chịu nghỉ, Y Nhàn lấy tơ hồng mua ở chợ đêm từ trong túi ra, bắt đầu ngồi bện kết bình an.

Bện được một nửa, cô chợt ngừng tay.

Trong đầu Y Nhàn chợt hiện lên lời nói của Tần Mộ Dương…

“Mật độ của vàng là 1.93, kỹ thuật dệt vàng của đời Đường vô cùng tinh tế… Mỗi một sợi vàng mảnh như một sợi tóc vậy! Và tất cả kết bình an bện bằng sợi vàng đều được làm thủ công…”

Mắt Y Nhàn dừng ở trên mái tóc trên vai.

Từng sợi tóc tóc đen óng được ánh trăng ngoài cửa sổ phủ lên khiến cả mái tóc như một tấm vải lụa đen xinh đẹp, vừa dài vừa mềm mượt.

Sự khác biệt giữa tơ hồng và tóc hiện lên vô cùng rõ ràng, vừa nhìn đã thấy ngay.

Y Nhàn lấy một sợi tóc của mình, bên tai lại vang lên giọng của Tần Mộ Dương.

“Em không tự tin sao?”

Cô nhắm chặt mắt, dứt khoát nhổ mấy sợi tóc từ trên đầu mình xuống.

Che chỗ tóc bị nhổ lại, Y Nhàn thầm nghĩ.

Lần này mà được tăng lương, cô nhất định sẽ mua mấy cân mè đen về làm vừng để bồi bổ!

Y Nhàn tập trung tinh thần, bình tĩnh ngồi trên giường, thật cẩn thận đưa tóc cuốn vào các đầu ngón tay, ánh mắt sáng ngời, nhìn vô cùng nghiêm túc!

Đêm ngày càng khuya, Y Nhàn dụi đôi mắt đã khô như sáp, nhìn giờ trên điện thoại di dộng, cô thờ dài một hơi, rồi đứng dậy tắt đèn đi ngủ.

Mà đúng lúc này, Tần Mộ Dương lại cầm di động ra ngoài hành lang.

Mắt anh vừa đúng lướt qua căn phòng đã tối om của Y Nhàn.

“Tổng giám đốc Tần?”

Người ở đầu dây bên kia không thấy Tần Mộ Dương nói gì, bèn lên tiếng hỏi.

Tần Mộ Dương lấy lại tinh thần: “Ừ.”

Đêm hè thật sảng khoái, nhưng cũng hơi nóng bức, Tần Mộ Dương đi qua cửa sổ, mắt anh chạm đến những chiếc kết bình an được đặt trên đó, Tần Mộ Dương híp mắt lại.

Không tiếp tục nghe báo cáo trên điện thoại nữa, Tần Mộ Dương tắt di động, chuẩn bị cầm hết mấy thứ đặt trên bàn lên.

Nhưng đúng lúc đó, di động của anh lại kêu lên.

Lông mày Tần Mộ Dương nhíu chặt lại, anh vội vàng cầm di động đi ra chỗ khác.

Trong phòng, Y Nhàn nằm trên giường, than vài tiếng nhưng không tỉnh lại, tiếp tục đắm chìm trong mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng chan hòa.

Y Nhàn bị tiếng chuông chùa đánh thức lý.

Cô vừa bước ra từ trong phòng đã gặp Tần Mộ Dương.

Y Nhàn lên tiếng chào hỏi: “Chào buổi sáng, sếp!”

Tần Mộ Dương hơi vuốt cằm đáp: “Chào buổi sáng.”

“Sếp, anh có muốn tham dự khóa kinh buổi sáng không?” Y Nhàn đứng đó, cảm thấy hơi xấu hổ, đành phải tự tìm đề tài để nói.

Tần Mộ Dương thản nhiên liếc cô một cái, rồi lướt thẳng qua cô để đi lên hành lang dài đối diện. Anh không muốn trả lời cái đề tài ngu ngốc này của cô!

Y Nhàn im lặng đuổi theo anh.

Không ít người đến chùa dâng hương, thậm chí còn nhiều hơn so với tối qua ấy chứ!

Hai người vội vàng ăn xong bữa sáng, đi tạm biệt bà Thẩm, rồi Y Nhàn và Tần Mộ Dương cùng nhau rời khỏi ngôi chùa này.

Xuống núi dễ hơn so với lên núi rất nhiều.

Dựa vào tác dụng của trọng lực, hai người nhanh chóng xuống được khu để xe dưới chân núi.

Bóp nhẹ bắp chân đang đau đớn của mình, Y Nhàn nhìn Tần Mộ Dương bằng một ánh mắt vô cùng cảm kích.

Nếu anh không chuẩn bị chu đáo…

Nếu cô vẫn đi giày cao gót, khi leo lên núi, có khi cô đã trượt chân rơi luôn xuống vách núi rồi, đến lúc đó…

Chỉ cần tưởng tượng như vậy thôi, Y Nhàn đã không nhịn được mà phải rùng mình một cái.

Tần Mộ Dương ngồi trên ghế lái, thấy Y Nhàn vẫn đang đứng ngẩn ra ngoài xe, lông mày anh nhướng lên: “Không lên xe à?”

Y Nhàn lập tức lấy lại tinh thần: “Có chứ ạ!”

Cô vội vàng chạy sang phía đối diện ghế lái, lên xe rồi thắt dây an toàn vào.

Khi xe bắt đầu lăn bánh, Y Nhàn lấy tơ hồng ra, định đan kết bình an tiếp

“Đừng làm cái này ở trên xe.” Tần Mộ Dương nhìn cô một cái rồi nói: “Sẽ bị đau đầu.”

Y Nhàn vốn đang bện kết bình an trên ngón tay, nghe anh nói vậy đành ngoan ngoãn dừng lại.

“Vâng ạ.”

Thấy cô nghe lời thu tơ hồng lại, Tần Mộ Dương mới bật nhạc lên.

Tiếng nhạc nhẹ vang lên trong xe, Y Nhàn không có gì để làm, dần chuyển tầm mắt lên người của Tần Mộ Dương.

“Sếp.”

Tần Mộ Dương quay đầu nhìn cô.

“Hay là… để tôi lái xe cho?” Y Nhàn ngượng ngùng đề nghị.

Hôm qua cô mệt, ngồi lên xe cái là ngủ luôn, nhưng hôm nay Y Nhàn tỉnh táo như vậy, ngồi trong xe lại chẳng biết phải làm gì, cô cảm thấy để sếp lớn Tần Mộ Dương lái xe sẽ không hay cho lắm.

Vì thế cô mạnh dạn đề nghị với anh.

Tần Mộ Dương cong khóe miệng lên một cái, nhìn Y Nhàn hỏi lại: “Em lái ư?”

“Tôi có bằng lái xe được hơn một năm rồi đấy!” Y Nhàn vội vàng đáp.

Nhưng Tần Mộ Dương chỉ cười khẽ, không nói lời nào, thậm chí anh còn quay ra nhìn thẳng con đường trước mặt.

Y Nhàn thấy vậy, biết là anh không đồng ý, đành dựa vào cửa kính xe, hướng mặt ra ngoài, ngắm nhìn phong cảnh qua cửa kính xe.

Cũng may khoảng thời gian nhàm chán ấy không kéo dài lâu lắm, chẳng bao lâu sau xe đã dừng ngay cửa khách sạn.

Trở lại căn phòng hôm qua, Tần Mộ Dương hỏi thẳng cô: “Em trước hay tôi trước?”

Trong khoảng thời gian ngắn Y Nhàn không phản ứng kịp: “Dạ?”

“Tắm rửa.”

“Sếp tắm trước đi ạ!” Y Nhàn vội vàng nói.

Nghe vậy Tần Mộ Dương không nhìn Y Nhàn nữa, trực tiếp bước vào phòng tắm.

Chờ anh vào tắm rửa, Y Nhàn mới thoải mái ngồi trên ghế sô pha, ngửa đầu nhìn thẳng lên trần nhà.

Mệt thật đấy…

Chẳng bao lâu sau, hai mí mắt của Y Nhàn bắt đầu đánh nhau trong vô thức.

Khi Tần Mộ Dương ra khỏi phòng tắm, cô đã ngủ quên mất rồi.

Cơ thể nhỏ nhắn của cô chìm trong chiếc sô pha mềm mại, khiến Y Nhàn trở nên vô cùng nhỏ xinh, y như một đứa trẻ vẫn nằm trong nôi.

Anh bèn lấy một cái chăn mỏng rồi đắp lên người Y Nhàn, sau đó Tần Mộ Dương đến chỗ máy tính, ngồi xuống.

Tiếng gõ bàn phím vang lên, thỉnh thoảng còn có tiếng lật giấy, lúc này hiệu quả cách âm của phòng tổng thống hiện lên vô cùng rõ ràng, Y Nhàn im lặng ngủ, chẳng thể nghe thấy bất cứ thứ gì.

Nhưng cuối cùng, Y Nhàn cũng tỉnh dậy vì nóng!

Thấy chiếc chăn trên người mình, Y Nhàn vừa định mở miệng hỏi ai thiếu ý thức như vậy, đã nóng muốn chết mà còn đắp chăn cho cô, thì mắt đã chạm phải cái nhìn của Tần Mộ Dương.

Y Nhàn yên lặng cúi đầu, may mà lúc nãy cô không nhất thời lanh mồm lanh miệng, thoải mái nói những gì mình nghĩ ra.

Nhưng mà…

Y Nhàn nhìn chiếc chăn trên người mình, nghĩ thầm…

Thật ra Tần Mộ Dương cũng không lạnh lùng đến vậy, đúng là lời đồn vẫn hơi khác sự thật một chút!

“Cám ơn anh.” Y Nhàn nhỏ giọng nói.

Tần Mộ Dương hơi dậm chân, lạnh lùng “Ừ” một tiếng.

Y Nhàn ngồi trên sô pha trong chốc lát, rồi vội vàng đứng dậy khỏi đó, tìm quần áo trong vali sau đó bước vào phòng tắm.

Tiếng nước tí tách vang lên.

Tần Mộ Dương ngồi trước máy tính nhíu lông mày vào, anh nhìn về phía phòng tắm.

Trong phòng tắm, Y Nhàn không biết gì cả, vẫn tắm rửa vô cùng thoải mái.

Hôm qua, lúc ở chùa, mặc dù có nước ấm để tắm rửa, nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái lắm, hôm nay được tắm vòi hoa sen khiến Y Nhàn cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Bước ra từ phòng tắm, Y Nhàn dùng khăn mặt lau khô tóc, rồi nhìn thoáng qua di động của mình, mắt đã bị những dòng chữ trên màn hình điện thoại thu hút.

Lâm Duệ Thắng: Y Nhàn, sếp bị đau dạ dày, nhớ nhắc anh ấy ăn cơm đúng giờ đấy!

Tần Mộ Dương bị đau dạ dày ư?

Y Nhàn nhìn về phí Tần Mộ Dương đang ngồi trước máy tính, hơi ngẩn người ra.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Tần Mộ Dương nhăn mày lại: “Máy sấy trong ngăn kéo ấy.”

Y Nhàn cuống quít thu nhìn sang chỗ khác, lên tiếng: “Vâng.”

Lại vội vàng trả lời tin nhắn của Lâm Duệ Thắng, lúc này cô mới đi tìm máy sấy.

Sấy tóc xong, Y Nhàn mới đến máy tính cạnh bàn, nhìn Tần Mộ Dương rồi hỏi: “Sếp, anh… ăn cơm chưa?”

Nghe vậy, Tần Mộ Dương khẽ cười một tiếng, quay ra nhìn cô.

“Sao? Sợ tôi bỏ em đi ăn một mình à?”

Y Nhàn bực mình.

Cô đâu có ý đó?

“Không phải, ý tôi là…..”

“Được rồi.” Tần Mộ Dương không trêu ghẹo cô nữa: “Vừa đúng đến giờ ăn rồi, chuẩn bị đi rồi chúng ta ra ngoài ăn.”

Y Nhàn không hề nói nhiều, lên tiếng đồng ý rồi đi chuẩn bị.

Sau đó hai người cùng nhau ra khỏi phòng.

Vị trí của khách sạn vô cùng thuận tiện, đi bộ về hướng đông một lát là đến phố ăn vặt, đối diện là khu nhà hàng cao cấp hơn một chút.

Y Nhàn đi phía trước, xoay người nhìn Tần Mộ Dương.

“Sếp.” Cô gọi to: “Lần trước anh đã mời tôi rồi, lần này để tôi mời anh! Được không?”

Tần Mộ Dương không có phản đối: “Được.”

Y Nhàn tươi cười, đưa Tần Mộ Dương đi về phía Đông.

Thấy hướng đi của Y Nhàn, Tần Mộ Dương nhíu mày, vội bước.

Chọn một nhà hàng có vẻ cũng sạch sẽ, Y Nhàn đưa Tần Mộ Dương vào đó.

Cầm thực đơn, Y Nhàn nói: “Tôi mời khách nên anh để tôi chọn món cho, được không, Sếp?”

Tần Mộ Dương vuốt cằm.

Y Nhàn mỉm cười, cầm thực đơn lên nhìn.

Nhà hàng này được trang trí khá bắt mắt, phía trên bàn ăn được treo một chiếc đèn nhỏ.

Ngọn đèn chiếu lên người Y Nhàn, khiến cả người cô sáng lên y như một thiên thần nhỏ hạ phàm được bao phủ một vòng hào quang.

Nhưng ngay sau đó, Tần Mộ Dương đã dời mắt khỏi Y Nhàn.

Y Nhàn không phát hiện ra, sau khi chọn đồ ăn trên thực đơn xong, cô ngẩng lên nhìn Tần Mộ Dương nói.

“Đây là một nhà hàng theo chuỗi, nên chắc hương vị cũng không tệ đâu!”

“Ừ, tôi biết.” Tần Mộ Dương nói.

Y Nhàn kinh ngạc: “Sếp biết?”

Tần Mộ Dương mỉm cười đáp: “Đây là một trong những thương hiệu của công ty con của bác tôi.”

Y Nhàn: “…”

Được rồi, coi như cô chưa nói gì hết!

Tần Mộ Dương thấy biểu cảm của Y Nhàn, cười càng lúc càng tươi hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status